QUAN BẢNG

Chương Duệ với tư cách huyện Hoa Hải huyện cục trưởng cục công an, nếu như nói không có việc gì lời nói, là quả quyết sẽ không cho Tô Mộc liên hệ. Coi như là liên hệ, cũng sẽ không biết là ở cuối tuần như vậy thời điểm. Bởi vì quan trong tràng quy tắc ngầm Chương Duệ là nhất định phải tuân thủ, người nào không biết cuối tuần nhàn rỗi thời gian là thuộc về lãnh đạo tư nhân thời gian. Cái này vạn nhất nếu lãnh đạo tại làm có chút tư ẩn chuyện, bị ngươi như vậy quấy nhiễu đến lời nói, trách nhiệm xem như ai?

Cho nên nói, chỉ có lãnh đạo tùy thời điện thoại cho ngươi phần, tuyệt đối không có ngươi tùy thời tùy chỗ có thể báo cáo phần,

Đây là sự thật cần phải báo lên trên.

- Tô chủ tịch huyện, trong huyện xảy ra đại sự!

Chương Duệ gấp giọng nói.

- Nói chậm một chút.

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Vâng, chuyện là như thế này!

Khi Chương Duệ báo cáo, thân hình Tô Mộc càng ngày càng cúi xuống. Phải biết rằng huyện Hoa Hải hiện tại có ba chính quyền thấp nhấtlà chân chính bắt dầu tỏa ra diện tạo mới có nó. Vốn cục diện lớn nhất, Tô Mộc hy vọng có thể tiếp tục tấn công ở đây, chờ hắn tăng thêm sức lực đấy.

Mà bây giờ chuyện kia đang hủy diệt triệt để, việc này dĩ nhiên là sự kiện nghiêm trọng nhất

Vụ án cụ thể còn đang điều tra xót lại, Chương Duệ chỉ lên tiếng điện thoại sớm thôi, bởi vì sự kiện này có một cán bộ đã chết. Nhưng người bị khả nghi giết người thân phận rất nặng, chức vụ của bọn họ dù không cao, tuy đều cùng làm ở nơi này, nhưng rõ ràng là người của huyện ủy.

Nhưng mà tính chất của vấn đề này bắt đầu ác liệt.

Nếu như nói đây là án giết người bình thường, làm như thế nào tuyên ấn thì cứ tuyên án, hiện tại liên quan tới hai ngành liên quan. Hơn nữa ai cũng biết, bất kể là cán bộ huyện ủy tổ chức hay là ban thanh tra kỷ luật huyện, tất cả đều là người đội mình. Nếu thật là náo loạn khoác lác, đáy lòng sẽ như thế nào?

Những chuyện này nằm trong cân nhắc của hắn, cho nên Chương Duệ mới trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Mộc tới đây, đây cũng là thái độ của Mạnh Vi Khiêm.

- Hiện tại người tình nghi như thế nào rồi?

Tô Mộc trầm giọng hỏi.

- Những người có hiềm nghi với vụ án vẫn chưa bắt được, gia thuộc của người bị hại đang nháo sự...

Chương Duệ còn chưa nói hết liền bị Tô Mộc cưỡng ép đánh gãy.

- Cái gì gọi là người có hiềm nghi tới vụ án còn chưa bắt giữ? Xem như thế nào? Gia đình người bị hại nháo sự? Bọn họ náo chuyện gì? Không có việc gì thì bọn họ sẽ nháo sao? Quả thực hồ đồ!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Vâng, chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Tô chủ tịch huyện ngài khả năng không biết, người có hiềm nghi nhất trong vụ án này không chỉ có ba nhân viên công vụ, còn lại là Lâm Canh và Lâm Tân, trong hai người này Lâm Canh là một khoa trưởng, phân công quản lý là cán bộ thẩm tra; Lâm Tân là một khoa trưởng ban thanh tra kỷ luật huyện, là phòng kiểm tra kỷ luật của huyện ban thanh tra kỷ luật.

Chương Duệ nói.

- Thì tính sao?

Tô Mộc lãnh đạm nói.

- Vâng, tô chủ tịch huyện, chúng ta bây giờ động thủ bắt người lạo

Chương Duệ quyết đoán nói.

- Chờ một lát, có phải có ẩn tình gì khó nói hay không?

Tô Mộc cũng không phải là người làm việc lỗ mãng.

Nếu Chương Duệ là cục trưởng cục công án, bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện vẫn có, hắn đã chậm chạp không có bắt, như vậy chắc chắn có nguy nhân, lại nói còn không phai có Mạnh Vi Khiêm ở đây sao? Mạnh Vi Khiêm biết rõ chuyện này, tai sao hắn cho phép Chương Duệ do dự cơ chứ?

- Vâng, chuyện chuyện này bởi vì đáng nghi, không có bằng chứng bọn họ liê quan trực tiếp tới vụ án này, nương theo một ít khẩu cung mà quan sát. Những người kia bây giờ phản cung không nói, chủ yếu nhất là, Lâm Canh và Lâm Tân là anh em, là người từ trấn Lân gia huyện Hoa Hải đi ra, Lâm gia tạ trấni Lâm gia rất có địa vị.

Chương Duệ giải thích nói.

- Trấn Lâm gia!

Tô Mộc nhíu mày, hắn đúng là biết rõ hương trấn này, tại huyện Hoa Hải bên hương trấn dân phong bưu hãn. Những năm này kinh tế không có phát triển, thực chất vẫn bị các thói hư tật xấu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Tô Mộc từng có quá nghiên cứu, phát hiện trấn Lâm gia, lãnh đạo trong đảng ủy trấn tám chín phần mười đều là người bản thổ trấn Lâm gia. Xác thực mà nói thì trấn Lâm gia là nơi bài ngoại, cho dù thời gian trước có người tới chiêu thương, bí thư đảng ủy trấn Lâm gia cũng không có đi tìm Tô Mộc yêu cầu chính sách như thế nào.

Mà trấn Lâm gia có thể như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân, bởi vì trấn Lâm gia tuy nghèo nhưng là có một mỏ than. Quy mô mặc dù nói không lớn, nhưng muốn duy trì trấn Lâm gia sinh hoạt thì không có vấn đề. Về phần cái này cái gọi là mỏ than tính chất như thế nào, Tô Mộc không có nghiên cứu qua.

Lâm Canh cùng Lâm Tân đều là người đi ra từ trấn Lâm Gia, có quan hệ tới sự kiện giết người sao? Đầu óc Tô Mộc hoạt động. Nhưng mà lại không có phẩn nộ như vừa rồi, trên mặt còn mang theo thần sắc thản nhiên.

- Chương Duệ, hiện tại anh nghe theo tôi, trừ Lâm Canh và Lâm Tân ra, ba người còn lại cứ bắt và hỏi thăm. Về phần nói hai người này cũng tạm thời giám thị, chỉ cần có bất cứ chứng cớ gì cứ bắt và đặt câu hỏi. Tôi hiện tại sẽ lên đường đi trở về, tất cả chuyện chờ tôi trở về nói sau!

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Chương Duệ quyết đoán nói.

Đợi đến lúc cúp điện thoại xong, Tô Mộc liền nhìn qua phía đám người Đỗ Phẩm Thượng.

- Hiện tại trong huyện phát sinh chút chuyện, cho nên tôi không thể ở đây nói chuyện phiếm với mọi người. Chuyện vừa rồi mọi người cứ để trong lòng, nếu như nói gần đây có rãnh, cũng có thể tiến đến huyện Hoa Hải đi dạo một chút. Có bất luận chuyện gì cứ gọi điện liên lạc với tôi là được.

- Lão sư, ngài đi mau lên!

Đỗ Phẩm Thượng nói ra.

- Tốt!

Tô Mộc thật sự lo lắng chyện này, liền không có chút do dự gì đó, trực tiếp đứng dậy đi ra bên ngoài biệt thự Động Đình. Lần này hắn đi tới một ình, cái nếu trở về còn nghĩ biện pháp đánh xe đi. Nhưng mà Đỗ Phẩm Thượng là ai? Bản lĩnh nhìn mặt noi chuyện rất mạnh, hắn biết rõ Tô Mộc lần này trở về, cho nên ngay khi Tô Mộc đứng dậy thì theo hắn ra ngoài. Lái xe của Đỗ gia đã sớm chờ sẵn bên ngoài, cũng có một chiếc BMW đỗ chờ Đỗ Phẩm Thượng.

Tô Mộc biết rõ tình thế cấp bách, tựu không có từ chối làm gì, sau khi lên xe, BMW bắt đầu nhả khói lao đi, trong nháy mắt đã dung nhập vào trong dòng xe cộ.

Trong biệt thự!

Từ khi Tô Mộc rời khỏi, đám người Đỗ Phẩm Thượng tụ tập cùng nhau, về phần Tô Mộc gặp được chuyện phiền toái gì, bọn họ không có ai lo lắng. Người chết thì như thế nào? Ở thời đại nào mà không có người chết, nếu như nói chỉ cần là người chết đều cần lãnh đạo đi quan sát, như vậy có bao nhiêu lãnh đạo cũng không đủ dùng.

- Mọi người nghĩ như thế nào?

Đỗ Phẩm Thượng hỏi.

- Tôi cảm thấy chuyện này có thể tin tưởng.

Khương Trữ ngược lại không chút do dự.

- Thần tượng nói mà không tin, chẳng phải là quá không có thành ý. Tôi thấy dù sao cũng là chuyện thần tượng chọc ra. Mặc dù nói không biết là chuyện gì, nhưng mà thần tượng gấp gáp trở về như vậy chắc chắn là có phiền toái. Tôi nói chúng ta có nên giúp đỡ một ít hay không?

Bao Hùng Phi vừa cười vừa nói.

- Chúng ta đi qua?

Mai Đóa Nhi lắc đầu, nói:

- Chúng ta đi nói thật sự là không có ý gì, nhưng mà mạch suy nghĩ của anh rất tốt. Nếu như nói huyện Hoa Hải có thể được thành phố Thịnh Kinh ủng hộ, mọi người nói có thể trợ giúp Tô học trưởng hay không?

Đỗ Phẩm Thượng mấy người ánh mắt sáng ngời.

Đúng vậy a, vì sao không nghĩ tới chuyện này cơ chứ! Phải biết rằng bọn họ là quan nhị đại và phú nhị đại, ai cũng rõ nếu giúp được Tô Mộc chuyện trọng yếu như vậy sẽ rất tốt. Hiện tại bọn họ đã có địa vị cao trong nhà, nếu như nói có thể vào lúc này trợ giúp Tô Mộc dần dần đứng vững gót chân, đối với bọn họ cũng có nhiều chỗ tốt.

- Ta hiện tại trở về đi!

Lưu Kiên quyết đoán nói ra.

Phải biết lão ba của Lưu Kiên đã ngồi vững ghế phó chủ tịch thường vụ của thành phố Thịnh Kinh, có thể nói là nhờ vào Tô Mộc xuất lực. Nếu nói Lưu Đăng Lâu có thể đại biểu thành phố Thịnh kinh, đối với huyện Hoa Hải viện trợ kinh tế phát triển, hiệu quả kia tuyệt đối sẽ kinh người. Cho dù không có gói viện trợ kinh tế này, tổ chức đoàn khảo sát đầu tư, hoặc là nói có chính sách nghiêng qua, đây là hiệu quả rất tốt.

Nếu nói đều là thành phố tỉnh lị của Thịnh Kinh, muốn chiếu cố đến huyện Hoa Hải là dư xài.

Tô Mộc không biết đám người Đỗ Phẩm Thượng đang mưu đồ cái gì, hiện tại hắn vừa ra khỏi thành phố Thịnh Kinh chưa xa, điện thoại vang lên lần nữa, lần này gọi tới là Tương Hoài Bắc. Huyện Hoa Hải phát sinh chuyện kia rơi vào trong tay thành phố Tây Phẩm, với tư cách đi theo chủ tịch huyện Tô Mộc đi qua, năm lần bảy lượt bắt đầu có chuyện phát sinh, Tương Hoài Bắc muốn không chú ý cũng không được, huống chi tính chất sự kiện lần này rất nghiêm trọng.

- Tưởng chủ tịch, chuyện cụ thể tôi không rõ ràng, đợi đến lúc tôi trở về, có kết luận sẽ báo cáo một lần!

Tô Mộc nói ra.

- Anh đại khái lúc nào trở về?

Tương Hoài Bắc hỏi.

- Hiện tại tôi đang ở đường cao tốc, hôm nay là chín giờ sáng, tôi sẽ dùng biện pháp nhanh nhất đi tới huyện Hoa Hải cũng là hai giờ xế chiều...

Tô Mộc nói ra.

- Tốt, nhanh trở về sớm đi!

Tương Hoài Bắc nói ra.

- Như thế nào? Chẳng lẽ trong thành phố tới bây giờ vẫn không đồng quan điểm sao? Hoặc là nói có người nào tìm chuyện?

Tô Mộc hỏi.

- Tạm thời là không có, nhưng mà không thể bài trừ khả năng này!

Tương Hoài Bắc nói.

- Tôi hiểu rồi, chuyện này huyện Hoa Hải có thể tự hành giải quyết hết, cũng không nhọc thành phố quan tâm!

Tô Mộc nói xong trực tiếp gọi điện thoại khác, sau đó trọng điểm phân phó thì tựa vào ghế nhắm mắt lại.

Người khác đều nhìn làm quan phong quan, nhưng mà có ai biết rõ làm quan đứng đắn hiện tại khó khăn như thế nào. Hơi không cẩn thận là toàn quân bị diệt.

Hy vọng không nên gặp chuyện không may.

Đúng vậy, thực hy vọng không nên gặp chuyện không may, có suy nghĩ này còn có Lý Tuyển. Mặt trời bên ngoài đang ngã về chiều, tâm tính đang vô cùng trầm thấp. Hai người đứng trước mặt nàng đương nhiên chính là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy Tư Mã Sơn và bí thư ban thanh tra kỷ luật huyện Trương Ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc