PS 143,7

Một ngày lại một ngày trôi qua, thời gian ta xuất ngoại cũng càng ngày càng gần, ta thủy chung tràn ngập bất an, mà nàng đối với sự bất an của ta, luôn luôn có biện pháp nhất nhất hóa giải.

Ta thường thường hỏi nàng, ta phải thế nào mới có thể đuổi kịp sự từng trải của nàng; lúc nào ta mới có thể kiên cường giống như nàng; lúc nào nàng mới không đối với ta như với tiểu hài tử; lúc nào nàng mới có thể thực sự nghĩ ta là người nàng có thể "Giao phó".

Đối với những điều này, nàng luôn luôn cười mà không đáp.

Ta chỉ có thể, cố gắng không ấu trĩ, không tùy hứng; cố gắng học nàng xử lý chính xác mọi chuyện, còn có, đối với nhân sinh, tình cảm, thân tình, này nghe như là quan điểm của người già.

Ta thường suy nghĩ, nàng đối vời tình cảm của chúng ta, rốt cuộc là có tâm tình như thế nào. Ta không phải hoài nghi tình yêu của nàng đối với ta, mà là cùng một chỗ càng lâu, ta càng có thể cảm thụ được nàng đang đấu tranh trước khi hạ quyết định, giống như dũng khí để nói ra câu kia "Chúng ta từ từ sẽ đến, được không?".

Nhìn nàng bên cạnh, tuyệt đối không khó tưởng tượng, sức hút của nàng khi nàng còn trẻ, thậm chí sau khi ly hôn. Nhưng nàng lựa chọn một nữ hài so với nàng nhỏ hơn 16 tuổi, cũng không có bất luận cái gì oán giận mà bao dung tất cả sự ấu trĩ cùng tùy hứng của ta.

Nếu như chúng ta đổi vai trò, ta có thể làm giống như nàng sao? Ta không biết.

"Làm sao vậy? Sao lại không ngủ được?" Nàng xoay người, phát hiện ta không ngủ, lấy tay vuốt ve gương mặt của ta.

"Không có..." Ta cọ mặt vào lòng bàn tay nàng, đưa tay ôm lấy nàng, chui vào trong lòng nàng.

"Mau ngủ đi, ngày mai ngươi sẽ xuất phát, hành lý còn chưa có xếp." Giọng nói của nàng mang theo nồng đậm buồn ngủ.

"Hảo." Ta hôn cổ của nàng.

Nàng khẽ hôn lên trán của ta cái một, sau đó không lâu lại ngủ.

Rốt cục, đã tới ngày ta phải xuất phát.

Nàng cùng Tiểu Kiệt cùng nhau đưa ta tới sân bay, làm tốt tất cả thủ tục đăng ký, thời khắc chia lìa không muốn đối mặt, cuối cùng vẫn tới.

"Tỷ, ngươi phải cố gắng lên! Không cần lo lắng cho ta, lo lắng cho bản than mình thì tốt rồi." Tiểu Kiệt tận lực tỏ ra thoải mái nói, nhưng ta biết hắn không muốn.

"Được rồi, ta biết bản thân ngươi hiện tại rất lợi hại." Ta cho hắn một cái ôm.

Sau đó ta quay đầu nhìn nàng.

"Ra nước ngoài phải hảo hảo chiếu cố bản thân, không cần lại độc lai độc vãng, như vậy ở nước ngoài là không được." Nàng lôi kéo tay của ta nói.

Ta cúi đầu, không muốn để nàng thấy nước mắt của ta.

"Cố gắng lên, ta đến thăm ngươi. Phải chờ ta." Nàng tiến lên phía trước ôm lấy ta, nhẹ giọng nói.

Ta lau khô nước mắt, ngẩng đầu, nhìn nàng cho ta một cái mỉm cười.

"Ta sẽ cố gắng." Ta mang theo nồng đậm giọng mũi nói.

Nàng lại theo thói quen xoa rối loạn tóc của ta.

"Đưa tay đây." Nàng nói.

Ta vươn tay, ta biết nàng muốn làm gì.

Nàng từ trong túi xách lấy bút ra, tại trong lòng bàn tay ta viết xuống "P.S. 143", sau đó nhẹ nhàng đem tay của ta khép lại.

"Ta cũng muốn." Ta lấy cây bút trên tay nàng, cũng viết xuống dòng chữ tương tự trong lòng bàn tay nàng.

"Được rồi, phải đi thôi." Nàng giục ta.

Ta gật đầu, kéo hành lý, ta không dám quay đầu lại nhìn nàng, cũng không dám quay đầu lại nhìn Tiểu Kiệt, ta cảm giác tay của ta nắm thật chặc, giống như là muốn lưu lại những dòng chữ nàng viết trên tay ta, ám hiệu thuộc về chúng ta.

Ta cố gắng kiên cường không rơi lệ, nhưng sau khi vào cửa gặp cửa hàng miễn thuế, thấy loại nước hoa nàng dùng, sự kiên cường sụp đổ.

Ta chạy vào WC, nhịn xuống xung động muốn của điện thoại cho nàng, cắn môi để bản thân không khóc ra, ta ngồi xổm trên mặt đất WC, để mặt nước mắt liên tục chảy ra.

Ta thực sự không muốn rời đi nàng, nhưng không có lựa chọn, nàng muốn ta đi ra ngoài học.

Đợi khi ta bình tĩnh lại, mới mang đôi mắt khóc sưng đỏ, đi ra WC, vào phòng chờ.

Ta nhìn chiếc máy bay muốn đưa ta rời đi ngoài cửa sổ, nghĩ hiện tại nàng đang làm cái gì? Nàng có thể hay không, tại buổi tối một mình len lén rơi nước mắt mà không cho ta biết?

Khi phát thanh thông báo vang lên, ta lưu luyến không rời nhìn lại, rõ ràng biết nàng sẽ không xuất hiện ở thang lầu, mãi cho đến khi còn lại mấy người lữ khách cuối cùng, ta mới không cam tâm tình nguyện, kéo hành lý lên máy bay.

Khi đang chờ máy bay cất cánh, ta nhắn cho nàng một tin nhắn cuối cùng ở Đài Loan.

"Ngươi phải chờ ta, ta sẽ trưởng thành, sẽ biến thành một người có thể cho ngươi dựa vào; ta sẽ trở về, về bên cạnh ngươi lựa chọn yên ổn. Ta yêu ngươi. P.S. 143."

Khi ta tắt điện thoại di động, nước mắt rơi xuống từ đôi mắt nhắm chặt.

Ta nói cho bản thân, đây là một lần cuối cùng, một lần cuối cùng ta bởi vì rời đi nàng mà khóc.

Ta không có thời gian khóc, ta phải thay đổi càng thành thục, càng ưu tú, mới có tư cách ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở bên cạnh nàng.

Máy bay bay lên, ta nhắm mắt lại, rời đi Đài Loan; rời đi nhà của ta; rời đi nàng.

Sau 18 tiếng, ta đến nước Mỹ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc