QUAY VỀ: MAY MẮN VẪN CÓ THỂ GẶP NGƯỜI

Reng Reng Reng

Trong phòng làm việc điện thoại Du Trạch Dương rung lên lần nữa. Anh đã để chế độ im lặng từ mấy tiếng trước và chỉ mới bật chuông lại. Thật không ngờ vừa mở chuông đã lại có người gọi! Nghĩ rồi Du Trạch Dương đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, để lộ vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt anh tuấn.

10 phút trước Du Trạch Dương vừa kết thúc cuộc họp dài mấy tiếng đồng hồ với các cổ đông lớn. Chỉ vì công ty đang có dự án lớn nên mọi người đều phải tăng ca về khuya, Du Trạch Dương cũng không ngoại lệ. Vừa đưa tay cầm lấy điện thoại Du Trạch Dương vừa nhớ đến cuộc gọi của Bội Nghiên vào khoảng 1 tiếng đồng hồ trước. Định bụng sẽ nghe xong cuộc điện thoại này rồi gọi lại cho cô nào ngờ chỉ vừa bắt lên đã nghe tin dữ:

- Ai vậy?

- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát! Xin hỏi ngài có phải là Du thiếu không?

- Đúng! Tôi là Du Trạch Dương, có chuyện gì sao?

- Thưa ngài, hiện chúng tôi đang giữ một nạn nhân đã tử vong và không biết tên. Tôi nhìn thấy dấu ấn độc nhất của Du gia trên mặt dây chuyền của cô ấy nên gọi cho ngài để xác nhận.

Nghe đến đây mặt mày Du Trạch Dương bỗng chốc tái lại, anh mở to hai mắt như không tin vào những gì mình nghe thấy. Giọng anh run run hỏi lại một lần nữa:

- Sao? Mặt dây chuyền có khắc dấu ấn của Du gia?

- Phải thưa ngài! Không biết nhà ngài có quen với cô gái đó không ạ? Cô ấy là người nhà của ngài đúng chứ?

- Phải! Cô gái đó đang ở đâu?

- Hiện tại chúng tôi đang để cô ấy ở bệnh viện thành phố, ngài vui lòng đến để làm thủ tục ạ.

Cúp điện thoại cả cơ thể Du Trạch Dương như không còn tự chủ mà muốn ngã gục. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chạy đến bệnh viện một cách nhanh nhất. Trên đường đi người đàn ông vẫn luôn không ngừng cầu nguyện. Cảm giác trái tim anh bây giờ nặng trĩu như đang bị một hòn đá lớn đè lên, vừa đau vừa khó chịu.

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, chỉ thấy một thân ảnh đàn ông nhanh chóng lao vào trong với vẻ hớt hải. Ở quầy lễ tân Du Trạch Dương hỏi cô y tá:

- Chào cô, xin hỏi... có... có cô gái nào đeo mặt dây chuyền khắc dấu ấn của Du gia ở đây không?



- Anh là người nhà của cô gái đó sao? Cô ấy đã được chúng tôi đưa đến phòng lạnh rồi. Phiền anh làm thủ tục nhận thi thể!

- Tôi... tôi muốn xác minh trước. Có thể... cho tôi gặp mặt được không?

- Được thôi!

Cô y tá dẫn Du Trạch Dương đến một căn phòng riêng, bên trong là một thi thể lạnh lẽo đã được đắp lên miếng vải màu trắng. Nhìn thấy thi thể ấy trong lòng Du Trạch Dương bỗng dâng lên một nỗi sợ, anh sợ phải đối mặt! Nếu dưới tấm vải kia là Bội Nghiên thì sao? Nếu đó thật sự là bảo bối anh đã nâng niu thì sẽ thế nào? Du Trạch Dương không dám tưởng tượng cũng không muốn tưởng tượng.

Du Trạch Dương tiến gần đến chiếc giường, đôi tay anh run rẩy khi động vào chiếc khăn trắng. Sau một hồi chật vật cuối cùng Du Trạch Dương cũng mạnh tay kéo tấm vải xuống. Xuất hiện đằng sau tấm vải trắng kia chính là gương mặt của một thiếu nữ xinh đẹp nhưng không còn sự sống.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt dưới tấm vải kia Du Trạch Dương không tài nào tin được. Anh thậm chí còn phải nắm chặt thành giường để tránh cho bản thân ngã xuống đất. Bảo bối mà anh luôn yêu thương không ngờ chỉ sau vài ngày không gặp liền trở thành một xác thịt lạnh lẽo. Càng nghĩ Du Trạch Dương không cách nào chấp nhận được, anh cúi xuống bên cạnh Bội Nghiên. Bàn tay run run chạm nhẹ vào má cô gái trẻ, giọng nói ứ nghẹn:

- Nghiên Nghiên!

- Nghiên Nghiên! Con có nghe chú gọi không? Mau mở mắt ra nhìn chú đi, đừng ngủ nữa!

- Nghiên Nghiên!

Mặc kệ tiếng gọi đau xé tâm can đã vang lên vô số lần nhưng vẫn không một lời hồi đáp. Cô y tá bên cạnh thấy thế cũng hiểu chuyện liền nói: "Mong ngài nén đau thương!" Sau đó ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Du Trạch Dương và công chúa nhỏ của anh Bội Nghiên. Anh đau đớn ôm thi thể đã lạnh của cô gái trẻ vào lòng không ngừng gào khóc. Anh không thể chấp nhận được nỗi mất mát này! Nó đối với anh là quá lớn!

Nhớ chỉ mới hơn tiếng đồng hồ trước cô vẫn còn gọi cho anh, vậy mà chỉ mới không lâu sau anh đã không còn được nghe cô nói nữa. Phải, Bội Nghiên sẽ không bao giờ có thể gọi điện cho anh nữa! Giá như... giá như anh biết trước chuyện này, anh đã không cúp ngang điện thoại của cô như thế. Có thể... có thể cuộc điện thoại ấy chính là lời cầu cứu của cô.

Càng nghĩ Du Trạch Dương lại càng đau đớn, càng tự trách! Anh kề má mình áp sát với má Bội Nghiên, những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ mắt anh khiến một khuỷnh má của cô ướt đẫm. Vừa ôm cô gái nhỏ Du Trạch Dương vừa nói:

- Nghiên Nghiên, chú biết rồi! Có phải Nghiên Nghiên giận chú có đúng không? Nghiên Nghiên giận vì chú đã cúp máy, giận vì chú không tin con, giận vì chú đã mắng con có đúng không? Nghiên Nghiên đừng giận! Chú hứa sẽ không bao giờ lớn tiếng với Nghiên Nghiên nữa!

Vài hôm trước sau khi công khai Lệ Na với Bội Nghiên, Du Trạch Dương và cô bé đã cãi nhau một trận lớn. Cô bé không chấp nhận Lệ Na làm thím, cũng không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Lệ Na. Trong cuộc cãi vã ấy, Du Trạch Dương có lỡ lời lớn tiếng với cô gái nhỏ. Thế mà không ngờ cô lại giận dỗi bỏ đi, càng không ngờ đến khi trở về đã chỉ còn là cái xác lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc