QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Du Trạch Dương và Bội Nghiên nhìn chiếc xe chạy khuất xa rồi mới xoay lưng đi dạo ra bờ biển. Bãi biển ở đây thật sự rất đẹp! Cát vàng, nước trong xanh còn có nắng long lanh như đang rọi vào từng hạt các khiến chúng trở nên óng ánh.

Hiện tại đã gần 5 giờ chiều, ngoài biển cũng không còn người tắm biển nhiều nhưng vẫn lác đác vài bóng. Lúc này trên trời vẫn chưa tắt nắng, hoàng hôn cũng chưa xuất hiện. Bầu trời vẫn chỉ là một khoảng trong xanh với vài đám mây trắng xóa.

Bội Nghiên đi trước, Du Trạch Dương rảo bước theo sau. Nhìn vào bóng lưng cô gái nhỏ trước mặt bỗng khiến người đàn ôn cảm nhận được một sự cô đơn cùng cực. Tiến đến đi song song với cô gái nhỏ anh khẽ hỏi:

- Nghiên Nghiên thích nơi này chứ?

- Vâng ạ! Nơi đây rất đẹp lại còn rất trong lành, cháu rất thích!

- Bảo bối thích thì tốt! Sau này chú lại dẫn cháu đến đây có chịu không?

- Dạ được ạ! Chúng ta có thể đến đây mỗi năm được không chú?

- Đương nhiên là được, chỉ cần là điều Nghiên Nghiên thích thì dù là gì chú cũng sẽ đồng ý.

- Cảm ơn chú!

Trong ánh nắng chiều nụ cười tỏa sáng kia như mở ra cho người đàn ông một chân trời mới. Một chân trời màu hồng hài hòa và xinh đẹp!

Thoáng cái cả hai đã đi dạo được hơn 30 phút, hoàng hôn cũng đã bắt đầu xuất hiện sau ánh mặt trời đang dần lặng xuống. Cả bãi cát vàng lẫn bãi biển trong xanh đều như khoác lên mình một chiếc áo đỏ rực. Khung cảnh thiên nhiên ấy quả là đẹp đến động lòng người! Du Trạch Dương và Bội Nghiên cũng ngồi thưởng cảnh trên bãi biển, cô gái nhỏ tựa đầu vào vai người đàn ông ngước mặt ngắm ánh hoàng hôn tuyệt đẹp đang dần buông xuống.



Du Trạch Dương cũng rất an ổn để cô công chúa nhỏ tựa đầu vào vai mình, anh nhìn xa xăm về một khoảng trời như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi bất chợt anh thở dài, tiếng thở dài kèm theo câu hỏi:

- Bảo bối, nếu có một ngày cháu phát hiện chú đã dối lừa cháu. Cháu sẽ tha thứ cho chú chứ?

Bội Nghiên nghe Du Trạch Dương hỏi thì hơi bất ngờ, cô ngoảnh mặt nhìn vào sườn mặt người đàn ông rồi lại xoay đầu đi như đã hiểu mà đáp:

- Sẽ tha thứ ạ! Dù lúc ấy cháu có rất tức giận nhưng chắc chắn cháu vẫn sẽ tha thứ.

- Nghiên Nghiên, vì sao cháu lại quyết định tha thứ?

- Chẳng vì sao cả ạ! Đơn giản vì chú là chú thôi! Cho dù cháu rất ghét bị lừa dối nhưng càng sợ phải tức giận với chú hơn. Chú là người đã nuôi Nghiên Nghiên lớn, cháu tin dù thế nào chú cũng sẽ là người hiểu cháu nhất. Chính vì vậy cháu tin mọi quyết định chủ đưa ra đều là vì muốn tốt cho cháu.

- Nghiên Nghiên, chú... chú có chuyện muốn nói với cháu! Chuyện này nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng...

- Là việc gì vậy ạ?

- Chú... thật ra chú đã trọng sinh! Chú nhớ mọi thứ về kiếp trước và...

- Cháu biết ạ!

Du Trạch Dương nghe Bội Nghiên nói thì có hơi giật mình, ánh mắt anh lập tức xoay sang nhìn cô đầy kinh ngạc:



- Cháu biết?

- Vâng ạ! Không những biết, cháu còn nhớ rất rõ về kiếp trước của mình!

- Vậy... không lẽ cháu...

- Cháu cũng đã trọng sinh ạ!

Lời Bội Nghiên nói ra như sét đánh ngang tai khiến đầu óc người đàn ông trở nên hỗn loạn. Anh cứ tưởng lần trọng sinh trở về này là do ông trời cố ý cho anh cơ hội sửa sai. Nào ngờ... nghĩ rồi Du Trạch Dương cúi gầm mặt, anh cố hít thở thật sâu để giữ cho tâm trạng mình bình ổn. Chất giọng trầm ấm lại lần nữa cất lên:

- Vậy... cháu sẽ rời xa chú sao? Sẽ không ở bên chú nữa sao?

Nghe người đàn ông hỏi Bội Nghiên có chút chần chừ, thật ra chính cô cũng chưa thể tìm ra cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Cô thích anh là thật! Yêu anh cũng là thật! Nhưng... việc cô từng vì tình yêu này mà bị hành hạ đến chết cũng là thật! Giờ nghĩ lại cảnh tượng kiếp trước vẫn khiến Bội Nghiên rợn hết cả người, ấy thế nhưng nếu hỏi cô ghét người đàn ông trước mặt không. Thì câu trả lời là không! Đúng hơn là không thể!

Thật ra Du Trạch Dương chẳng có bất kỳ lỗi lầm gì trong chuyện này cả, cái chết ấy vốn dĩ không liên quan đến anh. Là do cô tự yêu tự chịu! Sao có thể trách người khác? Tuy nhiên Bội Nghiên biết Du Trạch Dương không nghĩ như vậy, chắc chắn anh đang cảm thấy có lỗi vô cùng và muốn sửa đổi. Nhưng... cái cô cần là tình yêu đích thực nơi anh chứ không phải cảm giác tội lỗi.

Chuyện này Bội Nghiên đã suy nghĩ rất lâu, kể từ cái ngày cô trọng sinh trở về đã bắt đầu suy nghĩ. Cô muốn trả thù tất cả những ai đã tổn thương mình, nhưng trong đó không có tên anh. Bội Nghiên muốn cho người đàn ông trước mặt một cơ hội, đồng thời cũng là một thử thách. Cô quyết định sẽ thử thách anh, để xem thử xem tình yêu của anh là thật lòng hay xuất phát từ sự tội lỗi. Nghĩ rồi cô nói:

- Cháu... cháu cũng không biết! Cháu nghĩ mình cần thêm thời gian để suy nghĩ. Cháu muốn một mình! Lát nữa cháu sẽ tự về khách sạn nên chú không cần lo lắng.

Dứt lời cô gái nhỏ đứng dậy bỏ đi một nước không ngoảnh đầu lại để mặc người đàn ông vẫn đang ngồi thơ thẫn. Du Trạch Dương không nói gì cũng không ngăn cản. Vì anh biết mình nên cho cô thêm thời gian, Bội Nghiên đã lớn rồi và đủ quyền lợi quyết định chọn cuộc đời mà cô bé mong muốn. Anh chỉ muốn cô biết rằng dù cô có quyết định thế nào vẫn sẽ có anh mãi mãi đứng sau ủng hộ. Vẫn sẽ mãi là cô công chúa nhỏ mà Du Trạch Dương anh cưng chiều hết mực.

Bình luận

Truyện đang đọc