QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Nửa tiếng sau Du Trạch Dương ra khỏi nghĩa trang, trên đường đi anh cảm thấy tâm trạng mình thật phức tạp. Mọi thứ với anh cứ như. một cơn ác mộng, rất muốn tỉnh lại nhưng... không thể tỉnh lại. Cứ thế kẹt giữa ranh giới của hiện thực và mộng ảo!

Trên đường về dinh thự Du Trạch Dương lại tạc ngang qua sở cảnh sát, những viên cảnh sát thấy anh vô cùng lo sợ. Ai nấy cũng đều kính cẩn nghiêng mình không dám hó hé. Du Trạch Dương đi thẳng đến phòng cảnh sát trưởng, anh đặt xuống bàn một tệp hồ sơ dày cộm kèm với một chiếc usb sau đó nói:

- Đây là tất cả bằng chứng phạm tội của Lệ Na và Mục Thần Hạo, tôi muốn Nghiên Nghiên phải nhận được sự công bằng mà con bé xứng đáng có.

Cảnh sát trưởng nhìn người đàn ông trước mặt rồi lặng lẽ mở tệp hồ sơ ra xem, những bằng chứng bên trong khiến ông phải giật mình thảng thốt. Nhìn chiếc usb trên bàn hẳn đã hiểu được mọi chuyện cảnh sát trưởng nói:

- Tôi hiểu ý Du thiếu, tôi sẽ không để kẻ ác thoát dễ dàng.

- Tôi sẽ đưa những bằng chứng này cho ông nhưng tôi có một điều kiện!

- Ngài muốn sao?

- Mục Thần Hạo tùy ông xử lý nhưng còn Lệ Na, tôi muốn tự mình xử lý người phụ nữ đó.

- Du thiếu, việc này có hơi...

- Cảnh sát trưởng, Lệ Na đã ra tay tàn độc với Bội Nghiên khiến tôi không thể tha thứ. Ông cũng có con gái, tôi tin ông đủ hiểu cảm giác của tôi hiện tại.



Cảnh sát trưởng trầm tư hồi lâu như đang suy nghĩ rồi mới chậm rãi thở dài nói:

- Thôi được, thuận theo ý ngài đi! Nhưng tôi mong ngài đừng náo ra mạng người.

- Tôi biết rồi!

Dứt lời Du Trạch Dương rời khỏi sở cảnh sát, anh ra lệnh cho vệ sĩ đưa Lệ Na đến dinh thự bắt cô ta quỳ gối trước di ảnh của Bội Nghiên sám hối. Đến lúc Du Trạch Dương quay về nhà đã thấy Lệ Na trong bộ dáng tàng tạ. Cô ta sợ hãi đến mức vừa nhìn thấy anh đã vội bò đến ôm chặt lấy chân anh không ngừng nài nỉ:

- Trạch Dương, em biết sai rồi! Anh tha cho em đi! Em thật sự không dám nữa!

Hóa ra vài tiếng trước quản gia đã kể lại cho Lệ Na nghe kết cục của những kẻ đã từng làm hại Bội Nghiên trước đây. Song song ông cũng báo cho cô ta biết tin rằng Mục Thần Hạo, chỗ dựa vững chắc của cô ta đã bị cảnh sát bắt. Chắc có lẽ do thế nên Lệ Na mới sợ hãi, hoảng loạn như thế.

Trái ngược với bộ dạng khóc lóc thảm thương kia chỉ là một gương mặt lạnh băng không chút đổi sắc. Du Trạch Dương lặng lẽ ngồi xuống, anh đưa tay nâng mặt Lệ Na lên rồi bóp mạnh cầm khiến cô ta nhăn mặt vì đau đớn. Vừa nhìn Lệ Na bằng ánh mắt tràn đầy sát ý Du Trạch Dương vừa nói:

- Lệ Na, tôi đã từng nói rồi đúng chứ? Những gì cô đã gây ra cho Nghiên Nghiên tôi sẽ bắt cô trả lại gấp 10 lần như thế.

- Đừng! Trạch Dương, em xin anh! Xin anh tha cho em có được không? Chỉ lần này thôi, cầu xin anh!

- Tha cho cô? Vậy cô đã từng nghĩ sẽ tha cho Nghiên Nghiên chưa? Nếu biết sợ tại sao lúc đó còn làm? Bây giờ hối hận rồi thì những việc cô đã làm kia cũng chẳng thể thay đổi.



Nói rồi Du Trạch Dương hất mạnh tay khiến Lệ Na ngã sang một bên trong đau đớn. Anh đứng thẳng người nhìn về phía đám vệ sĩ ra lệnh:

- Kéo cô ta đi để cô ta nếm thử tư vị bị đàn ông vũ nhục. Trước đó nhớ chăm sóc cô ta tốt một chút!

- Vâng! - Đồng loạt đám vệ sĩ cao to vạm vỡ lên tiếng.

Lệ Na bị kéo đi trong tiếng la hét, cũng không biết cô ta đã phải trải qua những gì. Chỉ biết sau đó vài ngày người ta phát hiện Lệ Na xuất hiện ở chợ đen, cô ta được mang ra làm trò mua vui tiêu khiển. Trên mặt đã bị rạch mấy đường phải đeo mạng che mặt, thân thể cũng không còn lành lặn mà đầy những vết thương. Mọi người đều nói rằng đó là do Du Trạch Dương đã trả thù. Nhưng cũng có người nói đó là quả báo mà Lệ Na đáng nhận vì đã sống ác.

Về phía Mục Thần Hạo vì trốn thuế lại còn là đồng phạm giết người nên bị tòa án mang ra xét xử. Hắn phải chịu mức án chung thân suốt đời ngồi trong nhà đá ăn năn sám hối.

Sau khi Mục Thần Hạo và Lệ Na bị trừng trị, Du Trạch Dương lại đến thăm Bội Nghiên. Lần này anh vẫn mua cho cô hoa hồng đỏ nhưng khác với lần trước! Du Trạch Dương ngồi xuống cạnh mộ cô khẽ thủ thỉ:

- Nghiên Nghiên, chú đã bắt những người hại con phải trả giá! Giờ chú đến bồi tội với con, Nghiên Nghiên hãy chờ chú!

Dứt lời Du Trạch Dương lấy ra trong túi áo một con dao nhỏ, anh nhẹ nhàng cứa một đường thật sâu trên cổ tay mình rồi gục xuống bên mộ. Trước khi nhắm mắt Du Trạch Dương khẽ ngước mắt nhìn chằm chằm di ảnh của cô gái nhỏ như thể muốn khắc sâu hình bóng kia vào trí nhớ. Khẽ mỉm cười anh nói:

- Nghiên Nghiên, kiếp này là do chú trốn tránh tình yêu của con mới khiến con phải ra đi trong oan ức. Nếu có kiếp sau đổi lại là chú theo đuổi Nghiên Nghiên có được không? Đến lúc đó liệu Nghiên Nghiên có còn chấp nhận chú không?

Nói rồi Du Trạch Dương nhắm mắt xui tay bên cạnh mộ cô gái trẻ. Vài ngày sau báo chí đưa tin rằng chủ tịch tập đoàn Du thị đã ra đi mãi mãi. Những người hợp tác và bạn bè của Du Trạch Dương ai cũng thương tiếc cho tài năng và tuổi đời còn quá trẻ của anh. Nhưng duy chỉ có trợ lý và những người làm của dinh thự Ái Nghiên mới hiểu. Chắc chắn Du Trạch Dương, chủ nhân của họ đã ra đi với nụ cười mãn nguyện. Chắc chắn anh và tiểu thư của họ Bội Nghiên sẽ thật hạnh phúc ở nơi xa đó.

Bình luận

Truyện đang đọc