QUỐC SẮC SINH KIÊU

Lưu Ly đưa tay nhận lấy mũi tên Hắc Thiết, chỉ thấy bề mặt của nó đã bị hoen rỉ nhiều chỗ, đúng như Sở Hoan nói, loại Hắc Thiết này nặng hơn sắt thường rất nhiều, nếu không phải tiễn thủ nhất lưu, có khí lực mạnh mẽ thì rất khó để khống chế được nó.

- Mũi tên này chắc phải có đến năm năm rồi.

Lưu Ly nhìn qua mũi tên rồi nói khẽ:

- Theo ta biết thì Hắc Thiết không dễ bị rỉ như sắt thường, có khi hai, ba năm không động vào nhưng chỉ cần không chạm vào nước thì vẫn không rỉ.

Sở Hoan nói:

- Đúng vậy, chỉ sợ đầu mũi tên này có còn lâu hơn năm năm nữa.

Hắn đứng dậy ngắm nhìn bốn phía, lẩm bẩm:

- Chắc là ở đây đã từng có một cuộc chém giết...!

Lưu Ly chống tay đứng dậy, bộ áo bào xám vẫn khó mà che được hết vóc dáng yểu điệu của nàng, khẽ vươn tay vén mớ tóc ra sau tai, nàng mới nói khẽ:

- Nếu đã có chém giết ở đây thì nhất định phải có lối ra, bằng không làm sao mà vào đây đánh nhau rồi lại chui ra được?

Sở Hoan cũng đồng tình với nàng, gật đầu nói:

- Phu nhân nói đúng lắm, chắc chắn phải có lối ra.

- Công phó, ngươi phát hiện mũi tên này ở đâu?

Đôi mắt dễ thương của Lưu Ly chớp chớp, nói:

- Chúng ta cùng qua đó xem sao, nếu đúng là đã từng xảy ra đánh nhau thì nhất định phải có chút manh mối nào đó để tìm được cửa ra.

Sở Hoan cũng không do dự, vừa ngán ngẩm nhìn mớ thịt rắn đã bị nướng cháy vừa đốt hai bó đuốc, đưa cho phu nhân Lưu Ly một bó rồi thuận tay vớ lấy một bó, Lưu Ly đang định đi theo thì Sở Hoan ngăn lại:

- Thương thế trên tay nàng vẫn chưa khôi phục, ba bó đuốc đủ để duy trì một lúc, nếu không tìm ra được gì thì bọn ta sẽ quay lại.

Lưu Ly ừ một tiếng, đang định đứng lên đi thì thấy đầu gối hơi đau nên chân hơi cà nhắc một cái, Sở Hoan để ý thấy thế bèn thoáng do dự rồi nói:

- Nếu phu nhân không ngại có thể... vịn lấy bả vai của ta!

Lưu Ly suy nghĩ một lúc rồi nhẹ gật đầu, Sở Hoan bước qua, lúc này Lưu Ly mới vươn cánh tay ngọc của mình ra nhẹ vịn lấy đầu vai Sở Hoan rồi hai người đi về phía sâu trong núi.

Sâu bên trong núi là nham thạch cực kỳ nhấp nhô, trên chân Lưu Ly có vết thương nên không thể đi nhanh được, trong lúc đi, Sở Hoan ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt quyến rũ của nàng, trong lòng cũng run lên.

Sở Hoan phát hiện nơi phát hiện ra mũi tên Hắc Thiết kia không quá xa so với chỗ lửa trại, chỉ cách có khoảng hai ngọn núi mà thôi. Trước đó không để ý thì không thấy, bây giờ để ý hắn mới phát hiện ra có vết rạn lờ mờ ở những khối nham thạch này.

- Mũi tên này tìm được ở đây, chính là cắm trong cái khe nham thạch này.

Sở Hoan dùng tay sờ soạng khối nham thạch một lúc mới giật mình nói:

- Nếu mũi tên Hắc Thiết kia bắn ra rồi vô tình lọt vài khe nứt của khối nham thạch thì không nói làm gì, nhưng nếu mũi tên này bắn vào làm cho khối nham thạch nứt ra thì lại là chuyện khác.

Lưu Ly hỏi:

- Với phán đoán của Công Phó thì giả thiết nào có khả năng hơn?

Sở Hoan thở dài:

- Theo như quan sát thì khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn.

Lưu Ly kinh ngạc:

- Mũi tên này có thể bắn thủng cả khối nham thạch cứng như thế sao?

- Phu nhân đã từng nghe nói tới Phi Tướng Quân Lý Quảng chưa?

Sở Hoan hỏi ngược lại:

- Thời Hán Vũ Đế, lúc Phi Tướng Quân Lý Quảng đi đường đã tưởng nhầm khối nham thạch là một con mãnh hổ bèn rút tên bắn một phát, đó là việc được sử sách ghi lại.

Lưu Ly ‘a’ một tiếng, cau mày hỏi:

- Nói vậy thì cuộc chém giết năm đó ở đây có một nhân vật như vậy sao?

Sở Hoan giơ đuốc lên tìm một lúc đã phát hiện ra được thêm mấy mũi tên, thế nhưng trong đó chỉ có một mũi tên Hắc Thiết, còn lại đều là sắt thường, ngoài mũi tên đó thì Sở Hoan còn tìm được một mảnh vỡ áo giáp trong khe nham thạch, nó đã tổn hại đến mức nát thành từng mảnh.

- Xem ra đúng là từng xảy ra một cuộc chém giết đẫm máu ở đây.

Sở Hoan trầm tư:

- Có điều tuy đã từng có người dọn dẹp qua nhưng ở đây vẫn lưu lại một ít dấu vết.

Lưu Ly nghi ngờ nói:

- Ai lại tiến hành đánh nhau ở đây thế nhỉ?

Sở Hoan ngẩng đầu nhìn về phía trước chỉ thấy cả một khoảng không tối đen dài hun hút không biết sâu đến chừng nào. Lưu Ly lại víu lấy đầu vai Sở Hoan rồi tiến lên, có điều trên đường đi nham thạch ghập ghềnh rất khó đi, lúc đến gần vách núi thì con đường đã đỡ hơn nhưng trên vách nham thạch thì trông cực kỳ gồ ghề, vô số hình khuôn mặt quái thú nhe răng nhếch mép hiện lên trông cực kỳ đáng sợ.

Ánh lửa chậm rãi lướt qua, hai người vừa đi vừa chú ý quan sát xung quanh nhưng chớ nói là bí mật của Dược Ông để lại, đến đường ra còn tìm chẳng được.

- Chỗ đó hình như có cửa.

Sở Hoan ngẩng đầu lên thì thấy trên vách đá phía trước cách đó không xa có một lỗ hổng lớn, tinh thần chấn động một cái bèn vội cùng Lưu Ly bước tới thì phát hiện ra lỗ hổng này cực lớn, tựa như một vị thần từ thời Hồng Hoang nào đó đã dùng búa nện mạnh vào vách đá mà sinh ra. Lỗ hổng này có thể đủ cho ba người song song bước qua, bên trong tối đen như mực, không biết sâu đến chừng nào, càng không rõ nó sẽ dẫn đến đâu.

- Công phó, ngươi nhìn vách tường kìa.

Lưu Ly bỗng nói khẽ:

- Hình như... là vết đao...!

Sở Hoan giơ bó đuốc lên cao soi vào bên trong khe hở kia thì thấy trên vách tường bên trong khác hẳn so với vách đá bên ngoài.

Vách tường trong khe hở này bóng lóng như gương, tựa như được con người chế tạo ra vậy, nhưng Sở Hoan cũng để ý thấy vốn vách tường bóng loáng như gương thì trên đó đã xuất hiện không ít dấu vết của dụng cụ để lại, cũng có thể như lời Lưu Ly nói, những dấu vết đó rất có thể là do binh khí tạo thành.

- Xem ra cuộc chiến kia đã lan sang đến đây.

Sở Hoan nói khẽ:

- Con đường hành lang này đúng là đặc biệt, phu nhân, nàng nhìn vách đá đó đi, dấu vết vừa nhiều vừa tạp, xem ra cuộc chiến ở đây đã rất kịch liệt!

Lưu Ly nhìn những dấu vết sót lại trên vách tường, nói:

- Nếu cuộc chiến diễn ra ở đây thì hẳn là có người muốn xông vào, bên trong lại có người thủ vệ, hai bên liều chết giằng co lẫn nhau.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Phu nhân, thử vào đó một lúc không?

Nhìn không gian đen như mực phía trước, nói khẽ:

- Chúng ta không biết bên trong như thế nào cả, sợ là không an toàn lắm... Hay cứ để ta vào trước xem sao...!

- Công phó thấy hiện giờ chúng ta đang an toàn sao?

Lưu Ly khẽ thở dài:

- Chúng ta bị vây ở đây, thân lâm vào hiểm cảnh, chắc không có gì tệ hơn được nữa đâu.

Sở Hoan cười nói:

- Nói cũng đúng.

Nói rồi hai người bèn không do dự nữa, bèn men theo khe hở bước vào trong.

Đã đi được một đoạn khá dài nhưng hai bên vách tường vẫn còn rất nhiều dấu vết, tuy những dấu vết này đã lưu lại ở đây rất lâu nhưng hai người vẫn cảm thấy rõ cuộc chiến bên trong ngày đó thảm thiết như thế nào!

Có thể đoán rằng, năm đó phe tấn công cực kỳ quyết liệt, một người ngã xuống lại có một người tiến lên, ngược lại phe thủ vệ cũng vô cùng kiên cường, không chịu lui nửa bước, thậm chí hai người còn tưởng tượng ra cảnh hành lang này năm đó ắt là chất đầy thi thể, máu chảy thành sông.

- Ồ, hình như phía trước hết đường rồi.

Sở Hoan thị lực tốt đã thấy phía trước bị một hòn đá ngăn mất, xem ra khó mà đi tiếp được.

- Hình như có gì đó.

Lưu Ly hơi nhíu mày, Sở Hoan cũng đã nhìn ra được, bên hòn đá chặn đường phía trước có một bóng người đang ngồi, bóng người tuy mờ nhưng có thể cảm giác rõ là hắn mặc một bộ giáp ánh bạc lấp lánh, tương đối bắt mắt, Sở Hoan và Lưu Ly liếc nhìn nhau một cái đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Sở Hoan đằng hắng một cái rồi trầm giọng nói:

- Mạo muội quấy rầy, không biết các hạ xưng hô thế nào?

Kẻ kia vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

- Đây có phải lối ra không?

Lưu Ly nhẹ giọng hỏi:

- Năm đó những kẻ kia liều mạng để đến được đây, vậy đằng sau tảng đá kia có phải là lối ra hay không?

Sở Hoan nghe vậy cảm thấy hết sức có lý, chẳng lẽ trước kia có người bị nhốt ở đây, cửa ra lại bị phá hỏng nên mới liều mạng chém giết từ đây ra ngoài.

Hai người thấy kẻ kia không nói tiếng nào nên càng cẩn thận, chỉ dám nhích lên từng tí một, nhưng khi tiến đến gần thì hai người mới phát hiện ra kẻ kia thật ra chỉ là một bộ xương khô bọc trong một bộ áo giáp bạc mà thôi, Lưu Ly thấy cảnh này thì hơi biến sắc, Sở Hoan cũng thoáng kinh ngạc, khẽ đảo mắt qua thì thấy bên cạnh bộ giáp có một cây cung.

Dây cung của nó bây giờ đã hóa thành tro tàn rơi xuống đất, thân cung vẫn còn nguyên.

- Vị chiến sĩ này ắt phải là một đại lực sĩ mới bắn được ra mũi tên Hắc Thiết kia.

Sở Hoan nhìn thân cung rồi khen:

- Không ngờ hắn cuối cùng lại chết ở đây!

- Đây chính là tiễn thủ kia sao?

Lưu Ly cố gắng trấn định lại rồi nói tiếp:

- Hắn là ai được nhỉ?

Sở Hoan ngồi xổm xuống quan sát thì phát hiện bộ giáp người kia mặc được chế tạo cực kỳ tinh xảo, mặc dù trải qua nhiều năm tháng nhưng vẫn không bị hao mòn đi nhiều, chỉ có vài dấu vết bị tàn phá mà thôi. Sở Hoan nói:

- Dù không biết hắn chết như thế nào nhưng trên người hắn nhất định đã trúng rất nhiều tên!

- Xem ra đây hẳn là một võ sĩ vô cùng dũng mãnh.

Lưu Ly thoáng thở dài:

- Công phó, hình như chỗ ngực bộ giáp có hình vẽ!

Sở Hoan cũng đã phát hiện ra, gật đầu nói:

- Đây hình như là hình vẽ phi ưng.

Trên bộ giáp của chiến sĩ kia có khắc hình một con diều hâu giang cánh, mặc dù chỉ là một hình vẽ nhưng khí thế của nó hết sức bất phàm, tràn đầy khí tức rắn rỏi.

- Phi Ưng?

Lưu Ly giật mình, nhịn không được bật thốt:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ là bọn họ?

Bình luận

Truyện đang đọc