QUỐC SẮC SINH KIÊU

Sở Hoan nghe vậy liền nhìn về phía Lưu Ly, thấy hai mắt Lưu Ly lóe lên vẻ kinh hãi, biết rõ nàng hẳn phải biết điều gì đó, hỏi:

- Phu nhân có biết người này không?

Lưu Ly không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào võ sĩ ngân giáp một chút, cuối cũng khẽ thở dài:

- Không thể nào... Tuyệt đối không thể trùng hợp như vậy!

Nàng vui mừng nói với Sở Hoan:

- Ta nghĩ tới một việc đã rất lâu rồi. Chẳng qua... Có lẽ là nghĩ sai rồi.

Nàng lắc đầu, dường như tự nhủ.

- Chắc là ta nghĩ sai rồi. Chắc có lẽ không phải vậy đâu.

Sở Hoan vô cùng nghi hoặc, không biết Lưu Ly nghĩ tới chuyện gì nhưng thấy Lưu Ly cũng không có ý muốn nói liền không hỏi thêm nữa, giơ đuốc đi về phía trước, đến vách đá ngăn trở phía cuối đường, nhíu mày, kỳ quái nói:

- Vách đá này không có cơ quan gì chứ? Chẳng lẽ những người kia chỉ vì đuổi giết đại lực sĩ này sao?

- Nếu quả là đuổi giết người này thì vì sao di hài của hắn lại còn nguyên vẹn được như vậy?

Lưu Ly lắc đầu nói:

- Chiến đấu thảm liệt như vậy, đối phương nhất định đã chết rất nhiều người. Nếu cuối cùng bọn họ bức chết người này được thì tất nhiên trong lòng có oán hận, không có khả năng để thi thể người này được bảo tồn nguyên vẹn như vậy.

Sở Hoan nghĩ lại, thấy lời của Lưu Ly rất có lý. Nếu quả thật chết trong tay kẻ địch thì tất nhiên kẻ địch sẽ phải chặt đầu của võ sĩ ngân giáp này.

- Quả nhiên có vấn đề.

Sở Hoan lùi lại phía sau hai bước, quét bó đuốc trên khắp tường đá, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đưa ngón tay dò xét.

- Phu nhân nhìn chỗ này xem!

Lưu Ly đến sát bên cạnh Sở Hoan. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần Sở Hoan trong gang tấc. Sở Hoan hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy làn da mịn màng như ngọc của nàng. Hắn cảm thấy rất khó hiểu, không biết tại sao Lưu Ly phu nhân lại có thể giữ làn da mềm mại được như vậy, giống như trứng gà bóc thế. Lâm Lang bên cạnh hắn cũng được xem là người có làn da đẹp hiếm thấy nhưng so với Lưu Ly phu nhân thì dường như còn kém xa. Da thịt Lâm Lang có vẻ mịn màng khiến người ta muốn vuốt ve. Mà da thịt của Lưu Ly lại khiến Sở Hoan lo lắng sợ mình hít mạnh một cái có thể khiến da thịt nàng bị chấn động mà nứt ra.

Lúc này Lưu Ly đã thấy dưới vách đá có một vết nứt rất rõ ràng.

- Đây là...

Lưu Ly trầm ngâm, lại thấy Sở Hoan tới đặt tay lên vách đá. Nghe hắn quát khẽ một tiếng, tảng đá liền từ từ di động vào bên trong theo vết nứt.

Lông mày Lưu Ly giãn ra, trong mắt lộ vẻ sợ hãi và vui mừng. Lúc này tất nhiên nàng đã hiểu, đây không phải là một ngõ cụt mà đây là một vách đá có thể di động.

Chẳng qua Lưu Ly cũng hơi giật mình. Sở Hoan nhìn dù có hơi rắn chắc nhưng còn lâu mới được coi là cường tráng. Tảng đá kia dù có thể di chuyển nhưng thể tích cũng không nhỏ, muốn đẩy được nó thật sự không dễ dàng gì.

Tất nhiên nàng không biết sau khi Sở Hoan tu luyện Long Tượng công, thể chất đã vượt xa người bình thường. Mà quan trọng nhất là hiện này Sở Hoan tuy chưa hoàn toàn đột phá Bảo Tượng đạo nhưng tại thời điểm giao hợp với Tố Nương, hắn đã tìm được phương pháp tu luyện Bảo Tượng đạo. Hắn cũng không biết là có phải trùng hợp hay không, khi tu luyện một mình thì dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể tu luyện được. Ngược lại tại thời điểm giao hợp với Tố Nương, thì lực lượng thân thể của hắn liền được tăng cường rất nhiều. Sở Hoan vẫn không hiểu, thậm chí lo sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì, có tác dụng phụ gì đối với thân thể. Nhưng chỉ cần giao hợp xong với Tố Nương, hắn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tinh lực dồi dào, biết có lẽ vô tình mình đã tìm được phương pháp tu luyện Bảo Tượng đạo tốt nhất rồi.

Lực lượng của hắn đã hơn xưa rất nhiều. Nếu mà là nửa năm trước, hắn tuyệt đối không đẩy được khối đá lớn này. Nhưng hôm nay hắn chỉ muốn thử một chút, không ngờ lại có thể đẩy được cả khối đá. Tuy nói hiện giờ sức lực của hắn đã hơn xưa nhiều lắm nhưng để đẩy được khối đá này thì Sở Hoan vẫn phải dốc hết sức lực toàn thân mới được.

Khối đá di chuyển chầm chậm vào phía trong. Sở Hoan ngẩng đầu lên nói với Lưu Ly:

- Xem ra đẩy tiến vào trong là cửa động rồi!

Cánh cửa này không lớn, chỉ có thể cho một người đi vào, hơn nữa cũng không xoay nổi người. Cửa rất thấp, chỉ có thể bò vào. Sở Hoan và Lưu Ly cũng biết nơi này rất quan trọng, nếu không thì cũng không đến nổi không mở nổi một cái cửa tử tế.

Sở Hoan chiếu bó đuốc vào bên trong, thấy phía sau vách đá tối đen như mực, cũng không biết là có phải lối ra hay không. Hắn đứng dậy nói:

- Phu nhân, không biết tình hình đằng sau thế nào nhưng đã mở được thì dù sao chúng ta cũng phải vào xem một hồi, có lẽ có lối ra cũng nên.

Lưu Ly khẽ gật đầu. Sở Hoan lại khách sáo nói:

- Phu nhân vào trước đi.

Lời này vừa nói ra hắn liền cảm thấy không ổn. Hắn vốn ưu tiên phụ nữ nhưng lại cảm thấy phía sau vách đá là thứ hoàn toàn không biết, không rõ có hung hiểm gì không, sao có thể để Lưu Ly vào trước, đang muốn đổi giọng thì Lưu Ly đã nói:

- Công phó cầm đuốc giúp ta!

Sau đó nàng liền đưa đuốc cho hắn.

Sở Hoan vội nói:

- Phu nhân đợi một chút. Để ta tiến vào trước. Không rõ trong đó thế nào...

Không đợi hắn nói xong, Lưu Ly đã cười tự nhiên, dịu dàng nói:

- Công phó cho rằng Lưu Ly rất nhát gan sao? Không nên xem thường nữ nhân.

Nàng cười tươi như hoa xuân, xinh đẹp thoát tục khiến Sở Hoan không khỏi rung động. Không đợi hắn nghĩ nhiều thì Lưu Ly đã cúi người xuống, quỳ gối ở cạnh cửa động, nhìn vào bên trong một cái liền lập tức bò vào trong.

Trên người nàng có thương tích nên động tác rất chậm. Sở Hoan giơ bó đuốc, nói khẽ ở phía sau.

- Phu nhân cẩn thận một chút.

Lúc này thấy cặp áo choàng bao phủ kia đã thể hiện rõ đường cong.

Mà vòng eo nhỏ nhắn lại cũng không bị áo bào xám che dấu được. Bởi có vòng eo rất nhỏ phụ trợ, bờ mông nàng nhìn lại càng đẫy đà sung mãn, tràn ngập cảm giác to tròn. Toàn bộ hạ thân nàng giống như một chiếc hồ lô tuyệt đẹp, mông tuy không đầy đặn nhục cảm như Lâm Lang nhưng đường cong tuyệt đẹp lại tạo thành tỉ lệ hoàn mỹ với thân thể nàng, lộ vẻ mượt mà sung mãn.

Sở Hoan rung động, thấy Lưu Ly phu nhân đã chui vào trong cửa động. Chờ đợi giây lát, chợt nghe tiếng nói mềm mại của Lưu Ly phu nhân truyền ra từ trong cửa động.

- Công phó, ta đã vào bên trong. Trong này tối lắm, không nhìn thấy gì hết...

Sở Hoan không do dự nữa, chui vào bên trong động, cũng không quên mang theo bó đuốc. Động này không sâu, nếu không thì Sở Hoan cũng không đẩy khối đá ra nhanh như vậy. Đi vào trong cửa động, Lưu Ly đã đứng đón đuốc ở bên trong. Sở Hoan ra khỏi cửa động, cầm đuốc đứng dậy mới phát hiện ra phía sau cửa động này cũng không phải lối ra mà là một phòng đá, trong thất vọng lại có chút ngạc nhiên.

Bên trong tỏa ra một mùi hương kỳ quái, giống như tiến vào một ngôi mộ cổ bị phủ bụi nhiều năm. Sở Hoan đi sang một bên hai bước, chợt nghe thấy dưới chân truyền tới tiếng rắc một cái!! Hắn và Lưu Ly đều giật mình, trở nên cảnh giác. Lưu Ly cầm bó đuốc soi lại, lúc này mới phát hiện ra mình dẫm vỡ một đám xương khô.

Xương trắng chất đống. Sở Hoan nhíu mày, Lưu Ly cũng hơi biến sắc.

Hai người đều giơ đuốc lên. Hai bó đuốc chiếu rọi, đại khái có thể thấy rõ cảnh trong phòng. Hai người đều không nhịn được mà lộ vẻ kinh hãi.

Chỉ thấy bên trong phòng đá này khắp nơi đều là xương trắng ơn ởn, đao kiếm tứ tán, giống như nơi này đã xảy ra một trận chém giết thảm thiết vậy.

Sở Hoan cau mày nói:

- Chẳng lẽ đám kẻ địch kia đã tấn công vào nơi này sao?

Trong lòng hắn cảm thấy rất hiếu kỳ. Cái cửa động kia nhỏ như vậy, một lần chỉ có thể để một người đi vào. Nếu ở bên trong có người thủ vệ thì người bên ngoài đúng là không thể vào được. Chỉ cần hai người canh giữ cửa động, giết lần lượt từng người một thì một người giữ cửa, vạn người khó thông.

- Công phó, ngươi xem. Nơi này còn có một cửa nhỏ.

Lưu Ly giơ tay lên, chỉ vào một nơi hẻo lánh. Sở Hoan nhìn lại, quả nhiên thấy ở góc đó có một cánh cửa đá. Cửa đá lại không đóng. Hai người cố gắng không dẫm lên xương khô trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí đi tới cạnh cửa đá. Sở Hoan nhìn qua khe cửa khép hờ, thấy bên trong đen kịt, nói nhỏ:

- Phu nhân, ngươi đi sau lưng ta.

Lưu Ly dịu dàng gật đầu. Một tay Sở Hoan giơ đuốc, tay kia rút đao ra cầm, cẩn thận đi qua khe hở. Phòng đá này yên tĩnh như chết, ánh lửa chiếu rọi. Sở Hoan thấy nơi này không lớn nhưng lại hoàn toàn bất đồng với phòng đá bên ngoài. Bên trong thậm chí có giường ngọc, bàn ngọc, ghế ngọc, đều được điêu khắc tinh xảo, dù đã phủ bụi nhiều năm, bên trên tràn ngập tro bụi nhưng vẫn cảm nhận được nhiều năm trước, nơi này nhất định hết sức xa hoa.

Khiến Sở Hoan khiếp sợ chính là trên giường ngọc kia có một bộ xương khô ngồi ngay ngắn, dù đã hóa thành xương trắng từ lâu nhưng khung xương vẫn xếp bằng trên giường.

Hắn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt. Mùi hương này không ngào ngạt, rất nhẹ nhàng. Không cần quay đầu lại, Sở Hoan biết đó là Lưu Ly đã tới gần mình. Loại hương thơm này chỉ có thể phát ra từ trên người Lưu Ly.

Hai người đều không nói gì. Ánh mắt Sở Hoan chuyển động, phát hiện ở phía sau bộ xương khô kia thậm chí có một cái mũ quan. Cái mũ quan này rất khác với mũ quan bình thường mọi người vẫn đội, dù bị bụi phủ kín nhưng dưới ánh lửa vẫn tỏa ra kim quang. Sở Hoan tiến tới vài bước, thấy cái mũ kia đúng là kim quan, phía trên khảm nạm bảo thạch, ở chính giữa có một viên hồng bảo thạch cực lớn. Chỉ một cái kim quan này đã có giá trị không thể lường nổi.

Sở Hoan đi sát lại, thổi thổi tro bụi trên đó đi. Tro bụi bay lên, kim quan lộ rõ. Sở Hoan nhìn thấy hai bên viên hồng bảo thạch kia có khắc họa hai con diều hâu. Hai con diều hâu này đều hướng vào viên hồng bảo thạch, giống như hộ vệ hai bên viên hồng bảo thạch vậy. Kim quan này được tạo hình cực tinh xảo, chế tác bất phàm.

- Hắn là một vị vương giả!

Tiếng nói êm ái của Lưu Ly vang lên bên tai. Sở Hoan quay đầu lại. Đã thấy Lưu Ly dùng một loại thần sắc hết sức nghiêm túc và trang trọng nhìn bộ xương khô trên giường.

Bình luận

Truyện đang đọc