Chương Linh Quân nhìn thấy Tô Mộc thản nhiên vào phòng, trong lòng vô cùng giật mình.
Sao anh có thể vào được?
Chương Linh Quân ngạc nhiên hỏi.
Sao anh lại không thể vào?
Tô Mộc mỉm cười nói, lúc trước khi hắn dạy thêm tại nhà, nếu gặp đêm khuya sẽ ngủ lại căn phòng này. Mà bây giờ bố trí trong phòng vẫn y nguyên như ngày trước, thật hiển nhiên là do Đỗ Phẩm Thượng cố ý làm như thế.
Tô Mộc thuần thục tìm chai rượu rót hai ly, đưa qua cho Chương Linh Quân:
Tiểu Quân, không phải em nói muốn tìm anh uống rượu sao? Nếu uống rượu cũng không cần phân biệt địa phương, ở nơi này đi. Yên tâm, không ai quấy rầy chúng ta. Nơi này thật an toàn, anh cam đoan!
Trong lòng Chương Linh Quân thả lỏng, đi tới bên cửa sổ, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó đưa qua cho Tô Mộc.
Thêm một ly!
Tiểu Quân, cùng uống đi!
Tô Mộc uống cạn ly rượu, lại rót rượu cho Chương Linh Quân.
Tô Mộc, em đã ly hôn!
Chương Linh Quan uống cạn ly rượu thứ hai, buột miệng nói ra lời này làm Tô Mộc sửng sốt. Là ý gì? Ly hôn sao? Trước đó không nghe nói cuộc sống gia đình của nàng có mâu thuẫn a, tại sao lại như vậy?
Kỳ thật nhắc tới, Tô Mộc cũng không biết rõ gia đình của Chương Linh Quân. Chỉ biết nàng kết hôn chưa bao lâu, cũng chưa có nhi đồng. Dù sao lúc đó làm việc trong quán cà phê Tả Nhĩ, Tô Mộc cũng không tìm hiểu việc này. Nhưng hắn chưa nghe nói cuộc hôn nhân của nàng có vấn đề, nhìn qua có vẻ như vẫn êm thấm mà thôi.
Tiểu Quân...
Không cần an ủi em, em không làm sai chuyện gì, cả câu chuyện em cũng không có lỗi. Hắn muốn tiến bộ, muốn giảm đi năm tháng vất vả phấn đấu, em sẽ thành toàn hắn. Kỳ thật ban đầu em kết hôn với hắn vốn là sự sai lầm, đều do em nghĩ cảm động chính là tình yêu!
Chương Linh Quân cười khổ nói.
Nghĩ lầm cảm động là tình yêu?
Không ngờ là như vậy!
Tiểu Quân, nếu em nguyện ý thì nói ra hết đi!
Tô Mộc ôn nhu nói.
Nói xong hắn kéo ghế ngồi trước mặt Chương Linh Quân. Lúc trước cảm giác của hắn là thật sự, cảm xúc Chương Linh Quân hạ thấp, không nhìn thấy sao? Nhìn nàng hiện tại vô cùng suy sút.
Tô Mộc, em thật sự muốn khóc a!
Dứt lời nàng đột nhiên òa khóc, như là phát tiết, không cách nào dừng lại.
...
Bên ngoài đại sảnh.
Hoàng Tiệp lôi kéo Tô Khả đi loanh quanh, bởi vì biết Tô Khả là em gái Tô Mộc, cho nên nàng thật chiếu cố Tô Khả. Mà Tô Khả nói chuyện cũng thật vô cùng tự nhiên. Chẳng qua người đứng bên cạnh hai nàng đều nhíu mày, bởi vì cách ăn mặc của Tô Khả thật quá bình thường.
Đúng là cô bé lọ lem chưa gặp qua cảnh đời, đi dự tiệc ăn mặc như vậy, thật sự là dọa người! Nếu không có lễ phục dạ hội thì đừng tới đây!
Đúng vậy, nhìn bộ dáng của nàng chuyên dụ dỗ người khác, chẳng lẽ muốn câu kim quy tế ở đây sao?
Giả bộ thanh thuần cũng không cần như vậy đi? Có biết nơi này là địa phương nào hay không? Thật sự hạ tiện vô cùng!
...
Khi những lời ô ngôn uế ngữ vang lên bên tai, sắc mặt Tô Khả lập tức thay đổi, là Tô Mộc nói tùy tiện nàng muốn mặc thế nào thì mặc, cho nên tới nơi này nàng chỉ có chút cảm giác không hợp nhau, có chút không yên nhưng chưa tới mức tổn thương tự tôn gì đó. Những người tham dự trường hợp thế này tố chất cũng không kém, nhưng ai ngờ lời nói truyền tới làm Tô Khả vô cùng phẫn nộ, trái tim giống như bị ai đâm một đao, sắc mặt biến thành tái nhợt.
Tiểu Khả, không có chuyện gì, em nên nhớ bọn hắn chỉ là một đám bà già vô giáo dục, cả ngày lấy chuyện đùa bỡn như vậy làm vui. Họ chỉ là đố kỵ em, nếu em chấp nhặt với bọn họ chính là bị rơi bẫy! Đi thôi, tiểu Khả, chị dẫn em đi nhà vệ sinh rửa tay đi!
Hoàng Tiệp vội vàng nói.
Ân!
Tô Khả gật gật đầu.
Giống như lời Hoàng Tiệp đã nói, Tô Khả không muốn chấp nhặt với bọn họ, mấy người này ăn mặc như các phu nhân, nhưng lại cho nàng cảm giác vô cùng ghê tởm. Các người chơi chuyện của mình, tôi chơi chuyện của tôi, tôi lại không trêu chọc các người, dựa vào cái gì nói tôi như vậy?
Mặc dù trong lòng có chút tổn thương, Tô Khả cũng không muốn đem sự tình làm lớn, nói xong muốn cùng Hoàng Tiệp rời đi.
Hiện tại chỉ mới bắt đầu buổi tiệc, những người tới sớm đa số không có bao nhiêu thân phận. Người quan trọng thật sự sẽ tới sau cùng, cho nên mấy phu nhân kia mới dám làm như vậy. Bởi vì bọn họ nghĩ Tô Khả không có hậu trường gì, trong số họ có người nhận ra Hoàng Tiệp là ai.
Chỉ là một bà chủ quán cà phê, nhất định là mang theo Tô Khả đi kiến thức xã hội, dưới tình huống như thế bọn họ đương nhiên không cần phải kiêng nể.
Trinh tỷ, có muốn thu thập Hoàng Tiệp hay không? Chính là người đàn bà không biết xấu hổ kia, đem đám hỗn đản nhà chúng ta đều câu dẫn thần hồn điên đảo. Tôi còn biết bọn hắn đã làm vài tấm thẻ hội viên ở chỗ của con nhỏ đó!
Năm phu nhân này là ai? Họ là vợ của giám đốc xí nghiệp trong Thịnh Kinh thị, đều được cưới hỏi đàng hoàng. Chính vì như vậy bọn họ mới hằn thù Hoàng Tiệp, ai bảo chồng của họ bị Hoàng Tiệp mê đảo. Đêm nay chỉ là công kích vô tình sao? Đương nhiên không phải, bọn họ chính vì nhìn thấy Hoàng Tiệp cho nên mới nhân cơ hội chế giễu một phen.
Bọn họ là bạn bè mạt chược của nhau, vô cùng quen thuộc, cả năm xí nghiệp nếu hợp lại, có lực ảnh hưởng không thấp trong Thịnh Kinh thị, càng khỏi nói gia đình Trinh tỷ gì đó làm bất động sản, hơn nữa quy mô không nhỏ.
Mà bốn người còn lại đều biết chồng Trinh tỷ vô cùng si mê Hoàng Tiệp, mỗi tháng chỉ tiêu phí ở Tả Nhĩ đã lên tới mười vạn. Chỉ cần Trinh tỷ ra mặt, bọn họ đều sẽ phụ họa chà đạp Hoàng Tiệp hả giận.
Trên mặt Trữ Trinh lộ phẫn nộ, loại đàn bà như bà ta cho người ta cảm giác giống như đô vật sumo của Nhật Bản, mà loại đàn bà như vậy thật sự là thượng hạng.
Trữ Trinh cũng biết chồng mình sẽ không ly hôn với mình, bởi vì làm vậy sẽ phải chia tài sản, vì vậy hắn sẽ không làm. Nhưng nghĩ tới chồng mình lại xài tiền trên người Hoàng Tiệp, Trữ Trinh càng nghĩ càng giận, vì vậy liền bùng nổ.
- Lẳng lơ! Tiện nhân! Đứng lại cho tao!