Tôi cũng đồng ý tiến hành điều tra thẩm vấn với Thái Kim Đường!
Đây là thái độ của Trương Ổn.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, khi Lý Tuyển tự nhận là có thể xoay trường hợp, bí thư ban kỷ luật thanh tra Trương Ổn lại lựa chọn đứng về phía Tô Mộc, nhất thời sắc mặt mọi người đều phấn khích.
Sắc mặt Lý Tuyển âm trầm, tâm tình trầm thấp chưa từng có, toàn thân giống như ngọn núi lửa sắp bộc phát. Nguyên bản nàng nghĩ có được phiếu của Trương Ổn, nhưng hiện tại thì sao?
Trương Ổn lựa chọn đứng bên Tô Mộc!
Đây tính cái gì?
Chẳng lẽ trong vô tình các người đều phản bội tôi sao? Nếu thật là vậy, tính chất liền nghiêm trọng!
Lý Tuyển bắt đầu rơi vào trầm tư.
Đã biết sẽ thế này!
Đáy lòng Phùng Thiên Hào nghĩ thầm, sở dĩ hắn không sớm biểu lộ thái độ, chỉ muốn nhìn xem tình huống biến thành thế nào. Quả nhiên hết thảy đúng như suy đoán của mình, Lý Tuyển mất thế.
Kỳ thật điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Phùng Thiên Hào, ai bảo Lý Tuyển không tìm được điểm vào đúng đắn, đi lấy Thái Kim Đường mở hội nghị thường ủy. Biết rõ hắn có vấn đề, còn đẩy hắn đi ra, nếu không xảy ra chuyện mới là việc lạ! Nếu đổi lại là hắn, biết rõ Thái Kim Đường làm việc trái pháp luật, còn ngang nhiên mở miệng làm chỗ dựa cho hắn.
Trương Ổn thì sao?
Hiện tại Trương Ổn không phải như suy đoán của Lý Tuyển, lựa chọn phản bội đứng bên Tô Mộc, mà hắn thật sự chỉ là luận sự. Bởi vì trước đó không khai thông với Lý Tuyển, cho nên hắn không biết Lý Tuyển sẽ làm như thế nào. Nhưng sau khi Lý Tuyển ngang nhiên tỏ thái độ, Trương Ổn lại không cách nào nhắc nhở nàng, hành vi phạm tội của Thái Kim Đường vô cùng tồi tệ, bởi vì hắn là bí thư ban kỷ luật thanh tra, đương nhiên có được rất nhiều tư liệu chứng minh Thái Kim Đường rất có vấn đề.
Trương Ổn là ai? Hắn là bí thư ban kỷ luật thanh tra, là người nắm quyền. Phàm là người có thể ngồi lên vị trí này, hành vi bản thân có thể tin tưởng. Hơn nữa có thêm trí tuệ làm quan, cho nên hắn mạo hiểm đắc tội Lý Tuyển cũng phải ngang nhiên tỏ vẻ tiến hành điều tra thẩm vấn Thái Kim Đường.
Tín hiệu như vậy đã vô cùng rõ ràng, thế cho nên mọi người đều có một loại ảo giác, chẳng lẽ bầu trời huyện Hoa Hải phải đổi sao? Nếu như Trương Ổn ngang nhiên đi nhờ vả, như vậy Tô Mộc chẳng những nắm giữ chính pháp ủy, còn nắm giữ cả ban kỷ luật thanh trà, có hai cơ quan đầy quyền lực trong tay, ai còn dám ngang nhiên khiêu khích?
Lúc này tình thế đã có chút huyền diệu.
Hiện tại chỉ còn lại trưởng ban mặt trận tổ quốc Nhạc Quần cùng Phùng Thiên Hào chưa tỏ thái độ, mà tình thế cũng chưa tới cục diện kết thúc. Tô Mộc có năm phiếu, Lý Tuyển ba phiếu, nếu hai người này lựa chọn Lý Tuyển, Lý Tuyển còn cơ hội xoay chuyển. Nhưng sẽ có sao?
Rất nhanh sẽ biết!
Tôi đồng ý tiến hành điều tra Thái Kim Đường!
Đây là thái độ của Nhạc Quần.
Nhạc Quần công khai tỏ thái độ, điều này vượt ngoài ý nghĩ của mọi người, xưa nay hắn luôn duy trì trung lập, nếu lần này cũng trung lập là chuyện thật bình thường. Chỉ cần hắn trung lập, Tô Mộc đã thắng lợi. Như vậy Lý Tuyển cũng sẽ không soi mói được hắn, nhưng không ai nghĩ tới chính là, chẳng những Nhạc Quần không trung lập, ngược lại còn cao điệu ủng hộ Tô Mộc.
Thắng cục đã định!
Dưới tình huống như vậy, cho dù Phùng Thiên Hào không biểu lộ thái độ, Tô Mộc cũng đã thắng. Nhưng Phùng Thiên Hào sẽ không biểu lộ thái độ sao? Nên nhớ đây không phải chuyện nhỏ nhặt gì, mà liên quan tới Thái Kim Đường, nếu hắn còn trung lập, sẽ mất đi cơ hội quật khởi.
Dưới tình huống biết rõ Thái Kim Đường sẽ xong đời, Phùng Thiên Hào đương nhiên phải mưu cầu thêm ích lợi cho mình, cho nên hắn nhấc tay, vẻ mặt nghiêm túc công chính.
Tôi ủng hộ điều tra thẩm vấn Thái Kim Đường!
Thế cục nghiêng về một bên!
Tô Mộc hoàn toàn áp đảo, sắc mặt Lý Tuyển lập tức trầm xuống, chẳng những là nàng, hai người lựa chọn đi theo nàng cũng hiện lên vẻ mặt cổ quái, đứng ngồi không yên. Bởi vì hai người hoàn toàn không nghĩ ra vì sao sự tình lại xuất hiện biến hóa như thế.
Trương Ổn cùng Lưu Á đều lựa chọn ruồng bỏ Lý Tuyển!
Tô Mộc trở thành người chiến thắng trong hội nghị thường ủy hôm nay!
Thất bại, suy sút, phẫn nộ, bùng nổ... Đủ loại cảm xúc phản đối xuất hiện trong lòng Lý Tuyển, nàng đột nhiên cảm giác thân thể vô cùng băng sương, khi nàng muốn dùng một phiếu phủ quyết, nhìn thấy ánh mắt Tô Mộc, Lý Tuyển đột nhiên rùng mình, nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Mình làm sao vậy?
Tại sao mình lại bị Tô Mộc ảnh hưởng cảm xúc!
Khó trách vừa rồi lại thất bại trong quyết đấu, nếu tiếp tục như vậy có cố gắng nàng cũng bị thua.
Lý bí thư, tôi nghĩ hiện tại không cần tiếp tục thảo luận chuyện của Thái Kim Đường đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Được, không cần phải tiếp tục thảo luận, số ít phục tùng đa số, nhưng tôi sẽ giữ lại ý kiến của chính mình.
Lý Tuyển lạnh lùng nói.
Giữ lại ý kiến là quyền lực của cô, cô nguyện ý thì giữ lại, nhưng tôi nghĩ muốn nói tiếp lời tôi định nói vừa rồi. Vừa rồi trước khi giơ tay biểu quyết, tôi muốn đưa mọi người xem chút đồ vật, ai ngờ lại bị Lý bí thư cưỡng chế cắt đứt.
Hiện tại nếu đã có kết quả, tôi nghĩ có thể lấy ra phần đồ vật này. Chư vị, trước khi tôi tới dự họp, trưởng phòng Diêm Sùng bên sở tài chính tỉnh đưa cho tôi, tôi còn chưa có thời gian cẩn thận xem qua, nhưng tùy ý nhìn lướt qua đã đủ ghê người. Chư vị, hiện tại có thể xem xét!
Tô Mộc nói xong đem phần văn kiện phân phối cho mọi người.
Khi mọi người cầm văn kiện lật ra xem, vẻ mặt bắt đầu biến hóa. Nhất là Lý Tuyển, sắc mặt vô cùng khó xem. Nàng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh băng đảo qua toàn trường, dừng lại ở Mạnh Vi Khiêm cùng Trương Ổn.
Chuyện này giao cho hai vị xử lý, cặn bã bại hoại như vậy, nên nghiêm túc tra rõ!
Dứt lời, Lý Tuyển liền rời đi, bây giờ nàng thật sự không muốn ở lại trong phòng họp này thêm giây phút nào. Mỗi giây phút dừng lại, nàng sẽ cảm giác mình bị giày vò. Nhất là khi nàng vô ý nhìn thấy vẻ mặt trấn định của Tô Mộc, trong lòng lại dâng lên nỗi xúc động như muốn nổi điên.
Tô Mộc, anh thắng!
Đây là điều Lý Tuyển không muốn thừa nhận, nhưng nhất định phải thừa nhận. Lý Tuyển rất rõ ràng, ngay nháy mắt nàng rời khỏi phòng họp, chuyện đã xảy ra bên trong sẽ truyền khắp quan trường huyện Hoa Hải. Dưới tình huống Tô Mộc đã nắm giữ rất nhiều người bên dưới hương trấn, lại có chuyện như vậy phát sinh, uy tín của Lý Tuyển sẽ bị suy yếu chưa từng có.
Nhưng càng làm Lý Tuyển bi phẫn chính là, nếu nàng chỉ bị rơi mặt mũi còn chưa tính, nhưng lại là do bản thân nàng tự chuốc lấy. Thậm chí Thái Kim Đường còn có vấn đề lớn như vậy, chỉ bị tình nghi tham ô tiền tài không chỉ đơn giản là trong tiểu kim khố, còn có thể tra xét ra được con số ban đầu là sáu trăm vạn!
Sáu trăm vạn a, huyện Hoa Hải chỉ là một huyện khốn cùng, làm cục trưởng cục tài chính đã tham ô sáu trăm vạn. Mà Lý Tuyển mời dự họp hội nghị, là vì chính danh sửa oan cho dạng tham quan như vậy không nói, còn muốn cho hắn quay trở lại vị trí nguyên lai của hắn.
Biết người không rõ!
Biết rõ cố phạm!
Một khi ấn tượng này bị thượng cấp lãnh đạo hay biết, tiền đồ của Lý Tuyển sẽ tràn đầy nguy cơ. Hơn nữa Lý Tuyển cũng biết chuyện này nhất định không thể che giấu, bởi vì tất cả đều được ghi chép trong hồ sơ. Nghĩ tới mình còn thông qua việc biểu quyết chính danh cho Thái Kim Đường, Lý Tuyển cảm giác tâm phiền ý loạn vô cùng.
Mình tội gì đây?
Cho nên khi Lý Tuyển bi phẫn đi ra khỏi phòng họp, ánh mắt Liễu Linh Lỵ nhìn qua nàng, nhanh chóng đi theo sau. Những thư ký còn lại nhìn thoáng qua nhau, âm thầm suy đoán chuyện xảy ra bên trong phòng họp, chẳng lẽ Lý Tuyển không khả năng nắm giữ được nữa sao?
Mình thật sự là kẻ ngu ngốc!
Trong lòng Lâm Nghi Đạt hiện lên ý nghĩ này, khi bằng chứng phạm tội của Thái Kim Đường đặt xuống trước mặt hắn, hắn thật sự không biết mình nên nói gì. Hiện tại nói gì cũng vô dụng, hắn đã làm một chuyện thật điên rồ. Nghĩ tới hậu quả, hắn bắt đầu lo sợ bất an.
Tư Mã Sơn cũng có ý nghĩ này.
Tư Mã Sơn là trưởng ban tổ chức huyện, lại ngang nhiên ủng hộ một tham quan, tính chất chuyện này phi thường nghiêm trọng. Nếu làm không tốt, Tư Mã Sơn sẽ bị xử phạt. Mà mấu chốt nhất chính là, nếu Tô Mộc nhân cơ hội nã pháo, hắn sẽ không còn chút quyền nói chuyện.
Sớm biết như thế, mình nên làm như Trương Ổn cùng Lưu Á, tội gì phải làm ra chuyện ngu xuẩn này?
Tư Mã Sơn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tô Mộc, trong lòng cảm giác khủng hoảng. Chẳng lẽ bầu trời huyện Hoa Hải phải đổi sao? Làm cho hắn sợ hãi chính là dù phải đổi, cũng không cần nhanh chóng như vậy đi? Tô Mộc không hề làm ra hành động gì lớn lao, vô hình trung đã mượn sức được nhiều ủy viên huyện ủy, thủ đoạn như vậy thật sự làm Tư Mã Sơn khiếp sợ.
Mình rốt cục nên làm sao?
Tô Mộc đứng dậy thản nhiên đi ra phòng họp, Mạnh Vi Khiêm đi theo phía sau, ngay sau đó những người còn lại cũng đều đứng dậy rời đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại Lâm Nghi Đạt cùng Tư Mã Sơn cô đơn ngồi bất động trên ghế.