Chỉ cần là người hỗn quan trường đều cũng biết, có hai lời nói thật có ý tứ, ai cũng muốn tới ban tổ chức nói chuyện, bởi vì chỉ cần nói chuyện xong liền ý nghĩa anh sẽ thăng chức. Nhưng không ai muốn đi ban kỷ luật thanh tra nói chuyện, bởi vì chỉ cần có lời mời, liền ý nghĩa cuộc đời này sẽ không xong. Trước khi ban kỷ luật thanh tra chưa nắm giữ chứng cớ, chắc chắn sẽ không chủ động tìm anh nói chuyện. Chỉ cần nói chuyện xong, cũng ý nghĩa anh sẽ rơi đài.
Một thăng một hàng, đương nhiên thăng càng có lực hấp dẫn.
Đây cũng là nguyên nhân làm Nhiếp Việt khiếp sợ!
Trưởng ban tổ chức thành ủy ( còn gọi là bộ trưởng bộ tổ chức) tự mình gọi điện thoại tới, để Tô Mộc tới nói chuyện, điều này ý vị thế nào? Chẳng lẽ cần đặc biệt đề bạt Tô Mộc sao? Hiện tại Tô Mộc là phó chủ tịch huyện, mặc dù nói tư lịch còn chưa đủ, nhưng chiến tích thật dày, nếu thật sự muốn đặc biệt đề bạt, không phải không thể được. Nhưng muốn đề bạt lại cho hắn vị trí như thế nào.
Hiện tại nhóm ủy viên huyện ủy Hình Đường đã đầy đủ, cũng không thể tùy tiện kéo ai xuống. Mà vị trí chủ tịch huyện còn trống cũng đã có chủ. Nhiếp Việt càng nghĩ càng không hiểu ra sao.
- Tô Mộc, gần đây cậu gặp qua Tần chủ tịch sao?
Nhiếp Việt hỏi.
- Không có!
Tô Mộc lắc đầu đáp.
- Vậy thì lạ, vừa rồi Thái Nhạc trưởng ban gọi điện thoại muốn cậu đi tới ban tổ chức thành ủy, ông ấy muốn nói chuyện với cậu!
Nhiếp Việt cổ quái nói.
Trưởng ban tổ chức thành phố muốn gặp mình, còn muốn nói chuyện với mình? Tô Mộc cũng bị tin tức này làm ngây người. Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, đây là chuyện tốt. Đi vào ban tổ chức nói chuyện, vẫn tốt hơn bị mời tới ban kỷ luật thanh tra.
- Bí thư, vậy hiện tại tôi đi qua sao?
Tô Mộc hỏi.
- Đương nhiên, đi thôi!
Nhiếp Việt đáp.
- Vậy tôi đi đây.
Tô Mộc xoay người rời khỏi văn phòng, mãi tới khi Tô Mộc đã đi, Nhiếp Việt vẫn không hiểu là chuyện gì. Hết thảy phát sinh thật nhanh làm cho hắn có chút không kịp phản ứng, phải biết rằng vừa rồi hắn còn đang định chuẩn bị nói chuyện về Tôn Nguyên Bồi đâu.
Khoan đã, Tôn Nguyên Bồi!
Nhiếp Việt chợt lóe linh quang, nhưng không rõ ràng, có chút chán nản đứng trước cửa sổ, nhìn Tô Mộc vào trong xe thật nhanh biến mất. Bỏ đi, nếu không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, dù sao đợi Tô Mộc trở về sẽ biết chuyện gì xảy ra. Thay vì cứ suy nghĩ chuyện này, hiện tại hắn nên lo lắng làm sao đối mặt cùng Tôn Nguyên Bồi sắp tới nhậm chức.
Thật sự là một khối khoai lang phỏng tay!
Tô Mộc ngồi trong xe, thoáng khép mắt. Cho tới bây giờ hắn cũng không biết vì sao Thái Nhạc gọi điện thoại cho mình. Hơn nữa càng làm cho hắn khó hiểu chính là rốt cục là ý tứ của ai. Có nên hỏi thăm Tần Mông hay không? Phát sinh chuyện như vậy, nếu như nói Tần Mông không biết thì không khả năng. Nếu Tần Mông đã biết, nhưng không thông tri cho mình, ý vị như thế nào?
- Chủ tịch, hiện tại chúng ta đi lên thành phố, chỉ sợ một lát không thể tới dự buổi họp phụ huynh.
Đỗ Liêm nhỏ giọng nói.
Buổi họp phụ huynh? Phải rồi, thiếu chút nữa hắn đã quên. Hiện tại phải lên thành phố, Tô Mộc tuyệt đối không kịp quay trở về. Mà lệnh của ban tổ chức thành phố hắn lại không thể thoái thác. Nghĩ tới đây, Tô Mộc cầm di động gọi dãy số của Lạc Lâm.
- Lạc Lâm, hiện tại anh có việc nên không thể tới nhất trung Hình Đường, như vậy em giúp anh đi qua họp phụ huynh một chút. Cả Đường Kha lẫn Quan Ngư đều cần dự họp, em nhìn xem có thể mời nhân viên nhà trường châm chước, hai bên đều cùng tham gia?
- Được, em đã biết!
Lạc Lâm nhanh chóng đáp ứng.
An bài xong buổi họp phụ huynh cho Quan Ngư cùng Đường Kha, Tô Mộc yên lặng chờ đợi. Trong lúc này, Tô Mộc đã tới bên ngoài ban tổ chức thành phố. Chỉ bất quá hắn vừa đi vào, từ bên cạnh xuất hiện một thân ảnh, vẻ mặt tươi cười đón chào. Tô Mộc thuận thế đi thẳng tới trước mặt người kia.
- Chào Thường trưởng ban!
Đúng vậy, người vừa xuất hiện chính là phó trưởng ban thường vụ Thường Duệ Pháp. Hiện tại Thường Duệ Pháp đã đứng trong đội ngũ của Tần Mông, trở thành người của hắn. Sở dĩ lúc này hắn xuất hiện ở đây, không phải vì đúng dịp mà là đặc biệt ở nơi này chờ Tô Mộc. Mà nguyên nhân vì sao Tô Mộc rất nhanh sẽ biết.
- Tô chủ tịch, có nghe nói qua hay không?
Thường Duệ Pháp đi tới mỉm cười hỏi.
- Nghe nói cái gì?
Tô Mộc có chút mơ hồ.
- Chẳng lẽ anh không biết lần này anh tới đây là vì sao?
Thường Duệ Pháp cười tủm tỉm nói.
- Thường trưởng ban, nếu ngài biết không ngại lộ cho tôi một chút?
Tâm tư Tô Mộc vừa động.
Thường Duệ Pháp vừa nghe lời của Tô Mộc, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình, sở dĩ hắn ở đây chờ Tô Mộc là vì chờ hắn đặt câu hỏi. Chỉ cần Tô Mộc vừa hỏi, nhân tình này xem như đã có. Phải biết rằng dựa theo quy củ trước khi chính thức nói chuyện Thường Duệ Pháp không thể nói điều gì. Nhưng ở trong quan trường, tin tức nhỏ bay đầy trời, Thường Duệ Pháp cũng không ngại bán mặt mũi cho Tô Mộc.
- Là chuyện tốt!
Thường Duệ Pháp cười nói:
- Tô chủ tịch, lần này anh gặp vận may rồi.
Chuyện tốt? Vận may? Là ý tứ gì? Chẳng lẽ lần này ban tổ chức thành phố thật sự chuẩn bị đem mình đề bạt thành phó chủ tịch thường vụ huyện sao? Sau đó thuận tiện giải quyết cấp bậc hành chính của mình, đề bạt mình làm cán bộ chính xứ cấp?
Nếu thật sự là vậy, vậy xem như vận may vào đầu, nhưng Tô Mộc lại không nghĩ như thế.
Ngay lúc Tô Mộc định mở miệng hỏi thêm, Đỗ Liêm chợt tiếp điện thoại, sau đó đi lên vài bước cung kính nói:
- Chủ tịch, Thái trưởng ban cho người hỏi thăm chúng ta đã tới chưa? Tôi nói đã tới, đang lên lầu.
- Nếu như vậy thì đi lên gặp Thái trưởng ban trước đi.
Thường Duệ Pháp cười nói.
- Vậy được. Tôi đi lên gặp Thái trưởng ban trước, đợi sau khi tan việc nếu có thời gian, Thường trưởng ban, không bằng tôi mời ngài dùng bữa cơm. Thời gian dài như vậy luôn phiền toái ngài, xem như đa tạ ngài chiếu cố.
Tô Mộc cười nói.
- Được, tôi chờ điện thoại của anh.
Thường Duệ Pháp vui vẻ nói.
Kỳ thật cho dù hôm nay Tô Mộc không chủ động mời, Thường Duệ Pháp cũng nghĩ biện pháp kéo gần quan hệ với Tô Mộc. Phải biết rằng Tô Mộc thật sự không đơn giản, chưa qua bao lâu lại sắp thăng chức. Mặc dù nói lần này đi tới địa phương kia có chút phiền phức, dưới tình huống bình thường sẽ không ai nguyện ý đi chạm vào khối khoai lang phỏng tay kia, nhưng phải biết rằng chỉ cần đi qua, cấp bậc hành chính liền được giải quyết thật dễ dàng.
Đây cũng là nói Tô Mộc từ phó xứ cấp thăng lên chính xứ cấp, hơn nữa Tô Mộc ở huyện Hình Đường đánh xuống trụ cột hùng hậu, như vậy đề bạt sẽ không có ai nói được lời nào khó nghe.
Nếu ai dám phản đối, tốt lắm, một câu thôi, nếu các người có thể tạo được một hương trấn nổi danh như trấn Hắc Sơn, như vậy có thể cho các người thăng lên chính xứ cấp. Nếu như không thể sao, vậy sớm im lặng cho xong.
Tô Mộc sửa sang lại quần áo đi vào văn phòng, trưởng ban tổ chức Thái Nhạc đã ngồi bên trong. Nhắc tới Thái Nhạc, Tô Mộc cũng không hề xa lạ. Hỗn quan trường nếu anh không biết vị trưởng ban tổ chức quản lý mũ quan của mình, đó mới là việc lạ. Nhưng nếu nói tới giao tiếp, Tô Mộc vẫn chưa có bao nhiêu quan hệ với Thái Nhạc.
Chẳng qua hiện tại Thái Nhạc nhìn thấy Tô Mộc, trên mặt lộ ra tươi cười liền làm cho Tô Mộc chợt thả lỏng. Chỉ cần có nụ cười, đã nói không khí sẽ không khẩn trương căng thẳng.
- Thái trưởng ban!
Tô Mộc lấy lại bình tĩnh liền chào hỏi.
- Đồng chí Tô Mộc, thật không ngờ chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, để anh chạy tới gấp gáp như thế, trên đường không xảy ra chuyện gì đi?
Thái Nhạc bắt tay Tô Mộc, cười hỏi.
- Không có!
Tô Mộc cười đáp.
- Vậy là tốt rồi!
Thái Nhạc nói tới đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Đồng chí Tô Mộc, lần này tôi gọi anh tới là đại biểu thành ủy cùng ban tổ chức có chuyện cần hỏi anh, gần đây trong thành phố có một hoạt động giao lưu cán bộ với đất bạn, vì có thể bù đắp cho nhau, truyền ra kinh nghiệm phát triển kinh tế của Thanh Lâm thị, đồng dạng vì giao lưu lý niệm quản lý địa khu tiên tiến, trải qua lãnh đạo tỉnh ủy chỉ thị, trải qua lãnh đạo thành ủy đề danh, trải qua ban tổ chức thành phố nghiên cứu, chúng tôi quyết định phái anh tới Cổ Lan thị giao lưu. Về phần chức vụ cụ thể, sau khi tới Cổ Lan thị sẽ có thành ủy Cổ Lan thị an bài. Lần này mời anh tới đây chính là vì muốn trước khi ban tổ chức thành phố đi theo trình tự phân phát văn kiện xuống, hỏi thăm ý kiến của bản thân anh, anh cảm thấy thế nào?
Giao lưu cán bộ đất khách?
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Thái Nhạc tuyệt đối không nói chuyện hoang đường, ngồi lên vị trí của hắn, mỗi câu nói đều phải suy tính kỹ càng, đều có được ý nghĩa trong đó. Tô Mộc cũng không nghĩ Thái Nhạc nói đã có lệnh của tỉnh ủy chỉ là lời nói suông. So sánh với việc này, cái gọi là lãnh đạo thành ủy đề danh chỉ là bảng quảng cáo mà thôi. Mà chính bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên Tô Mộc biết câu hỏi kia không chỉ đơn giản trưng cầu ý kiến của chính mình, bởi vì không cần thiết. Nói là trưng cầu, trên thực tế là truyền đạt mệnh lệnh.
Nhưng vì sao đi Cổ Lan thị?
Khoan đã, Cổ Lan thị!
Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Mộc lướt qua linh quang, hiện tại không phải Lý Hưng Hoa đang làm bí thư thành ủy Cổ Lan sao? Chẳng lẽ mình bị điều động có quan hệ tới Lý Hưng Hoa? Hoặc là có quan hệ tới trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Diệp An Bang?
Thái Nhạc nhìn thấy vẻ mặt trấn định của Tô Mộc, không khỏi thầm gật đầu, gặp biến mà không kinh, đây tuyệt đối là phong phạm đại tướng. Thật không ngờ Tô Mộc còn trẻ tuổi lại có được khí độ như thế.
- Đồng chí Tô Mộc, anh cũng biết bởi vì anh từng nhận huấn luyện trong trường Đảng tỉnh ủy, trong ban tổ chức tỉnh ủy có lập hồ sơ, cho nên xem như là phân nửa cán bộ do tỉnh quản. Về việc điều động công tác của anh, ban tổ chức tỉnh ủy tự nhiên có quyền lợi làm ra an bài.
Lời của Thái Nhạc đã nói tới mức độ này, nếu Tô Mộc còn không hiểu là do ai ra lệnh thật sự là quá ngu ngốc.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc quyết đoán ngẩng đầu đón ánh mắt Thái Nhạc, trầm giọng nói:
- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng an bài của tổ chức!
Như đinh đóng cột, vang vang mạnh mẽ!