QUỐC SẮC SINH KIÊU

Mặt Sở Hoan không chút thay đổi, Viên quản sự đã cáo mượn oai hùm nói:

- Lời phường chủ ngươi có nghe hiểu hay chưa? Nhanh thu dọn đồ đạc, cút khỏi Hòa Thịnh Tuyền.

Vẻ mặt gã đắc ý.

Mày Sở Hoan nhăn lại, rốt cuộc xoay người rời đi, dưới cái nhìn chăm chú của Lương phường chủ và Viên quản sự, rời khỏi phòng.

Hai người thấy Sở Hoan rời khỏi, đều thở ra nhẹ nhàng, nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc đắc ý. Viên quản sự khom người nịnh hót:

- Phường chủ, vẫn là ngài cao minh. Nói ba sạo, liền khiến tiểu tử này không lời nào để nói.

Lương phường chủ nâng chung trà lên, đắc ý nói:

- Chúng ta nói chuyện làm việc, đều phải lưu lại ba phần đường sống. Ngươi xem xem, giống như ta vừa nói vậy, vừa không thấy không nể mặt, lại không xé rách mặt mũi, còn để lại cho Hàn Uyên vài phần mặt mũi. Lão Viên à, ngươi làm việc vẫn quá mức nóng tính, về sau làm việc vẫn nên hòa nhã hơn một chút thì tốt... !

Viên quản sự cười nói:

- Phường chủ, ngài đây không phải làm khó tôi sao? Ngài thực sự nghĩ rằng ai cũng có thể giống ngài, có một tính tình tốt như vậy sao? Ngài nói chuyện là nói đạo lý, điểm đúng chỗ mấu chốt, đây là cần trí tuệ cực cao, người thô như tiểu, làm sao có bản lĩnh như vậy. Về sau còn phải học hỏi bên người phường chủ nhiều, chỉ cần có thể bằng nửa phần của phường chủ, tiểu nhân đã cảm thấy mỹ mãn.

Trên khuôn mặt mập mạp của Lương phường chủ tươi cười như hoa, buông chén trà, thấp giọng nói:

- Đuổi đi một tiểu tạp chủng, cũng không tính là cái gì. Hai ngày trước Hàn Uyên tới đây thỉnh cầu ta, muốn giới thiệu một người vào, hắn được ông chủ coi trọng, ta cũng không thể bỏ qua mặt mũi lão. Nhưng hôm nay tiểu tử thối này có sự cố, đuổi hắn ra, đó là khiến Hàn Uyên mất thể diện nặng nề... Trải qua lần này, sau này Hàn Uyên cũng sẽ không dẫn người tiến vào, cho dù lão thật sự muốn thè lưỡi liếm mặt tiến cử người vào, đến lúc đó ta có thể mượn nguyên nhân tiểu tử này cự tuyệt thẳng thắn... !

Nói tới đây, trong mắt gã hiện ra một tia lạnh lẽo:

- Ta muốn cho Hàn Uyên lão hiểu được, tửu phường Hòa Thịnh Tuyên này, lão tử định đoạt, Hàn Uyên lão không tính là cái gì!

Viên quản sự rất khâm phục nói:

- Phường chủ quả nhiên là cao minh. Không sai, từ đó, Hàn Uyên không bao giờ có thể xếp người của lão vào Hòa Thịnh Tuyền nữa!

Hai người đang đắc ý, chợt nghe được tiếng bước chân vang lên, Lương phường chủ nhíu mày, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy Sở Hoan vừa rời đi không ngờ quay lại, đang bước nhanh tới.

Viên quản sự nhìn thấy Sở Hoan quay lại, lập tức nâng tay mắng:

- Cút đi, ai cho ngươi tiến... !

Gã còn chưa dứt lời, lại thấy trong tay Sở Hoan nhiều hơn một con dao làm bếp hàn quang lóng lánh, gã giật mình, câu nói tiếp theo dĩ nhiên nuốt trở về.

Lương phường chủ thấy Sở Hoan mang theo dao làm bếp tiến vào, lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, trốn phía sau ghế dựa, run giọng nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi muốn làm gì?

Viên quản sự cũng hồn bay phách lạc, nhìn thấy Sở Hoan đằng đằng sát khí, tránh phía sau bàn, cũng không dám tiến tới, càng không dám nói nhiều một câu.

Sở Hoan tiến lên, đặt dao làm bếp ở trên bàn, nói:

- Phường chủ, ngài chém chết ta đi!

Viên quản sự thấy Sở Hoan đã không còn dao, lúc này mới lắp bắp nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi không được xằng bậy, ngươi... ngươi có chuyện từ từ nói, ngươi, lấy dao... lấy dao là có ý tứ gì?

- Phường chủ, toi là tiểu tử nghèo đến từ nông thôn.

Sở Hoan mặt không chút thay đổi nói:

- Trong nhà có mẹ già phải nuôi, tôi thật vất vả mới vào Hòa Thịnh Tuyền, tìm được công việc này nuôi gia đình. Hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, rời khỏi Hòa Thịnh Tuyền, tôi không còn chỗ khác có thể đi, trong nhà phòng hở, áo cơm thành nỗi lo, nếu trở về như vậy, không cách nào nhìn lên mẹ già, thẹn với lão nhân gia nàng. Đường đường thân thể bảy thước, ngay cả mẹ già của mình cũng không nuôi sống, đó là bất hiếu... Người bất hiếu, không mặt mũi nào sống tạm trên đời, phường chủ, ngài là người tốt, ngài một đao chém chết ta, xem như làm việc thiện!

Lương phường chủ trán đổ mồ hôi, nâng ống tay áo xoa mồ hôi lạnh, nói:

- Tiểu Sở à, đây... đây là trách ta suy xét không chu toàn. Thật không ngờ ngươi còn có tình cảnh như vậy, ồ... tới tới tới, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện... !

Gã chỉ vào một cái ghế nói:

- Tới tới tới, Tiểu Sở, ngồi xuống nói, ngồi xuống nói!

Ánh mắt gã liếc qua con dao làm bếp chói lọi kia, tuy rằng đặt trên bàn, nhưng cách Sở Hoan quá gần, Sở Hoan khoát tay có thể lấy được.

Sở Hoan cũng không khách khí, tựa vào ghế, nhìn chằm chằm Lương phường chủ:

- Phường chủ, Sở Hoan là người trọng tình nghĩa. Người khác đối tốt với ta, ta tri ân báo đáp gười khác, nhưng nếu có người muốn ngáng chân sửa trị Sở Hoan, Sở Hoan... !

Hắn không nói tiếp, nhưng hàn quang trong ánh mắt cũng đã nói rõ hết thảy.

Lương phường chủ nhìn thấy hàn quang xẹt qua trogn mắt Sở Hoan, không tự chủ được rùng mình một cái, ra vẻ điềm tĩnh kéo ghế dựa qua ngồi xuống, duy trì khoảng cách nhất định với Sở Hoan, miễn cưỡng cười nói:

- Tri ân báo đáp, đây là hảo hán. Tiểu Sở à, vừa rồi ta suy xét không chu toàn, thật không ngờ hiện giờ đã bắt đầu mùa đông. Ngươi nói không sai, vừa vào đông này, các hiệu buôn cửa hàng sẽ không nhận tiểu nhị... Tiểu Sở à, tuy rằng Hòa Thịnh Tuyền nhỏ, nhưng nhân tài như ngươi, nhất định phải lưu lại. Ngươi là người được Đại tác sư đề cử, tất nhiên không đơn giản, ngày hôm qua ta nhìn thấy ngươi, liền hạ quyết tâm phải giữ ngươi lại.

Sở Hoan mặt không chút thay đổi, từ sâu trong mắt Viên quản sự xẹt qua vẻ oán độc, nhưng lại không dám nói nhiều một câu.

Lương phường chủ vẫn dõng dạc nói như cũ:

- Mới vừa rồi Viên quản sự nói ngươi làm hỏng quy củ, ta không tin, nếu là người Đại tác sư đề cử, sẽ tuyệt đối không phá hỏng quy củ.

Gã quay qua Viên quản sự, mắng:

- Về sau không được nói chuyện bừa bãi, thiếu chút nữa khiến ta hiểu lầm. Nhân tài như tiểu Sở vậy, đó là cầu cũng không được, sao có thể để rời đi? Ta quyết định, tiểu Sở à, hiếu tâm của ngươi có thể khen, ở đây làm cho tốt, kiếm tiền bạc, chiếu cố tốt mẫu thân của ngươi... !

Trong lúc gã nói chuyện, ánh mắt một lát chăm chú vào tay Sở Hoan, một lát liếc dao làm bếp, chỉ sợ Sở Hoan đột nhiên nổi giận lên.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh, chỉ thấy Hàn Uyên vội vã tiến vào. Lão đứng ở cửa, nhìn thấy Sở Hoan khí định thần nhàn ngồi trên ghế, mà Lương phường chủ vẻ mặt tươi cười, trong nhất thời không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sửng sốt đứng trước cửa.

Nhìn thấy Hàn Uyên lại đây, Lương phường chủ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đứng dậy, cười nói:

- Đại tác sư!

Hàn Uyên hoài nghi mà vào trong phòng, Sở Hoan đã đứng lên, gọi một tiếng:

- Hàn bá!

Sở Hoan rõ ràn, Hàn Uyên nhất định là nghe được phong thanh, biết mình xảy ra chuyện, cho nên mới vội vã chạy tới.

- Đây... đây là có chuyện gì?

Hàn Uyên không hiểu ra sao, nhìn dao làm bếp trên bàn, hơi lộ vẻ kinh ngạc.

Lương phường chủ liếc Sở Hoan một cái, thấy mặt Sở Hoan vẫn không chút thay đổi như cũ, rất lạnh lùng, vội vàng cười tiến tới, cầm tay Hàn Uyên, thở dài:

- Đại tác sư à, tiểu Sở là một nhân tài. Hôm nay tiểu Sở vừa mới làm việc, ta nghĩ tới, cho nên gọi tiểu Sở tới, là muốn nói chuyện với hắn... Ồ, tiểu Sở nói chuyện vô cùng khôi hài, ngày sau nhất định có thể giúp sức lớn cho Hòa Thịnh Tuyền ta, ánh mắt Đại tác sư thật sự không giống bình thường, mang đến cho Hòa Thịnh Tuyền chúng ta một tiểu nhị tốt!

Khóe miệng Sở Hoan rốt cuộc lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:

- Ngày sau còn cần phường chủ chiếu cố nhiều hơn rồi!

- Chưa nói tới chưa nói tới.

Lương phường chủ liên tục nói:

- Tiểu Sở à, ngày sau có việc gì, cứ tới tìm ta, ngàn vạn lần không cần khách khí, nếu ngươi là Đại tác sư giới thiệu vào, thì là người một nhà, chỉ cần ta có thể giúp được, tuyệt đối sẽ không chối từ!

Sở Hoan gật đầu nói:

- Vậy đa tạ phường chủ!

- Tiểu Sở à, chuyện trong xưởng nhiều, chúng ta liền không nói nhiều, ngươi đi làm việc trước đi!

Lương phường chủ lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hàn Uyên nghe được phong thanh, đặc biệt tới đây cầu tình cho Sở Hoan, nhưng lại không ngờ lại là cảnh tưởng như vậy, vẫn còn đầy bụng nghi ngờ, thấy Lương phường chủ nói như vậy, cũng liền thả lòng, chắp tay với Lương phường chủ, dần Sở Hoan rời đi.

Sở Hoan và Hàn Uyên chân trước mới ra khỏi cửa, Viên quản sự lập tức tiến lên cầm dao làm bếp, giọng căm hận nói:

- Tiểu tử này rất càn rỡ, đây là uy hiếp chúng ta, phường chủ, chúng ta đi báo quan, nhốt hắn vào trong tù!

Lương phường chủ hung hăng trừng mắt liếc Viên quản sự một cái, vịn bàn ngồi xuống, giống như hư thoát, thở hổn hển mấy hơi, mới nói:

- Báo quan? Hắn làm thương ngươi à? Nếu cầm dao làm bếp cũng có thể nhốt vào nhà tù, thiên hạ này không phải đã sớm loạn rồi? Dám nha sai trong nha môn kia, đều là súc sinh lòng dạ hiểm độc ăm tươi nuốt sống, nhốt hắn vào tù thì không khó, nhưng đám người trong nha môn kia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Trêu chọc tới bọn chúng, chúng ta có bao nhiêu bạc đều bị chúng nuốt sạch!

Viên quản sự vội la lên:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tiểu tử thối kia giương oai ở tửu phường như vậy?

Gã nắm tay nói:

- Hắn chỉ có một người, thuộc hạ chúng ta còn nhiều mà, còn không trị được hắn sao?

- Không nên xằng bậy!

Lương phường chủ thở gấp nói:

- Hắn không tầm thường!

- Không tầm thường?

Viên quản sự ngạc nhiên nói:

- Phường chủ, lời này... là vì sao?

- Người này không sợ chết!

Lương phường chủ đơn giản nói:

- Hắn là kẻ liều mạng!

Viên quản sự nhíu mày, hoài nghi nói:

- Chẳng qua là một tiểu tử nông thôn, lỗ mãng một chút, chúng ta cũng không cần sợ hắn... !

- Tiểu tử lỗ mãng ở nông thôn?

Lương phường chủ cười lạnh nói:

- Đánh bóng mắt của ngươi đi, nhìn nhiều một cái. Ba năm trước đây, ngươi còn nhớ rõ hai gã cướp biển bị chém đầu tại cửa chợ trước đây?

Viên quản sự gật đầu nói:

- Nhớ rõ, quan phủ mất rất nhiều sức lực mới bắt được, thuộc hạ của hai người kia có hơn mười mạng người... !

- Ngươi còn nhớ rõ lúc hành hình?

Trong khi nói chuyện, giọng Lương phường chủ không kìm nổi mà hơi phát run:

- Ngày đó mưa rơi, người ta tấp nập bốn phía pháp trường, ta cũng ở trong đó. Ngươi có còn nhớ rõ, hai tội phạm tử hình ăn chút cơm cuối cùng trên đài, đấp sắp bị chặt, bọn họ lại uống rượu ăn thịt vô cùng bình tĩnh, cười cười uống ướng, giống như người không có việc gì. Hiện giờ nhớ tới ánh mắt của bọn họ ngày đó, ta còn... ta còn sợ hãi trong lòng!

Viên quản sự há miệng thở dốc, lại không nói ra lời.

- Vừa rồi lúc Sở Hoan vào, ta nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền nghĩ tới cảnh tượng ba năm trước đây.

Tay Lương phường chủ hơi run rẩy:

- Ánh mắt Sở Hoan, giống nhau như đúc với hai tên tử tù kia... !

Viên quản sự nghe vậy, rùng mình một cái.

- Bọn họ đều là người không sợ chết.

Lương phường chủ lòng còn sợ hãi khẽ thở dài:

- Chúng ta... chúng ta quả thật không thể trêu vào!

Viên quản sự đột nhiên buông dao làm bếp trong tay xuống, không khí trong phòng nhất thời cực kỳ cứng ngắc. Sau một lúc lâu, Viên quản sự mới cẩn thận hỏi:

- Phường chủ, chẳng lẽ... chẳng lẽ chúng ta phải cho mầm tai họa như vậy ở lại tửu phường của chúng ta?

- Không được, tuyệt đối không được!

Lương phường chủ kiên quyết nói:

- Người như vậy ở lại tửu phường, ta... ta ngủ không yên.

Gã dừng một chút, lại nói:

- Chẳng qua tạm thời chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta không đối phó được hắn, có người có thể đối phó!

- Ai?

- Đại đông gia!

Lương phường chủ cười lạnh nói:

- Còn mấy ngày sẽ phải mở hầm, đại đông gia nhất định tới đây. Đến lúc đó ta sẽ báo việc này cho Đại đông gia, dùng tính tình Đại đông gia, tuyệt đối sẽ không giữ kẻ cướp như thế... !

Ánh mắt Viên quản sự sáng lên:

- Phường chủ, ta hiểu được. Chúng ta là muốn mợn tay Đại đông gia, đuổi Sở Hoan đi. Đại đông gia đuổi hắn đi, không liên quan gì tới chúng ta, đến lúc đó Sở Hoan cũng sẽ không trách lên đầu chúng ta!

Gã giơ ngón tay cái lên:

- Đại phường chủ, ngài thật sự là cao tay, tiểu nhân kính ngưỡng ngài cuồn cuộn như nước, liên miên không dừng, tràn lan không thể thu hồi... !

...

Sở Hoan trở lại Lượng đường, tất cả mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin được, ai cũng nghĩ rằng Sở Hoan chắc chắn bị đuổi ra Hòa Thịnh Tuyền, nhưng không ai nghĩ tới hắn còn có thể trở về lần nữa.

Dưới ánh mắt chăm chú kinh ngạc của Ngưu Kim, Sở Hoan cầm lấy xẻng, bắt đầu quấy đối lương thực chín, liếc Ngưu Kim một cái, Sở Hoan cười vui nói:

- Phường chủ mời ta uống trà, uống trà xong, tự nhiên phải về làm việc!

Ngưu Kim khôi phục tinh thần, giơ ngón cái lên, vẻ mặt sùng bái.

Bình luận

Truyện đang đọc