QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Bội Nghiên đi vào cửa hiệu quần áo ung dung lựa chọn những mẫu váy dạ hội mình cảm thấy yêu thích. Cô còn không quên để ý thêm một vài bộ âu phục cho Du Trạch Dương.

Sau khi nhìn qua một lượt Bội Nghiên cảm thấy vô cùng ấn tượng với một bộ âu phục. Bộ âu phục mang màu trắng xám vô cùng bắt mắt, được may tỉ mỉ với phong cách 6 nút cổ điển. Bên trong là áo sơ mi trắng kết hợp thêm cà vạt màu đỏ đậm. Trên cà vạt là một chiếc kẹp nối dài qua tới túi áo làm cô gái nhỏ vừa nhìn đã thích liền quyết định chọn bộ vest đó.

Du Trạch Dương luôn có sở thích đối với những phong cách trưởng thành, thường ngày đều chỉ mặc vest đen có đổi màu thì cũng là màu tối. Điều này làm công chúa nhỏ cảm thấy không thích! Gương mặt của Du Trạch Dương vốn là cực phẩm nếu chịu đổi sang đồ màu sáng chắc chắn sẽ rất mê người, đó là lý do tại sao Bội Nghiên chọn âu phục màu trắng.

Bội Nghiên tiếp tục dạo quanh chọn váy cho mình sau khi chọn xong âu phục cho người đàn ông nào đó. Cô loanh quanh một hồi cuối cùng phát hiện có một chiếc đầm dạ hội đang được treo trên cao. Đó là một chiếc đầm có tổng thể dài đến gót chân, mang màu bạc quý phái. Phong cách thiết kế theo kiểu hở một bên vai, có xẻ tà cao đến đùi, trên mép vai và mép tà của đầm được đính một lớp kim tuyến dài lấp lánh nhìn rất giống với các ngôi sao trên trời vô cùng rực rỡ.

Loay hoay cả buổi cuối cùng cũng chọn xong lễ phục, cô gái nhỏ mệt nhoài nhờ nhân viên mang hai bộ lễ phục đến quầy rồi thanh toán. Sau khi thanh toán xong, Bội Nghiên ra bên ngoài hành lang chuẩn bị đi tìm Du Trạch Dương thì bỗng từ xa Vũ Thư Di đi tới.

Cô ta tiến tới nắm lấy tay của Bội Nghiên kéo ngược lại, trên mặt hiện rõ biểu cảm khó coi nói:

- Bội Nghiên, tốt xấu gì tôi cũng là thiên kim danh giá vậy mà cô lại dám làm tôi bẻ mặt ở chỗ đông người.

Cô gái nhỏ nghe Vũ Thư Di nói xong thì cảm giác rất tức cười liền lên tiếng:

Vũ tiểu thư, càng là thiên kim danh giá thì càng nên biết tôn trọng mọi người, hành xử lễ độ mới đáng là thiên kim danh giá.Bội Nghiên, Thiên Vũ và Du thị sắp sửa hợp tác làm ăn, cô không nể mặt nhà tôi như vậy chẳng lẽ không sợ ảnhhudng?

- Vũ Thư Di, Du thị trước giờ chưa từng phải trông đợi vào sự giúp đỡ của người khác tin chắc chú tôi sẽ hiểu.

Ngược lại là cô! Nếu ba cô biết vì thái độ của cô làm mất hợp đồng chục tỉ thì chắc là sẽ không vui đâu!

Nói xong cô gái nhỏ giựt mạnh cánh tay đang bị Vũ Thư Di nắm của mình ra rồi bỏ qua sắc mặt đang tối sầm của cô ta đi thắng một nước.

Đứng từ xa chứng kiến tất cả khiến Du Trạch Dương vô cùng hài lòng về cô công chúa nhỏ của mình. Anh chưa từng nghĩ và càng không thể ngờ khi không có mình cô lại có thể trở nên mạnh mẽ và kiên cường đến thế.



Rảo bước theo sau cô gái nhỏ một hồi Du Trạch Dương đã bật cười không biết bao nhiêu lần khi trông thấy cô công chúa đang loay hoay tìm mình trong trung tâm thương mại. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn thích trêu đùa và chọc ghẹo cô gái nhỏ như thế. Đến tận lúc thấy gương mặt đáng yêu đã bắt đầu nhăn nhó anh mới vội vàng tiến lại:

- Bảo bối!

Nghe tiếng gọi từ phía sau cô nàng lập tức xoay lại, chẳng hiểu sao vài phút trước còn bực bội khó chịu là thế. Ấy vậy mà chỉ cần vừa nhìn thấy anh tâm trạng của cô liền trở nên vui vẻ. Trông thấy Du Trạch Dương đang đi về phía mình Bội Nghiên liền chạy u đến. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay anh hỏi:

- Chú đi nghe điện thoại gì mà lâu thế? Có biết cháu đã tìm chú bao lâu rồi không hả? Còn tưởng chú đi lạc mất rồi!

Nghe công chúa nhỏ nhà mình nói mà người đàn ông nào đó không nhịn được cười. Anh lại theo thói quen nhéo nhéo chiếc má mềm mại kia nói:

Xin lỗi bảo bối! Làm bảo bối lo lắng rồi! Vậy bây giờ chúng ta về nhé?Vâng!Cả hai nắm tay nhau ra khỏi trung tâm thương mại cứ như một cặp đôi đang yêu đương thực thụ. Trên xe khi đang về khách sạn Du Trạch Dương cũng không từ cơ hội mà trêu ghẹo cô công chúa nhỏ:

- Nghiên Nghiên, thật ra lúc nãy chú có thấy cháu cãi nhau với một cô gái, cô gái đó hình như là thiên kim Vũ gia -

Vũ Thư Di.

Đúng ạ! Cô ta quá kiêu ngạo, quá hống hách nên cháu mới dạy cho một bài học.Ừm, làm rất đúng! Nhưng có một điều làm chú không thích.Là gì vậy ạ?Lúc tiết lộ thân phận Nghiên Nghiên đã nói mình là cháu của chú, điều này chú cảm thấy không thích.Vì sao ạ? Nói vậy có gì sai?Không sai! Nhưng...Nhưng gì ạ?Không phải chú! Mà phải thay đổi thành là người đàn ông của cháu mới đúng!Câu nói Du Trạch Dương thốt ra lập tức làm Bội Nghiên đỏ mặt, tuy nhiên cô nàng vẫn cảm thấy thích lắm. Thấy thế Du Trạch Dương liền thuận nước đẩy thuyền đề nghị:

Bảo bối, hay là từ nay chúng ta đổi cách xưng hô đi.Đối xưng hô sao ạ? Nhưng đối thế nào?Đổi thành dạng người yêu hay gọi, là anh - em! Anh muốn cho cả thế giới đều biết chúng ta quen nhau.Không được! Ngại lắm! Cháu... cháu không gọi được.Nghiên Nghiên không thích sao?Không phải! Chỉ là...- Hay là như vầy, em sẽ gọi chú là chú và xưng là em có được không?

Nghĩ ngợi một hồi cuối cùng Du Trạch Dương đành thỏa thuận, ai bảo anh lại thích gặm cỏ non cơ chứ! Nghĩ rồi anh nói:

Thôi được! Vậy sau này chúng ta cứ công khai không cần giấu diếm nữa.Vâng ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc