PS 143,7

Quan hệ của chúng ta sau đó, vẫn giống như trước đây, ai cũng không có nhắc nụ hôn ngoài ý muốn ngày đó. Hắn vẫn giống như trước đây tỉ mỉ chiếu cố ta.

Rốt cục, sau bốn năm liên tục phấn đấu, ta ta lấy được bằng PhD.

Ta đáp ứng lão bản, ở lại thêm nửa năm đem kế hoạch còn lại hoàn thành.

"Nửa năm sau, ngươi có dự định gì không?" Khi ta cùng Philip nói chuyện, hắn hỏi ta.

"Quay về Đài Loan." Ta nói rất kiên quyết.

"Bởi vì hắn sao?" Hắn nhìn ta hỏi, trong mắt có sự đau thương giấu không được.

Ta gật đầu.

"Cũng tốt, những năm qua, ngươi chưa từng thật sự vui vẻ đúng không?" Hắn nắm tay của ta hỏi.

Ta cúi đầu không nói.

"Cảm ơn ngươi, những năm qua có ngươi, ta rất hạnh phúc." Ta nói, là thật tâm.

"Thế nhưng loại hạnh phúc này, đều không phải ngươi muốn, đúng không?" Hắn lại hỏi.

"Ngươi khiến ta ở một nơi xa lạ như thế này, cảm giác được ấm áp của tình thân." Ta nắm lại tay hắn nói.

"Cảm ơn ngươi, tuy rằng ta thủy chung không có biện pháp đi vào lòng ngươi, nhưng ít ra ta đã thử." Hắn cười khiến ta có loại cảm giác chua xót.

"Xin lỗi, ta thủy chung không cách nào đáp lại cảm tình của ngươi." Ta nói.

"Ngươi sẽ quay lại sao?" Hắn nhìn ta.

"Không biết, trước tiên chờ kết thúc nửa năm này, ta còn không nghĩ xa tới như vậy." Ta trả lời hắn.

"Có thể, cho ta một cái yêu cầu bốc đồng không?" Hắn đột nhiên hỏi.

"Chỉ cần ta làm được, ta có thể làm, ta sẽ làm." Ta nghĩ, đây là điều duy nhất ta có thể làm.

"Ta nghĩ cùng ngươi trở lại, cho ngươi gặp mẹ ta." Hắn nói khiến ta ngây ngẩn cả người.

"Này...Không tốt." Thoáng cái ta không biết nên phản ứng thế nào.

"Ta không có ý gì khác, ta chỉ là muốn đề mẹ gặp ngươi." Hắn nói.

"Mục đích là gì vậy?" Ta hỏi.

"Ngươi là người đầu tiên ta muốn theo đuổi, nhưng đuổi không kịp, lại không cam tâm tình nguyện từ bỏ." Hắn nhìn vào mắt ta nói.

"Ta lấy thân phận gì đi gặp mẹ ngươi? Bạn gái sao?" Ta lo lắng.

"Ta sẽ nói, ngươi là tình nhân trong mộng ta nghĩ thủ hộ cả đời, nhưng lại vô duyên." Hắn suy nghĩ một chút sau đó trả lời ta.

"Này...Ngươi để ta suy nghĩ một chút được không? Yêu cầu này với ta mà nói, có chút khó." Ta đối với sự kiên trì của hắn tựa hồ nhất thời không có biện pháp cự tuyệt.

"Đây là điều duy nhất ta mong muốn ngươi làm. Ta sẽ nói rõ quan hệ của chúng ta với mẹ, không phải người yêu, chỉ là người nhà rất thân rất thân. Hơn nữa nếu như ngươi thực sự quyết định ở lại Đài Loan, chí ít, ta có thể từ mẹ biết tin tức của ngươi. Xin ngươi, được không?" Đôi mắt hắn, trên mặt hắn, tràn ngập khẩn thiết.

Ta lặng yên, không nói gì.

Hắn cũng không có ép ta, chỉ là lẳng lặng chờ ta đáp lại.

"Ai, được rồi, này có lẽ là chuyện duy nhất ta có thể làm cho ngươi." Một lúc lâu sau, ta cố gắng đáp ứng.

Hắn lộ ra nụ cười hài lòng.

Trên đường về nhà, ta vẫn luôn tự hỏi, làm như vậy rốt cuộc có được hay không, đúng hay không.

Cuối cùng ta rốt cục nhịn không được nói với Alisha.

"Trời ạ! Này sao cảm giác rất giống con dâu đi gặp mẹ chồng." Alisha nghe xong nói.

"Ta cũng nghĩ như vậy a, cho nên vẫn từ chối." Ta bất đắc dĩ nói.

"Không nghĩ tới tiểu nam hài cũng có sự kiên trì của tiểu nam hài." Nụ cười của nàng rất muốn ăn đòn.

"Làm ơn, hiện tại không nên đùa như vậy với ta." Ta đánh nàng một chút.

"Bất quá cuối cùng ngươi vẫn đáp ứng, hiện tại nói với ta thì có ích lợi gì?" Nàng nhún vai.

"A ~~~~ vì sao ta sẽ đụng tới một vai phiền phức như thế a." Ta lấy tay che mặt kêu to.

"Ta sẽ nói a, may mà có hắn chiếu cố ngươi, nếu không ta thấy ngươi không biết còn phải bệnh nặng bao nhiêu lần." Nàng liếc mắt nhìn ta nói.

"Này cũng là không sai..." Ta nghĩ tới lần đầu tiên bị bệnh.

Khi đó bác sĩ nói cơ thể của ta hẳn là cố sức quá lâu, đến cuối cùng chịu không được, một cái suy sụp thì toàn bộ suy sụp. Sau một hồi bệnh nặng đó, cơ thể của ta vẫn không thể khỏe lại hoàn toàn, bác sĩ còn nói, cơ thể của ta là bị áp lực làm suy sụp, ta nghĩ cũng vậy. Ta còn rõ ràng, ngoại trừ áp lực, càng nhiều, chính là vết thương trong lòng kia.

Ta không có cách nào phủ nhận, sự chiếu cố cẩn thận của Philip, là một công thần rất trọng yếu khiến thân thể ta có thể dần dần chuyển biến tốt đẹp, không có lại suy sụp.

"Cho nên, ngươi cho là cảm ơn cũng tốt, bồi thường cũng được, hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của tiểu nam hài đi " Nàng như là thuyết giáo nói với ta.

"Ai, ta rốt cuộc là có mị lực gì khiến hắn thích như thế a? Ngươi có thể nói cho ta biết không?" Ta vẫn là bất đắc dĩ.

"Trời mới biết, ngươi đi hỏi hắn a. Ta nghĩ hắn cũng đồng dạng cũng muốn biết Fran có mị lực gì, có thể để cho bốn năm rưỡi qua trong lòng ngươi chỉ có nàng." Từ một suy ra ba của nàng triệt để chặn miệng ta.

"Tình cảm này nọ a, ai cũng không có biện pháp nói ra quy luật nguyên tắc, nếu không sao có thể gọi là yêu?" Nàng phát biểu cao kiến của nàng.

"Ngươi nghĩ, ta trở về, sẽ tìm được nàng sao?" Ta nhìn phía trước, mở miệng hỏi.

"Ta làm sao biết a, vấn đề của ngươi cũng quá mờ mịt. Nếu như ngày hôm nay ta là trưng tin xã, ta nhất định nói ngươi tìm sẽ được, thế nhưng tiểu thư, ta hiện tại giống ngươi, người đang ở Mỹ, ngươi muốn ta hỏi ai? Hỏi ma kính sao? Ma kính, ma kính..." Phản ứng của nàng khiến ta không khỏi bật cười.

"Ai muốn, ngươi sẽ không thể cho ta một chút lòng tin sao?" Ta oán giận.

"Đúng vậy! Ta tin tưởng ngươi nhất định tìm được nàng!" Nàng nghiêm túc nói, thế nhưng khiến ta cười càng lớn hơn nữa.

"Ngươi thực sự rất buồn cười." Ta đẩy nàng một cái.

"Không có biện pháp, cũng không phải ngày đầu tiên ngươi quen ta." Nàng mang một bộ dạng rất đương nhiên.

Ở bên cạnh Alisha, thực sự sẽ làm người ta rất tự nhiên thả lỏng.

"A Bội, nếu như ngươi thực sự tìm được nàng, nhất định phải hảo hảo giữ lấy nàng, không cần lại để nàng chạy mất." Nàng đột nhiên rất nghiêm túc nói.

"Ta nhất định sẽ làm như vậy, hơn nữa ta còn muốn hảo hảo hỏi rõ ràng, nàng rốt cuộc nghĩ cái gì." Ta rất kiên định nói.

"Ta biết ngươi sẽ, a nếu như ngươi lại không may thất bại, nhanh chóng trở về, chúng ta sẽ tiếp tục trách nhiệm chiếu cố ngươi, hơn nữa ta tin tưởng Willy cũng sẽ rất vui lòng giúp ngươi thị thực." Willy là lão bản của ta, hắn vẫn rất mong ta có thể tiếp tục ở lại.

"Ngươi ít mở miệng quạ đen." Ta trừng mắt liếc nàng.

"Được rồi, ngươi là hảo hảo sống qua nửa năm cuối cùng này." Nàng vỗ vỗ vai ta.

"Ta sẽ, đối với trò đùa và cái miệng ghê gớm của các ngươi, nửa năm này ta nhất định sẽ không cãi lại, cho các ngươi nói cho đủ." Ta cười lớn nói.

"Đây là ngươi nói, ta phải đem tin tức này truyền ra ngoài." Nàng nói xong, thực sự lấy điện thoại từ trong túi ra bắt đầu gởi tin nhắn.

Ta lắc đầu cười, đột nhiên có chút luyến tiếc rời đi nơi ta đã sống gần 7 năm này.

Nửa năm sau, ta quả nhiên lĩnh giáo được công lực trêu đùa cùng sự ghê gớm mạnh mẽ của đám người kia, bất quá ta cũng thực sự không có phản kháng.

Chỉ chớp mắt, nửa năm cứ như vậy trôi qua.

Một ngày trước khi lên máy bay, Alisha lại một lần nữa chơi tháp champagne, thậm chí còn đem Kevin đang học ở FL, Joan đang ở bờ Tây gọi trở về. Bất quá lần này, Philip bị kéo đến bên cạnh ta để rót champagne.

Đối với quan hệ của chúng ta, ta vẫn là không có giải thích nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc