PS 143,7

Trận bệnh này khiến ta phải nghỉ dưỡng hơn một tuần, mới cảm giác có thể khôi phục lại nhịp sinh hoạt bình thường với đầy những dự án nghiên cứu, thực tập.

Alisha nói không sai, Philip thật là con gián đánh không chết, mà mấy ngày qua, hắn không phải chạy trốn, mà là bận rộn làm những thứ khác.

Cái gì vậy? Khi ta hết bệnh, trở lại phòng nghiên cứu mới biết được.

Người kia, thừa lúc ta ở nhà dưỡng bệnh, chẳng biết dùng phương pháp gì, mua chuộc được hầu như toàn bộ người cùng làm trong phòng nghiêm cứu, để hắn có thể "Chính đại quang minh" ra vào phòng nghiêm cứu.

Khi ta đi tới trước bàn của ta, mới phát hiện vốn bày bừa tư liệu nghiêm cứu, sách, đã biến chỉnh tề.

Tuy rằng bình thường bàn của ta cũng không quá bừa bộn, chỉ là hắn đem những tài liệu tương tự nhau, đặt ở cùng một chỗ. Để khi ta muốn xem, có thể lập tức tìm được.

"Ngươi làm chuyện này mất bao lâu?" Ta nhìn hắn đứng ở bên cạnh ta cười đến vẻ mặt đắc ý hỏi.

"Thật lâu, dù sao ngươi đọc cái gì ta cũng không hiểu, tìm chút thời gian quấn lấy bạn học của ngươi hỏi đông hỏi tây, mới dần dần có manh mối biết sắp xếp thế nào, bất quá, ngươi thực sự xem rất nhiều tư liệu, ta thật bội phục ngươi." Dáng tươi cười của hắn giống như chuyện gì cũng không có xảy ra, rất sáng lạn.

"Cảm ơn." Ta nói.

"Ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như làm như vậy là có hiệu quả chân thực nhất, cái gì tặng hoa, chocolate...các hình thức như vậy hản là bị ngươi bắn chết." Hắn gãi gãi đầu.

"Cảm ơn ngươi." Ta nhìn hắn, cũng cười.

"Trước tiên không nên cám ơn ta, còn có một cái này cho ngươi xem, ta tin tưởng cái này có thể giúp ngươi tiết kiệm rất nhiều thời gian." Hắn vừa nói, vừa bấm nút mở máy tính.

"Cái gì vậy?" Ta nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn chỉ là thần bí cười, chờ trình tự máy vi tính khởi động hoàn thành.

Sau đó ta thấy tr6n destop có một icon lạ.

"Cái này, kéo xuống dưới" Hắn vừa nói vừa thực hiện động tác.

Ta nhìn đến choáng váng.

Xuất hiện trên màn hình, là tên cùa tất cả tư liệu và bài viết báo cáo của ta. Hắn phân loại ra, từng tài liệu khác nhau đều được sắp xếp từ A đến Z.

"Ngươi làm cái này mất bao lâu?" Ta giật mình nhìn hắn hỏi.

"Làm cái này rất nhanh, chỉ cần viết lập trình trước, sau đó để nó sắp xếp là được, mất tương đối nhiều thời gian chính là phần phân loại." Hắn cười nói.

"Vất vả cho ngươi." Ta cũng cười.

"Hơn nữa để ta nói với ngươi, ngươi nhìn bên này, gõ vào key word ngươi muốn tìm, nò sẽ chỉ cho ngươi đường link, sau đó nếu như ngươi muốn chép tài liệu mới vào, nó có thể giúp ngươi phân loại, hoặc bản thân phân loại, cũng có thể sắp xếp theo thứ tự từ A đến Z, hoặc là xếp xuống cuối cùng." Hắn giảng giải cho ta cách sử dụng.

"Cái này thực sự là quá lợi hại! Như vậy sau này ta thực sự bớt rất nhiều việc! Thật lợi hại!" Ta hưng phấn nói.

"... Thật may, viết lập trình này còn không tính là quá khó khăn, có thể giúp ngươi là quan trọng nhất." Hắn có chút không để ý nói.

"Thật cảm ơn ngươi... Ta chẳng biết nên nói cái gì..." Ta rất thành thật nhìn hắn.

"Vậy... Không thể cho ta một cơ hội để chiếu cố ngươi sao? Ta không cần ngươi hồi báo ta cái gì, nhưng ít ra, không cần cự tuyệt ý tốt của ta đối với ngươi." Hắn nhìn ta nói.

"... Ta sẽ thử xem." Ta nghĩ một chút sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

"YES!" Hắn ôm lấy ta, nhảy dựng lên.

Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ta không quen gần với người khác như vậy.

"Xin lỗi, ta thật hưng phấn." Hắn xin lỗi nói.

Ta cười cười, biểu thị không sao.

Từ ngày đó bắt đầu, ta cảm nhận được sự "Cẩn thận" chiếu cố của hắn.

Khi mới bắt dầu có chút không quen, nhưng dưới sự phân tích của hắn còn có Alisha, dần dần cũng tiếp nhận rồi.

Mà những "Người qua đường", rất đương nhiên đem chúng ta coi là một đôi.

Đối mặt với cục diện như vậy, ta cũng không muốn giải thích cái gì, hẳn là nên nói, đây là trạng thái gần như buông xui, đối với những điều này, ta đã quá mệt mỏi.

Nếu như vậy sẽ làm hắn cảm thấy tốt hơn, vậy cứ như vậy đi.

Ta cuối cùng là nghĩ như vậy, nhưng tại đêm khuya vắng lặng, thời gian ta nhớ lão sư càng ngày càng nhiều.

Ta biết ta đã hành động rất tệ, ta cũng trở thành loại người trước đây ta ghét nhất ─ loại người lợi dụng tình cảm của người khác.

Kỳ thực ta rất khổ sở, nhưng không cách nào nói với người khác, bởi vì nói ra, đổi lấy phân tích, giải thích, khiến ta ứng phó đến mệt mỏi.

Sự tình vẫn tiếp tục phát triển như vậy.

Mà ta cũng phát hiện, ta bắt đầu đối với hắn có cảm giác ỷ lại.

Đôi khi không có hắn bên cạnh sẽ cảm thấy là lạ, hoặc là khi đang gặp truyện gì đặc biệt gấp gáp lúc ấy mong muốn hắn xuất hiện giúp đỡ, bất quá ta vẫn tử thủ điểm mấu chốt kia, ta chưa từng chủ động tìm hắn.

Ta biết Philip có một chút đang thử ta, thử xem ta đối với hắn có thể tiếp nhận đến đâu.

Khi hắn lần đầu tiên nắm tay ta, ta sửng sốt một chút, phát hiện không có cách nào giống như trước đây dứt khoát rút tay về; khi hắn lần đầu tiên gọi "Bảo bối", ta ngây người nhìn hắn, nhưng không có cách nào nói ra "Không nên gọi như vậy"... Cái loại cảm giác này, ta không thể hiểu.

Nghĩ hình như điều này đều là chuyện rất tự nhiên, ta không có cảm giác chống cự.

"Không phải là ngươi có tình cảm với hắn chứ?" Khi ta nói với Alisha chuyện này, nàng hỏi ta như vậy.

"Nếu có, cũng chỉ có ỷ lại." Ta nói.

"Ngươi chắc chắn chứ?" Nàng nhìn ta hỏi.

"Ân, ngươi tin không? Đến bây giờ, ta cũng không có chủ động điện thoại cho hắn, nếu như ta thực sự thích hắn, hẳn là sẽ không như vậy đi?" Ta nói ra kết luận ta nghĩ thật lâu.

"Thật sao? Ngươi quen hắn bốn năm, ngươi cũng không gọi điện cho hắn?" Trong giọng nói của nàng tràn ngập không tin.

"Không có a. Không tin ngươi hỏi hắn." Ta nói.

"Có lẽ, ngươi đối với hắn, thực sự chỉ có cảm giác như thân nhân." Nàng nói.

"Đúng vậy, khi hắn nắm tay ta, cảm giác rất giống như khi đệ đệ của ta nắm tay ta; hắn gọi ta là bảo bối, ta nghe ra, cũng rất giống như đệ đệ khi đang làm nũng mà gọi ta..." Ta vừa nghĩ vừa nói.

Có lẽ ta bắt đầu có một chút hiểu, cảm giác "Thân nhân".mà lão sư nói trước đây.

"Nếu như có một ngày hắn hôn ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào." Nàng đột nhiên hỏi ra vấn đề này.

"Không biết." Ta cũng rất thành thật trả lời.

Bất quá rất nhanh, ta đã biết đáp án.

Đó là một ngày kia, hắn lái xe đưa ta về nhà.

Chúng ta cùng đi mua rất nhiều thứ, hắn giúp ta mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà.

Khi tiễn hắn ra cửa, ta không cẩn thận đụng vào cánh cửa, sắp ngã xuống mặt đất.

Hắn rất anh dũng xoay người một cái đón được ta.

Ta cứ như vậy thuận thế bị hắn ôm lấy, chúng ta bốn mắt nhìn nhau.

Ta biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, môi của hắn chạm vào ta.

Nhưng rất nhanh thì rời đi.

Sau đó là một trận xấu hổ.

"Xin lỗi." Hắn mở miệng trước.

"Không sao, lái xe cẩn thận." Ta nói xong, xoay người vào phòng.

Ta ngồi ở trên sô pha, nghĩ chuyện vừa phát sinh.

Đồng dạng là hôn, nhưng nụ hôn của Philip, ta không có bất kỳ cảm giác gì, thì đơn thuần, là môi chạm môi mà thôi.

Rất khác với loại chấn động như bị điện giật trong trí nhớ khi lần đầu tiên bị lão sư hôn khi đang chơi đùa.

Ta quả nhiên, đối với hắn không có một chút cảm giác của người yêu.

"Xin lỗi, ta đối với ngươi, thực sự không có cảm giác..." Đây là bốn năm qua, ta lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho hắn.

Nhắn tin xong, ta không có chờ hắn đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại di động, tắm rồi lên giường.

"Lúc nào, ta mới có thể lại một lần nữa, hôn lên môi của ngươi, cảm thụ cảm tình như hòa tan bên cạnh ngươi, không thể tách rời?" Trước khi ngủ, ta lại thì thào tự nói.

"Ta làm theo mong muốn của mọi người, tiếp nhận hắn, nhưng, kết quả chính là như nhau, ta có thể dừng lại sao? Ngươi khi nào thì mới có thể xuất hiện cứu vớt ta?" Ta oán giận, luôn luôn oán giận cho bản thân nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc