PS 143,7

Hôm sau, ta không cùng nàng đến trường học, ở nhà ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.

Sau đó buồn chán xem TV, sau đó điện thoại di động đột nhiên tại 2h30 vang lên, là nàng.

"Kỳ quái, học muội không phải muốn tìm nàng sao?" Ta thì thào tự nói, nhưng vẫn là nghe máy.

Nàng cùng học muội trò chuyện truyền vào tai ta.

"Cái gì? Ngươi nói cái này?" Là giọng nói của nàng.

"Đúng vậy, thật sự là hôn ngân sao?" Học muội hẳn là chỉ cái cổ của nàng.

"Ngươi nhìn không ra sao? Tiểu bằng hữu, ngươi có ngây thơ như vậy sao?" Ta thật muốn nhìn biểu tình hiện tại của nàng.

"Cho nên... Cho nên lão sư có bạn trai rồi?" Ngữ khí của nàng có thất vọng cùng giật mình.

"Ngươi nói xem?" Nàng cố ý hỏi.

"A... Lòng ta tan nát..." Nghe thế, khóe miệng ta bất giác giơ lên.

"Có cái gì phải lòng tan nát chứ? Tiểu bằng hữu, ta và ngươi cách nhau 18 tuổi! Dù là ta không bài xích lesbian cũng không có khả năng với ngươi cùng một chỗ a." Nàng cười khẽ nói.

"Chiều cao đều không phải khoảng cách, tuổi tác không là vấn đề a." Học muội là chưa từ bỏ ý định sao?

"A, nhưng ta hiện tại đã có người trong lòng a." Nàng trực tiếp sảng khoái nói ra khiến ta rất hài lòng.

"Ai, thực sự là làm ta khổ sở..." Giọng nói học muội tràn ngập thất vọng.

"Đừng khổ sở, vấn đề đều hỏi xong sao? Hỏi xong ta có việc phải đi trước." Nàng hỏi học muội.

"A hảo, vậy không quấy rối lão sư." Ta nghe được tiếng học muội thu dọn sạch vở, sau đó qua không lâu sau, là tiếng đóng cửa.

"Xin hỏi đã thoả mãn sao?" Lão sư cầm lấy điện thoại nói.

"Cũng không tệ lắm." Giọng nói của ta rõ ràng rất thoả mãn.

"Được rồi, ta phải đi họp, kế hoạch học tập của ngươi chỉnh lại xong chưa? Ta trở lại muốn xem." Nàng hỏi ta.

"Ta sẽ sửa lại trước khi ngươi về, nhanh đi họp đi, sau đó nhanh lên một chút về nhà." Ta giục nàng.

"Hảo, như vậy nhé, bye." Nàng cúp điện thoại.

Không lâu sau, ta nhận mệnh cầm lấy kế hoạch học tập đọc, bắt đầu theo hướng dẫn của nàng sửa chữa.

Chuyện xuất ngoại, thực sự không phải người làm.

Chỉ cần nghĩ đến ta phải cùng nàng xa nhau, hơn nữa xa nhau nhiều năm, ta hoảng hốt, đó là loại cảm giác tràn ngập sợ hãi không xác định.

Nghĩ tới chuyện này, ta không cách nào khống chế, lại buồn bực.

Ta không có tâm trạng sửa kế hoạch học tập, đi tới bên giường, ngồi ở trên giường nhìn xe chay tới lui ở dưới 20 tầng lầu, ngẩn người.

Nàng trở về tiếng mở cửa cũng không có chú ý tới.

"Làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?" Nàng thình lình ôm ta khiến ta lại càng hoảng sợ.

"Ngươi đã trở về." Ta quay đầu, hôn lên môi của nàng.

Ta đối với những khi không có nàng, cảm thấy không gì sánh được sợ hãi.

"Làm sao vậy? Ổn không." Ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta không có trả lời, chỉ là ôm chặt lấy nàng.

"Bảo bối, nói cho ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì." Nàng đồng dạng ôm ta nói.

"Ta đang suy nghĩ, ta phải có nhiều dũng khí, dùng nhiều khí lực, mới có thể không rơi nước mắt khi rời đi ngươi." Đầu ta chôn ở trước ngực nàng nói.

"Sao đột nhiên lại nghĩ cái này?" Nàng nhẹ vỗ về lưng ta nói.

"Ta rất sợ, không có ngươi, bản thân sống một mình." Ta nói.

"Ta biết, nhưng đây là chuyện ngươi phải trải qua." Nàng hôn trán ta một chút.

Tay của ta vẫn ôm cổ của nàng, chúng ta cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau.

"Chia lìa, là người nào cũng phải trải qua. Có chia lìa, mới có vui sướng khi gặp lại. Đau đến nát tâm khi chia lìa, ngươi mới có thể hiểu trân quý khi lần thứ hai gặp nhau. Cũng chỉ có thống khổ không gì sánh được chia lìa, ngươi mới có thể chân chính lý giải cảm giác cô độc một mình, lý giải được, ngươi mới có thể minh bạch cái gì là phiêu bạt, cái gì vừa yên ổn." Sau một lúc im lặng, nàng chậm rãi nói.

"Ta nhất định phải trải qua những điều này sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Ân. Ta có thể cho ngươi ỷ lại, có thể cho ngươi yên ổn. Nhưng những điều này, đều phải là bản thân lựa chọn. Ngươi đối với một ngày không có ta sẽ càng sợ hãi, thậm chí muốn chạy trốn, là bởi vì ngươi mong muốn có thể nhanh chóng bước qua loại thống khổ tất yếu này, trực tiếp đạt được kết quả cuối cùng. Nhưng này là sai. Bởi vì ngươi không có chân chính phiêu bạt, lưu lạc qua, cho nên ngươi không cách nào lý giải về ỷ lại cùng yên ổn ý nghĩa. Cũng vì vậy mới có cảm giác khi ta tới gần nhưng ngươi lại muốn chạy trốn như trước kia. Nói tàn nhẫn một chút, ngươi cũng không phải tự nguyện lựa chọn ỷ lại ta, mà là bởi vì ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, cho nên chúng ta cùng một chỗ, khi cùng một chỗ ngươi đương nhiên ỷ lại ta, điều này là do ngươi lý giải tình yêu khi vừa trải qua chia lìa, vẫn đang lựa chọn ỷ lại hay không. Ngươi hiểu ta đang nói gì sao?" Nàng nói một tràng dài, sau đó bình tĩnh nhìn ta.

"Hiểu... Vậy, ngươi có ỷ lại ta sao?" Ta hỏi lại.

"Ta ỷ lại ngươi. Nhưng cùng sự ỷ lại của ngươi khác nhau, ta đối với ngươi ỷ lại, là thuần tuý về mặt tình cảm ỷ lại. Thật giống như là, một loại ỷ lại tín niệm. Chúng ta tuổi tác cách biệt rất nhiều, cho nên ta sẽ không biểu hiện ta ỷ lại ngươi giống như cách ngươi biểu hiện khi ỷ lại ta. Ta đối với ngươi ỷ lại, là ta lúc nào cũng khắc khắc đem ngươi đặt ở trong lòng, tùy thời nghĩ đến ngươi sẽ mỉm cười, tâm tình sẽ dễ chịu, ta rất rõ ràng, như vậy ỷ lại khiến ta an tâm, cũng có chứa một loại yên ổn. Đều không phải ngươi làm cái gì, hoàn toàn là bởi vì ngươi tại trong lòng ta, cho nên ta ỷ lại, ta yên ổn. Mặc dù ngươi thực sự xuất ngoại, ta vẫn đang ỷ lại, vẫn đang yên ổn. Hiểu không?" Câu trả lời của nàng lại là nói một đoạn dài.

"Không hoàn toàn hiểu...." Ta thành thật nói.

"Không sao, chờ khi ngươi đã trải qua thì ngươi sẽ hiểu." Tay nàng vuổt ve gương mặt ta.

Ta nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó nằm ở trên đùi nàng, nghĩ những điều nàng vừa nói.

Ta thừa nhận, ta đối với nàng ỷ lại không giống nàng đối với ta như vậy trầm ổn, cho nên ta sẽ cảm thấy bất an, giống như không thấy được mặt sẽ mất đi; ta cũng thừa nhận, ta đích xác không hoàn toàn hiểu được có người bên cạnh cùng yên ổn sống là như thế nào, cho nên mới sẽ thường thường có cẩm giác muốn ở một mình.

Ta cũng không nắm chặt, khi ta thật là không có lựa chọn phải ở một mình thì, ta có phải hay không sẽ tưởng nhớ quá khứ.

Ta lại một lần thấy rõ sự chênh lệch giữa chúng ta, tuy rằng ta rất cố gắng muốn đuổi theo nàng, nhưng thực sự, 16 năm trải nghiệm, đều không phải đơn giản là có thể hiểu được.

"Cảm ơn ngươi đã yêu ta." An tĩnh một lúc lâu, ta nói.

"Không khách khí, cũng cảm ơn ngươi đã yêu ta." Nàng cười đến gập cả lưng, hôn lên gương mặt ta.

Chúng ta cách nhau 16 tuổi, lúc trước ta vẫn cho rằng, là ta cố gắng cùng làm nũng để chiếm được nàng; hiện tại ta mới phát hiện, là nàng dừng lại, quay đầu lại, đưa tay, nguyện ý để ta tùy hứng.

Ta rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc