QUAN BẢNG

Triệu Thụy An tới đây là đưa chứng cớ cho mình hay sao? Điều này sao có thể? Mặt trời mọc từ hướng tây sao? Tô Mộc nhìn Triệu Thụy An đứng trên sân khấu chậm rãi nói, khóe miệng lộ ra vẻ nghi ngờ. Chẳng lẽ nói bởi vì mình liên tiếp phản kích, phía ngoài đã bắt đầu có hành động rồi. Đợi đã, lẽ nào chứng cớ này là mình ủy thác Lý Nhạc Dân tìm kiếm hay sao?

Quả nhiên, khi Tô Mộc đang suy đoán, Triệu Thụy An mỉm cười đưa ra vài tấm hình:

- Những người này chính là những kẻ đứng phía sau bôi xấu Tô Mộc phó Huyện trưởng lần này, chính là bọn họ ở trên mạng điên cuồng tiến hành phát tán bài viết, sau đó ác ý vu tội.

- Triệu Huyện trưởng, ngài nói bọn họ thì là bọn họ sao? Chúng tôi hi vọng thấy chứng cớ.

Tô Tẩm nói.

- Có thể!

Triệu Thụy An vỗ tay, mấy tên đã bị gông tay liền từ cửa hông đi vào. Tổng cộng là bốn nam tử, nói chính xác là bốn thiếu niên. Nhìn số tuổi bọn họ có lẽ cũng chỉ là sinh viên đại học, trong mắt mỗi người đều toát ra một loại sợ hãi, giống như là nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện như vậy lại phủ xuống trên đầu bọn họ.

- Đây chính là chứng cớ tôi đưa ra!

Triệu Thụy An chỉ bốn người:

- Bốn người bọn họ được cục công an thành phố vô tình bắt được trong một sự kiện đột kích, lúc ấy bọn họ đang trên mạng điên cuồng phát tán bài viết. Sau khi trải qua chất vấn, bốn người đều thú nhận bọn hắn chính là người chế tạo ra sự kiện dư luận trên internet lần này. Hiện tại bốn người này đã bị bắt giữ, tôi nghĩ lúc này có thể trả lại trong sạch cho Tô Mộc Huyện trưởng rồi, chư vị còn có gì muốn hỏi, có thể tùy tiện đặt câu hỏi.

Tùy tiện đặt câu hỏi? Hỏi bốn người này sao? Tô Mộc khẽ nhíu mày.

Nếu như có thể, Tô Mộc quả quyết không muốn chọn lựa phương thức như thế để chứng minh sự trong sạch của mình. Hơn nữa hôm nay sự trong sạch của mình đã được xác nhận, không cần thiết thông qua phương thức như thế làm khó bốn đứa trẻ này. Nhìn ánh mắt sợ hãi của bọn họ, quỷ mới biết từ khi bị bắt giữ đến giờ, bọn họ rốt cuộc đã trải qua cái gì, những thứ này có thể trở thành cơn ác mộng khó có thể xóa đi suốt đời bọn họ hay không.

Tô Mộc dĩ nhiên cũng không phải là kẻ lòng dạ đàn bà, bất luận kẻ nào chỉ cần ngươi làm chuyện sai trái nhất định phải gánh chịu trách nhiệm. Bốn người trước mắt đã thành niên, bọn họ phạm sai lầm nhất định phải tiếp nhận trừng phạt. Tô Mộc cảm thấy không vui chính là thái độ của Triệu Thụy An, dựa theo kế hoạch, bốn người này sẽ không được đưa ra. Bởi vì nếu đã đạt tới căn cứ chính xác mình muốn, cũng không cần thiết đánh mất tiền đồ của bốn người này.

Triệu Thụy An làm như vậy, rõ ràng là muốn lấy bốn người này vãn hồi ảnh hưởng chính trị!

- Bốn người các ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Tại sao lại trên mạng điên cuồng phát tán bài viết?

- Các người biết Tô Mộc là ai không?

- Có phải có người ép buộc các người làm như vậy hay không? Hay là có người nào ở phía sau màn sai sử các người làm như vậy?

- Phải biết rằng hành động hiện tại của các người đã phạm pháp, chỉ có nói ra chân tướng, tòa án mới có thể xử lý nương nhẹ!

Quả nhiên, Triệu Thụy An vừa dứt lời, tất cả nhà báo liền bắt đầu chĩa ống kính về bốn người này, dưới một trận oanh tạc điên cuồng, bốn đứa trẻ như phát mộng, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới hình ảnh trước mắt. Bị nhiều nhà báo như vậy bao vây đặt câu hỏi, đây quả thực còn khổ sở hơn giết bọn họ? Trong đó có hai người nhát gan còn khóc lên.

- « Nước mắt sám hối », tiêu đề này các người cảm thấy như thế nào?

Nhìn thấy có nhà báo đã bắt đầu viết bản thảo, Tô Mộc nhíu mày. Hắn cử hành buổi công bố truyền thông này đích xác là muốn mình làm sáng tỏ sự kiện dư luận, nhưng nếu thật sự phát triển theo tư thế này, sợ rằng sẽ diễn biến thành một cực đoan khac. Như vậy giống như mình lấy quyền thế khi dễ những đứa trẻ này vậy. Nếu thật sự như vậy, chuyện này tuyệt đối sẽ không hay.

Nghĩ tới đây, Tô Mộc không chút do dự, quả quyết đứng ra:

- Các vị nhà báo bằng hữu, buổi công bố truyền thông hôm nay đến đây coi như kết thúc, rất cảm tạ các vị đã đến, những chuyện vừa nói, nếu các vị có bất kỳ vấn đề gì cần hỏi, cũng có thể đến tìm Mễ chủ nhiệm của chính quyền huyện chúng tôi xin giúp đỡ.

Kết thúc?

Tại sao có thể kết thúc như vậy?

Chuyện cũng đã lớn đến thế rồi tại sao có thể kết thúc như vậy?

Trong rất nhiều ánh mắt nghi ngờ của các nhà báo, sắc mặt Triệu Thụy An cũng nhanh chóng âm trầm, nhưng ngay sau đó liền cười một tiếng rồi biến mất. Tô Mộc làm như vậy rõ ràng là đoạt danh tiếng của hắn, nhưng chủ nhân của buổi công bố này vốn là Tô Mộc, nói ra mình tới đây chẳng qua là cổ vũ cho hắn. Nếu Tô Mộc nói kết thúc, vậy thì kết thúc. Chỉ có điều thật đáng tiếc, một số thủ đoạn mình chuẩn bị lại không có cơ hội thi triển ra.

Tô Mộc thật sự vô cùng láu cá, hơi ngửi được chút nguy hiểm liền quyết đoán xuất thủ. Lợi hại!

Nhưng có đôi khi có một số việc phát sinh chính là trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức ngươi chỉ có thể cảm khái, nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, thật sự làm chuyện xấu, sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, gặp phải báo ứng.

Bốn đứa trẻ vẫn bị từ cửa hông mang ra ngoài, chỉ có điều một tên trong đó vừa mới rời khỏi sân khấu, còn chưa bước được mấy bước, đột nhiên lớn tiếng chỉ vào một góc cách chỗ hắn không xa.

- Chính là hắn, chính là hắn thuê chúng tôi phát tán bài viết!

- Không sai, chính là hắn, tôi dám khẳng định, chúng tôi có gi âm!

- Ngươi cho rằng ngươi tìm người tới là ngươi có thể không có chuyện gì sao? Chúng tôi đã sớm nói chuyện với người đó rồi, kêu hắn động tay động chân, ghi âm quay phim!

- Chúng tôi không muốn ngồi tù, chúng tôi chẳng qua là làm việc lấy tiền, là hắn sai sử chúng tôi làm, tất cả đều do hắn.

Bốn đứa trẻ đồng loạt chỉ về hướng Lương Thiên!

Lương Thiên vừa muốn đứng dậy lặng lẽ rời đi, hắn thật sự không chịu được loại không khí trong hội trường này, hắn sợ nếu mình tiếp tục ở lại, thật sự có thể hỏng mất. Tất cả dư luận đã bắt đầu nghiêng về một phía, khiến Lương Thiên kinh hãi. Hắn sợ nhất chính là Hoàng Nhu Lâm quay đầu lại nhìn thấy hắn, nếu thật sự như vậy, hắn có thể coi như xong đời. Bởi vì chuyện của « Nhật báo Hoa Lâm », chính là hắn tìm đến Hoàng Nhu Lâm, ai bảo hai người là bạn nhậu.

Lương Thiên định đứng dậy len lén chuồn đi, không ngờ bị bốn đứa trẻ nhìn thấy. May mắn chính là ban đầu bốn đứa trẻ đã chơi rất khá, cấu kết với nhau tiến hành ghi âm quay phim Lương Thiên. Có lẽ đây là lá bài tẩy bọn nhỏ bảo hiểm cho mình, nhưng không ngờ, ở chỗ này thật sự gặp được Lương Thiên. Bọn họ sớm đã bị trận chiến trước mắt hù dọa, đều cho rằng nếu kéo Lương Thiên ra, tội của bọn hắn sẽ giảm nhẹ, cho nên tất cả đều quát lên.

Như thế rất tốt, theo tiếng quát tháo của bọn nhỏ, Lương Thiên thoáng cái trở thành tiêu điểm của hội trường. Tất cả nhà báo vừa nghe người nam nhân trước mắt nói đây chính là kẻ đứng phía sau mọi chuyện, làm gì còn chần chờ, ra sức chụp hình.

Đây chính là con cá lớn, tuyệt đối không thể để hắn chạy!

- Câm miệng, tất cả im miệng cho ta, tôi không quen các người, các người đừng ở chỗ này cắn bậy người khác. Bảo vệ nhân viên an ninh đâu, bắt tất cả bọn họ đi cho tôi, đám cảnh sát các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mang bọn họ đi!

Lương Thiên làm sao cũng không nghĩ tới, mình lại trở thành tiêu điểm của hội trường như vậy, càng muốn lặng lẽ, lại càng bị làm cho ồn ào, quả thực cũng muốn điên mất rồi.

Một màn thú vị như vậy, khiến cho Tô Mộc vừa định cất bước rời đi, đột nhiên dừng lại, đứng trên sân khấu, ánh mắt ngoan độc quét nhìn qua.

Lúc này Triệu Thụy An đã chạy tới trong hội trường, nhìn Lương Thiên ở trước mắt, sắc mặt âm trầm cũng muốn phun ra lửa giận. Thật là một tên phá sản khốn kiếp, cha ngươi không phải kêu ngươi trốn ở chỗ này, lặng lẽ không đi ra ngoài sao? Lúc này ngươi ra ngoài làm gì, sợ người khác không biết ngươi là ai sao? Ngươi thật sự muốn ngồi tù sao? Vu tội một Huyện trưởng cấp huyện, Lương Thiên ngươi có mấy cái đầu để chém, cha ngươi không muốn gặp xui cũng không được rồi.

Triệu Thụy An càng nghĩ càng tức giận, nhìn Lương Thiên Nhãn toát ra chán ghét sâu sắc.

- Ngươi không nhận ra chúng ta? Nhưng chúng ta biết ngươi, số tiền ngươi đưa cho chúng ta, chúng ta đều giữ lại, một xu cũng không tiêu.

- Muốn không nhận nợ sao? Chúng tôi có quay phim có ghi âm.

- Chú cảnh sát, mau bắt hắn đi, chính hắn làm chuyện xấu.

- Đúng vậy, chú cảnh sát, van cầu chú nói với Tô Huyện trưởng, chuyện này chúng tôi biết sai rồi, xin hắn bỏ qua cho chúng tôi.

Vừa nói bốn đứa trẻ bất giác xoay người, hướng về phía Tô Mộc quỳ xuống, trên mặt đứa nào cũng lộ ra vẻ hối hận. Đây là bản năng của bọn hắn, không có bất kỳ ý tứ từng tập luyện, từ vẻ mặt của bốn người Tô Mộc vẫn có thể phân biệt ra được, bọn họ tuyệt đối không phải muốn thông qua phương thức như thế, hãm hại Tô Mộc, mà bởi vì bọn hắn thật sợ hối hận.

- Đứng dậy đi, các người làm gì vậy, còn không mau đỡ bọn họ đứng lên!

Tô Mộc vội vàng tiến lên, hướng về phía đám cảnh sát hình sự sắc mặt nghiêm túc quát lên, rất nhanh đỡ bốn đứa trẻ đứng dậy.

- Khốn kiếp, bốn tên tiện nhân các ngươi, lại dám hãm hại ta, các ngươi không xong với ta đâu, ta sẽ xé nát miệng của các ngươi!

Lương Thiên đã đánh mất lý trí, lúc này tức giận tiến lên, vừa nói vừa định động thủ với bốn đứa trẻ.

Có nhiều cảnh sát hình sự ở đây như vậy, há có thể để cho Lương Thiên toại nguyện? Khi Lương Thiên mới vừa xông lên, hắn liền bị hai cảnh sát hình sự trực tiếp chống chọi. Mặc cho hắn giãy dụa làm sao, cũng không thoát được.

Tách tách!

Lúc này rất nhiều nhà báo truyền thông đã bắt đầu điên cuồng chụp ảnh, bởi vì trong khi giãy dụa, cái mũ của Lương Thiên đã bị đẩy ra, lúc này hắn hoàn toàn lộ ra dung mạo. Bết bát nhất chính là ở hiện trường còn có truyền thông của huyện Hình Đường, vừa nhìn liền nhận người ra trước mắt chính là Lương Thiên, hơn nữa còn kinh hô thân phận công tử của trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy, không thể nghi ngờ như thêm dầu vào lửa, khiến cho hứng thú của đông đảo nhà báo càng trở nên nồng đậm.

Công tử của trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy, thường ủy huyện ủy lại là kẻ đứng phía sau vu tội cho phó Huyện trưởng!

Chủ đề hấp dẫn như vậy, thử nghĩ xem sẽ thu hút như thế nào!

Lúc này không chụp còn để lúc nào!

- Chụp, chụp, ai cho các người chụp, tắt hết máy cho tôi, có tin tôi đập hết máy của các người hay không!

Lương Thiên nhìn ánh đèn flash không ngừng lóe ra, tức giận gầm thét, không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, khiến cho hắn giãy thoát khỏi trói buộc, lao về phía một nhà báo.

Cạch!

Nhất thời vô ý, cameras của nhà báo này liền rơi vào tay Lương Thiên, ngay sau đó liền bị hắn hung hăng nện xuống mặt đất, chiếc cameras vỡ nát, cả hội trường nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng gầm gừ của Lương Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc