QUỐC SẮC SINH KIÊU

Sở Hoan nghe thấy ngữ khí của hắn kỳ quái như thế thì đã hơi nghi hoặc, lại nghe Tân Quy Nguyên than nhẹ một tiếng, hỏi tiếp:

- Dược Ông không đến cùng các ngươi, chắc hắn gặp nạn rồi phải không?

Lưu Ly ngưng mắt nhìn Tân Quy Nguyên, hỏi:

- Xem ra tiền bối biết Dược Ông thật sao?

- Hắn cùng ta thủ ở đây hơn hai mươi năm, một sáng một tối, sao lại không biết được.

Tân Quy Nguyên thản nhiên nói:

- Hắn bây giờ đang ở đâu?

- Dược Ông bị kẻ khác làm hại, lúc chúng ta đuổi tới thì đã qua đời rồi.

Lưu Ly khẽ thở dài:

- Chúng ta đã chôn ông ấy ở Dược Cốc rồi.

Tân Quy Nguyên thở dài nói:

- Hai mươi qua chưa từng ra khỏi cốc, cả đời này cũng sẽ phải lưu lại trong cốc rồi.

Sở Hoan nghe thấy càng thấy kỳ quái, hỏi:

- Tân tiền bối, nếu ông là quốc tướng của Tây Xương quốc thì Dược Ông là ai? Ông nói một sáng một tối tức là đang nói tới việc hai người trước giờ vẫn bảo vệ chỗ bí mật này sao?

- Hắn là Viện Sứ của Thái Y Viện Tây Xương quốc.

Tân Quy Nguyên thở dài.

Sở Hoan biết rất rõ, chức Viện Sứ này chính là chức quan cao nhất trong Thái Y Viện, chứng tỏ địa vị của Dược Ông năm đó không thấp chút nào.

Lưu Ly cũng kinh ngạc không kém:

- Viện Sứ? Nếu ông ấy là Viện Sứ thì nhất định sẽ có y thuật rất cao minh, thế nhưng gia phụ lại nói...

Tân Quy Nguyên bật cười kỳ quái, nói:

- Có những việc ngay cả cha ngươi cũng không thể nói rõ với ngươi được. Dược Ông đang ở Dược Cốc nên đương nhiên không thể hiển lộ hết y thuật của mình ra được, việc nghiên cứu dược liệu cũng chỉ là một cách che dấu thân phận giúp hắn mà thôi.

- Ý tiền bối là gia phụ biết rất rõ về tài năng y thuật của Dược Ông sao?

Lưu Ly ngạc nhiên nói.

Tân Quy Nguyên cười đáp:

- Sao lại không biết? Lưu Ly, ta hỏi ngươi, cha ngươi quen với Dược Ông khi nào?

Lưu Ly nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết. Chỉ nhớ hồi còn nhỏ cha từng dẫn ta tới Dược Cốc, chỉ nói Dược Ông là một cao nhân tinh thông dược liệu, bây giờ nghĩ lại đúng là không rõ ràng lắm.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Ngươi nhớ không, Song Dương Vương gia từng mắc bệnh nặng, Thái Y Viện thúc thủ vô sách nên mới cầu y khắp nơi, cha ngươi nhận lời mà đến, cuối cùng trị được bệnh của Song Dương Vương gia.

Sở Hoan vừa nghe Lưu Ly nhắc tới việc này, nghĩ bụng chắc vương gia đó chính là Song Dương Vương gia trong lời Tân Quy Nguyên.

Lưu Ly gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng là có việc này.

- Kỳ thực lúc đó cha ngươi đã quen Dược Ông rồi.

Tân Quy Nguyên nói:

- Năm đó Dược Ông chính là hạnh lâm cao thủ số một của Tây Xương quốc, thống lĩnh hơn trăm ngự y của Thái Y Viện nhưng cũng phải bó tay trước bệnh tình của Song Dương Vương gia. Vốn tưởng bệnh đó không ai chữa nổi thì cha của ngươi không biết mọc đâu ra lại chữa được, tuy lập được công lớn nhưng đối với Thái Y Viện, đây chính là một mối nhục nhã chưa từng có!

Lưu Ly không nói lời nào.

Sở Hoan thì lại lờ mờ cảm giác rằng cha của Lưu Ly không đơn giản chỉ là một đại phu bình thường như vậy, chắc chắn là còn có huyền cơ nào đó, nếu không vị thần tướng áo đen này cũng không cường điệu khi nhắc đến cha nàng ta như vậy.

- Vốn rất nhiều người của Thái Y Viện đã từng nghĩ đến việc giết chết cha của ngươi, thậm chí còn sắp đặt đủ thứ cạm bẫy.

Thần tướng áo đen Tân Quy Nguyên chậm rãi nói:

- Ta dám cam đoan, nếu áp dụng bất kể loại cạm bẫy nào thì cha ngươi năm đó nhất định sẽ chết không có đất chôn.

Lưu Ly cau mày, khẽ thở dài:

- Phụ thân năm đó hết sức si mê y thuật, chỉ muốn chứng minh rằng y thuật của mình không tồi chứ không hề có ý muốn tỉ thí với ngự y của Thái Y Viện chút nào.

- Không phải ai cũng nghĩ như thế, có điều Dược Ông lại hiểu.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Hắn nhận ra y thuật của cha ngươi có nét đặc biệt rất riêng, cho nên chẳng những không muốn làm hại cha ngươi chút nào, hắn còn ngăn cản tất cả những kẻ có ý hãm hại cha ngươi và còn muốn tiến cử cha ngươi với Đại Vương để ông ấy có thể gia nhập Thái Y Viện nữa. Có điều phụ thân ngươi không có lòng cầu vinh nên đã uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Dược Ông, Dược Ông thấy thế lại càng tán thưởng cha ngươi, từ đó về sau hai người đã kết thành bạn chi giao.

Lưu Ly bừng tỉnh đại ngộ:

- Thì ra là thế!

Sở Hoan nhíu mày hỏi:

- Nếu Dược Ông đã ở Dược Cốc thì chắc là năm đó đã theo Tây Xương Vương trốn đến đây?

Hai con mắt của Tân Quy Nguyên đột nhiên bắn ra hàn ý, thầm giọng nói:

- Ngươi nói gì? Trốn? Hừ, Tây Xương Vương là anh hùng cái thế, cần gì phải trốn tránh ai bao giờ? Nếu không phải năm đó bọn ta đánh ông ấy bất tỉnh rồi trốn vào trong mật đạo đã chuẩn bị sẵn thì sợ là Tây Xương Vương đã quyết sống chết cùng thành Sóc Tuyền rồi.

- Mật đạo?

Sở Hoan khẽ giật mình. Hiện giờ hắn nắm giữ Sóc Tuyền trong tay mà lại không biết ở dưới mặt đất lại có một cái mật đạo, xem ra mật đạo kia nối thẳng ra ngoài thành, nếu không thì đám Tây Xương Vương cũng đã không thoát ra khỏi thành được.

Tân Quy Nguyên thản nhiên nói:

- Năm đó Tần quốc binh hùng tướng mạnh, lại sớm đã có dã tâm với Tây Xương ta nên ta đã chuẩn bị trước, cho người bí mật đào một con đường ngầm thông ra ngoài thành. Việc này không ai hay biết, kể cả những kẻ đào đường cũng bị giết người diệt khẩu toàn bộ để tránh bị rò rỉ tin tức ra ngoài.

Sở Hoan lạnh cả sống lưng, nghĩ thầm vị thần tướng áo đen của Tây Xương quốc này cũng là một kẻ ác độc.

Bất quá nghĩ lại, xưa nay các bậc đế vương khanh tướng, nếu như không tâm ngoan thủ lạt thì sợ là khó thành đại sự, nếu lòng dạ đàn bà ngược lại sẽ hậu hoạn vô cùng.

- Năm đó Tây Xương vương ý muốn cùng tồn vong với thành Sóc Tuyền thành, quân Tần lúc đó lại người đông thế mạnh, đánh Sóc Tuyền rất gấp, binh mã trong thành tổn thất nặng nề, lại thiếu lương thiếu nước. Thấy thành sắp bị phá tới nơi, ta bèn quyết định để Tây Xương vương rút khỏi Sóc Tuyền, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ cần Tây Xương Vương còn sống thì nhất định sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi.

Tân Quy Nguyên chậm rãi nói:

- Tây Xương Vương nổi giận quát mắng, ta và Vân tướng quân đành đánh ông ấy bất tỉnh rồi rút ra ngoài theo đường mật đạo.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Quân thần ôm nhau vứt bỏ tướng sĩ, dân chúng toàn thành mà trốn đi không chút dấu vết, đúng là khiến người ta không phục.

Tân Quy Nguyên lạnh lùng nhìn Sở Hoan, nói:

- Chỉ cần Tây Xương Vương còn sống thì sẽ có ngày báo được thù cho bọn họ.

Sở Hoan chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm tranh luận.

Lưu Ly vội hỏi:

- Sau khi rút khỏi thành Sóc Tuyền, các vị đã tới đây sao?

Tân Quy Nguyên gật đầu:

- Đúng vậy, năm đó Dược Ông là Viện Sứ Thái Y Viện, rất thích một mình đi tìm kiếm các loại dược liệu, Dược Cốc này chính là một trong những nơi hắn ta hay đến.

Nhìn xung quanh thạch thất một lượt, hắn chậm rãi nói tiếp:

- Trước đó ta cũng đã biết đến nơi này, cảm thấy ở đây vừa đẹp lại vừa yên tĩnh. Mặc dù khi đó quân Tần còn chưa đánh tới Tây Bắc nhưng thanh thế đã rất lớn, để lưu lại một đường lui sau này, ta đã sớm nghĩ tới nếu có biến cố xảy ra thì sẽ rút đến đây.

Sở Hoan cười nói:

- Thần tướng không hổ là thần tướng, nghĩ trước tính sau, cẩn thận không ai bằng.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, thân là thừa tướng của một nước mà chưa chiến đã nghĩ đường lui, đúng là không ra gì.

Tân Quy Nguyên không thèm để ý đến giọng điệu trào phúng của Sở Hoan, nói tiếp:

- Điều quan trọng nhất để chọn nơi này chính là vì đây là một khe núi tự nhiên... Nơi này không biết là do tự nhiên hình thành hay do người làm nên nhưng lúc chúng ta phát hiện ra thì đã có người từng đặt chân đến đây rồi. Người phát hiện ra nơi này sớm nhất chính là Dược Ông, năm đó còn có một cánh cửa đá có thể dẫn vào khe núi này, nặng đến ngàn cân.

Sở Hoan bèn phấn khởi hẳn lên, nếu đã có cửa đá thì nhất định sẽ có cơ hội thoát ra.

Tựa hồ đã nhận ra được sự vui mừng của Sở Hoan, Tân Quy Nguyên cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu nói:

- Các ngươi không cần nghĩ đến cánh cửa kia nữa đâu. Cơ quan gắn với cửa đã bị phá hỏng, trừ khi ngươi có thể mở được cánh cửa nặng cả ngàn cân đó ra, bằng không thì không cần nghĩ cách thoát ra từ đó nữa.

Sở Hoan đang vui mừng liền như bị dội cho một gáo nước, nhìn lại thì thấy thần sắc Lưu Ly cũng đã ảm đạm đi mấy phần.

- Các ngươi ở trong gian thạch thất này sao?

Sở Hoan trầm mặc một lúc, rốt cuộc mới lên tiếng hỏi.

Tân Quy Nguyên gật đầu đáp:

- Đúng thế, đã chuẩn bị trước đường lui thì đương nhiên phải chuẩn bị cho kỹ. Một năm trước khi thành Sóc Tuyền bị phá, ở đây đã được chuẩn bị chu đáo rồi, tuy có hơi đơn sơ nhưng lại là nơi che giấu rất tốt, kẻ địch đừng mong tìm ra được.

Sở Hoan thở dài:

- Đúng là thế, có điều tại sao về sau lại xảy ra biến cố lớn như thế?

Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, nhìn đống xương khô vung vãi khắp nơi, hắn nói:

- Rốt cuộc thì vì sao mà họ lại chết thế?

Hắn giơ tay chỉ sang vách tường:

- Cả Vân Đỉnh Thiên nữa, bị ai giết thế?

Ánh mắt của Tân Quy Nguyên co rút lại, hắn cũng đảo mắt một lượt rồi nói:

- Ở đây có dũng sĩ trung nghĩa, còn có cả súc sinh vong ân bội nghĩa...

Sở Hoan và Lưu Ly liếc sang, thấy Tân Quy Nguyên lạnh lùng nói:

- Ngươi biết Tây Xương Vương đã chờ đợi trong khe núi này bao nhiêu lâu không?

Sở Hoan lắc đầu, Tân Quy Nguyên dựng thẳng ngón tay, nói:

- Hai năm, chờ đúng hai năm!

- Hai năm không hề rời khỏi khe núi này?

Sở Hoan cau mày:

- Năm đó ở đây có bao nhiêu người?

- Không dưới 300.

Tân Quy Nguyên trầm giọng nói:

- Ngoài người của vương thất ra thì còn có vài chục vị quan và hơn hai trăm hộ vệ thân cận nữa... Ở đây có đủ lương thực cho 300 người trong một năm!

- Một năm?

Sở Hoan ngạc nhiên:

- Chỉ có lương thực một năm, vậy tại sao lại ở đây được hai năm? Lương thực của một năm còn lại các ngươi đào đâu ra?

Tân Quy Nguyên thở dài nói:

- Có một chuyện không ai ngờ tới đã vây chết bọn ta ở đây. Thời gian một năm vốn đủ để bên ngoài trở lại bình thường, chúng ta cũng có thể phái người rời khỏi đây, bắt đầu tìm cách phục hưng Tây Xương quốc!

Giọng nói của hắn pha chút ảo não:

- Nhưng hết thảy cũng là do cơ quan gắn trên cửa đá kia...

Lưu Ly tựa như đã hiểu ra được, nói khẽ:

- Ý Tân tiền bối là cơ quan gắn trên cửa đá đã có vấn đề nên các vị mới bị vây ở đây thêm một năm. Kế hoạch thì chỉ ở đây có một năm, vì cơ quan đó bị hỏng mất nên mới phải ở lại thêm một năm đúng không?

Tân Quy Nguyên nói:

- Ngươi thông minh lắm, không sai, cơ quan của cánh cửa đá kia vốn bọn ta vẫn nắm trong tay. Công chúa Nguyệt Nha vốn rất thích hoa tươi nên hồi đó, mỗi ngày sẽ phái người ra ngoài hái hoa tươi về cho công chúa, Một ngày nọ, khi người hái hoa trở về, cánh cửa đá đang mở ra được một nửa đột nhiên lại sập xuống đè luôn kẻ kia ở đó, từ đó về sau cánh cửa đó không mở ra được nữa!

Nói đến đây, trong mắt hắn đã tràn đầy vẻ sầu thảm!

Bình luận

Truyện đang đọc