QUAN BẢNG

Khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người, khuôn mặt Lâm Nghi Đạt hiện lên cảm xúc sợ hãi. Hắn biết trong toàn bộ ủy viên huyện ủy, chỉ có hắn là không có chỗ dựa vững chắc. Đã xảy ra chuyện như vậy không cần Tô Mộc ra tay, chỉ cần thượng cấp lãnh đạo truy xét là có thể điều hắn ra ngoài. Tới lúc đó ném hắn sang một bên, nửa đời sau của Lâm Nghi Đạt xem như hoàn toàn phế bỏ.

Cho nên Lâm Nghi Đạt sợ hãi.

Cho tới bây giờ hắn mới ý thức được, nguyên lai ở trong lòng Lý Tuyển mình cũng không có địa vị trọng yếu như vậy. Bởi vì từ đầu tới cuối Lý Tuyển cũng không hề liếc mắt nhìn hắn, nghĩ tới đây, hắn lập tức cảm giác như trời sụp đất nứt.

Hơn nữa quan hệ giữa Thái Kim Đường cùng Lâm Nghi Đạt rất tốt, đây là chuyện mà người trong huyện đều biết. Nếu nói hắn trong sạch thì cũng thôi, nhưng trên thực tế hắn lại có quan hệ mờ ám với Thái Kim Đường. Dưới điều kiện như vậy, nếu thật sự phát sinh chuyện gì, Lâm Nghi Đạt sẽ hỏng mất.

Thái Kim Đường có lôi kéo mình xuống nước luôn hay không?

Thái Kim Đường tuyệt đối sẽ làm như vậy!

Người như Thái Kim Đường, Lâm Nghi Đạt hiểu rõ ràng, không thừa nhận được bị dọa nạt. Hơn nữa hôm nay mình làm ra hành động ngu xuẩn, nhất thời càng thêm bối rối.

Tư Mã trưởng ban, làm sao bây giờ?

Lâm Nghi Đạt gấp giọng hỏi.

Hoảng gì mà hoảng, nên làm sao thì làm đó!

Tư Mã Sơn đứng dậy rời khỏi phòng họp, lười nói thêm nửa câu với Lâm Nghi Đạt.

Ở trong lòng Tư Mã Sơn, mặc dù Lâm Nghi Đạt cũng là người của Lý Tuyển, nhưng vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cũng không có bao nhiêu trọng lượng, nếu không phải trong tay hắn nắm một phiếu ủy viên, ai sẽ để ý hắn? Một người chỉ biết dựa vào nịnh nọt đi tới bây giờ, làm sao có thể so sánh với Tư Mã Sơn?

Ha ha!

Khi trong phòng họp trống rỗng chỉ còn lại một mình Lâm Nghi Đạt, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên, tiếng cười thật thê thảm. Không ai biết hiện tại hắn nghĩ như thế nào, nhưng Lâm Nghi Đạt đã cảm nhận được tâm tình lúc đó của Tiêu Mãnh Trữ. Hắn sẽ không ngu xuẩn như Tiêu Mãnh Trữ, nếu làm ra chuyện gì, hắn cũng phải áp dụng thủ đoạn càng thêm bảo hiểm.

Các người cũng không muốn quản tôi đi? Tôi sẽ không cho các người cơ hội, tôi sẽ không chìm nghỉm như vậy đâu!

Đáy mắt Lâm Nghi Đạt chớp động vẻ điên cuồng.

Bên ngoài cục công an huyện.

Mạnh Vi Khiêm ngồi trên xe Tô Mộc, xe đỗ bên ngoài cục công an, nhìn bên trong đèn đuốc sáng trưng, vẻ mặt Mạnh Vi Khiêm hiện lên tàn nhẫn.

Chủ tịch, thật không ngờ Lý Tuyển hận anh thấu xương, muốn chôn vùi cả tiền đồ của anh. Nếu để cho nàng thành công, hậu quả khó lường. May mắn chủ tịch thuyết phục Tiêu Mãnh Trữ, hơn nữa chủ tịch xuất ra chứng cớ, nếu không tôi xem chừng Lý Tuyển còn chưa chịu ổn định! Nhưng dù là vậy, tôi cũng không cho rằng nàng sẽ chịu bỏ mặc.

Mạnh Vi Khiêm thấp giọng nói.

Nhắc tới việc này làm Mạnh Vi Khiêm vô cùng phẫn nộ.

Nếu lúc ấy để Lý Tuyển mưu đồ thành công, người khác không dám nói, bản thân Mạnh Vi Khiêm sẽ không tránh thoát bị nghiêm trị. Nếu gánh trách nhiệm như vậy trên lưng, tiền đồ của Mạnh Vi Khiêm đừng mong tiến thêm được một bước.

Nói thật, với tuổi tác của Mạnh Vi Khiêm, cũng không còn cơ hội tiến bộ, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ cần tiến thêm một bước, lấy thân phận cấp phó sở về hưu là tốt nhất.

Nhưng hôm nay nếu Lý Tuyển chiến thắng, hi vọng của hắn hoàn toàn thất bại. Nghĩ tới đây, Mạnh Vi Khiêm cảm giác nghẹn một ngọn lửa. Nhưng may mắn tối nay Tô Mộc giúp hắn trút khẩu ác khí, mới khiến cho hắn cảm thấy được thoải mái.

Nghĩ tới bộ dáng chật vật của Lý Tuyển khi rời khỏi phòng, Mạnh Vi Khiêm muốn cười, lại muốn uống rượu chúc mừng.

Lão Mạnh, có một số việc phải xác định chắc chắn.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Tôi hiểu được, anh cứ xem đi, việc này tôi sẽ đích thân đốc tra. Cho dù Trương Ổn ra mặt, cũng không thể ảnh hưởng.

Mạnh Vi Khiêm nghiến răng nói.

Trương Ổn?

Tô Mộc nghĩ tới biểu hiện của Trương Ổn trong cuộc họp, khóe môi tươi cười:

Không cần lo lắng Trương Ổn, hắn là người thông minh, biết lựa chọn như thế nào. Nếu đã xảy ra chuyện như vậy mà Trương Ổn còn muốn tiếp tục giả câm vờ điếc, tôi không để ý cho hắn thật sự biến thành câm điếc.

Lời này nghe thật hăng hái.

Chủ tịch, tôi đi làm việc đây!

Mạnh Vi Khiêm nói.

Đi thôi, lão Mạnh, ông đã lớn tuổi, việc này giao cho Chương Duệ đi làm là được. Còn vài ngày nữa tôi chuẩn bị nhắc tới chuyện cho Chương Duệ kiêm nhiệm chức phó chủ tịch trong hội nghị thường ủy!

Tô Mộc tùy ý nói.

Được!

Mạnh Vi Khiêm đã nghe Chương Duệ hội báo, hắn biết đây là cách an ủi của Tô Mộc vì hắn đã biết đứng thành hàng, cho nên trong lòng cũng cảm động. Có Tô Mộc đề danh, hơn nữa chỉ là phó chủ tịch mà không phải thường vụ, ai sẽ bác mặt mũi của Tô Mộc? Cho dù là thành phố cũng phải châm chước một phen.

Đợi Mạnh Vi Khiêm đi vào cục công an, Tô Mộc nhìn lướt qua bóng lưng của hắn, nói:

Bằng tử, lái xe, về nhà ngủ!

Đêm nay nhất định là một đêm náo nhiệt.

Khi ánh mặt trời chiếu khắp cả huyện Hoa Hải, Tô Mộc mở mắt, sảng khoái tinh thần chuẩn bị đi làm, mà Sở Tranh cũng đã sớm ở bên ngoài văn phòng chờ đợi.

Đinh linh linh!

Điện thoại chợt reo lên, Tô Mộc liền nghe máy, bên kia truyền ra thanh âm của Bàng Chấn Kỳ. Điều này làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng Tương Hoài Bắc được phân công quản lý huyện Hoa Hải, cho nên nhiều lúc Tô Mộc chỉ trực tiếp liên hệ với Tương Hoài Bắc, hiện tại bí thư thành ủy Bàng Chấn Kỳ đột nhiên gọi tới, là muốn làm gì đây?

Bàng bí thư!

Tô Mộc a, nếu cậu rảnh rỗi thì lập tức tới thành ủy một chuyến đi, tôi có vài lời muốn hỏi cậu.

Bàng Chấn Kỳ đạm nhiên nói.

Dạ, hiện tại tôi đi ngay!

Tô Mộc đáp.

Đợi sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc cân nhắc ý tứ của Bàng Chấn Kỳ, vì sao lại đột nhiên gọi điện cho mình? Nhưng có thể là vì chuyện hôm qua, Bàng Chấn Kỳ muốn tìm mình nói chuyện sao? Hay là trong thành phố đã có định luận? Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền gọi điện cho Tương Hoài Bắc.

Đã biết cậu sẽ gọi điện cho tôi!

Tương Hoài Bắc cười nói.

Nói như vậy Tương ca cũng biết Bàng bí thư gọi cho tôi sao?

Tô Mộc hỏi.

Bàng bí thư gọi điện cho cậu sao? Việc này tôi không biết, tôi nói biết cậu sẽ gọi là vì hỏi chuyện hôm qua. Hôm nay huyện Hoa Hải xảy ra chuyện như vậy, đã rơi vào trên thành phố.

Tương Hoài Bắc nói.

Mà Bàng bí thư gọi cho cậu lại có ý gì? Hắn muốn làm gì đây? Tôi không biết, hắn có nói gì không? Hẳn là chuyện xảy ra trong huyện của cậu.

Tương chủ tịch, anh cũng biết chuyện hôm qua tôi đã hội báo với anh rồi. Tôi cũng không muốn làm như vậy, thật sự vì chuyện xảy ra thật đột nhiên.

Tô Mộc nói.

Tôi cũng không có nói cậu làm không đúng, trên thực tế cậu chỉ bị động ứng chiến. Tô Mộc, cậu phải biết có đôi khi làm việc nên cứng rắn phải cứng rắn. Chỉ khi nào cậu cứng rắn mới làm cấp dưới có tin tưởng. Nếu cậu luôn ôn hòa, tới lúc đó chỉ sợ sẽ biến thành kẻ vô tích sự!

Tương Hoài Bắc đầy thâm ý nói.

Dạ, tôi đã biết!

Tô Mộc đáp.

Vậy là tốt rồi, trong thành phố có ý kiến khác nhau, nhưng đều bị tôi ngăn chặn. Hiện tại tôi quản lý huyện Hoa Hải, hơn nữa huyện Hoa Hải đang phát triển tốt, tôi tuyệt đối không cho phép có người tới quấy rối. Cậu chỉ cần biết một việc, chỉ cần phát triển kinh tế cho tôi, còn lại thì không cần để ý tới!

Tương Hoài Bắc hào khí mười phần nói.

Tôi hiểu được!

Tô Mộc trả lời.

Có lời cam đoan của Tương Hoài Bắc, Tô Mộc đã biết việc giao phong trong hội nghị thường ủy tối qua đã truyền vào thành phố. Về phần trong thành phố có người muốn nương chuyện này làm ầm ĩ, đều bị Tương Hoài Bắc bác bỏ, dù Tô Mộc không chứng kiến, nhưng cũng nghĩ ra được sự tình diễn biến thế nào.

Nhưng Tô Mộc cũng biết, trừ phi thật sự có mười phần nắm chắc, nếu không sẽ không ai dám động tới Tương Hoài Bắc. Nói thế nào Trịnh Vấn Tri vẫn còn là bí thư tỉnh ủy, dưới tình huống như thế muốn gài bẫy Tương Hoài Bắc cũng phải có đủ lá gan.

Đã có lời nói của Tương Hoài Bắc, Tô Mộc biết sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn, vì thế liền khởi hành vào thành phố. Về phần xin phép bên huyện ủy, hắn chỉ cần báo cho Lư Đào đi làm là được. Đoạn Bằng lái xe, Sở Tranh đi cùng, ba người đi thẳng vào Tây Phẩm thị. Dọc đường đi qua Đào Hoa Nguyên, nghĩ tới gián điệp Hàn quốc thần bí, tâm tư Tô Mộc khẽ động.

Bằng tử, các anh có điều tra được gì hay không?

Tô Mộc hỏi.

Không có, Đào Hoa che giấu thật quá sâu, bình thường cũng không có hành động gì quá phận, toàn bộ chỉ hoạt động trong khu vực này. Nhưng có thể khẳng định nhân mạch của nàng thật sự rất rộng. Cho dù là trong Tây Phẩm thị cũng quen thuộc rất nhiều nhân vật quan trọng.

Đoạn Bằng nói.

Tiếp tục giám thị đi!

Tô Mộc nói.

Dạ!

Đoạn Bằng trả lời.

Nghĩ nghĩ, Tô Mộc cũng không định để nhóm người Đoạn Bằng tiếp tục giám thị, hắn chuẩn bị gọi điện cho Từ Trung Nguyên hoặc là Mai Tranh hồi báo. Hai vị này đều là lão tư cách trong quân đội, Từ Trung Nguyên lại là quân thần, nếu nói với ông, ông sẽ biết nên làm sao giải quyết vấn đề này.

Theo dòng suy nghĩ, Tô Mộc xuất hiện ở đại viện thành ủy, sau khi hội báo, liền đi vào văn phòng của Bàng Chấn Kỳ.

Hai người gặp mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc