QUỐC SẮC SINH KIÊU

Thấy tay Sở Hoan nắm tay mình chặt hơn một chút, Lưu Ly biết lúc này hắn đã đến giới hạn, hơi thở của hắn cũng không gắng gượng được bao lâu nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy động tác của hắn đột nhiên nhanh mạnh hơn, nàng biết hẳn có biến cố, rất nhanh đã phát hiện hình như phía trước sáng hơn một chút, tuy vẫn chỉ hơi lờ mờ nhưng vẫn có một tia sáng hiếm có

Lập tức nàng hiểu, vào đúng thời khắc nguy cấp này, nhờ trời phù hộ, quả nhiên đã thấy cửa ra.

Nàng vui sướng, dường như khỏe hơn, vung cánh tay trắng muốt gạt nước, hai người dồn hết chút sức cuối cùng liều mạng lao về phía trước. Quả nhiên chỉ chốc lát tứ phía thông đạo đã sáng lên.

Hai người đạp mạnh hai chân vọt lên mặt nước, “rào” một tiếng, cả hai cùng nổi lên, không cần biết mình đang ở đâu, chỉ thấy tứ phía là bầu không khí tươi mới dạt dào, cả hai há lớn miệng thở dốc, tham lam hít lấy luồng khí dễ chịu. Lúc này cả hai mới cảm thấy không khí trân quý thế nào.

Hít thở liên tục một lúc, cảm thấy đã thông thoáng, cả hai kìm lòng không được mà nhìn đối phương, vui sướng không làm sao diễn tả được, Lưu Ly khẽ mấp máy cặp đôi đỏ mọng:

- Công phó, chúng ta...chúng ta còn sống sao?

Sở Hoan cũng vui sướng ra mặt, gật mạnh đầu:

- Xem ra lão thiên gia vẫn chưa muốn chúng ta chết sớm quá. Ha ha ha.

Quá vui mừng, lại thêm nhan sắc khuynh thành ngay trước mắt, trong niềm thoát chết trong gang tấc, kìm lòng không được, không chờ Lưu Ly kịp phản ứng hắn đã hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Lưu Ly ngây ra, cũng không kháng cự, cảm thấy một cánh tay Sở Hoan đã đặt trên vòng eo nhỏ xíu của mình, hơi lạnh khi còn ở dưới nước dường như biến mất không còn, thân thể mềm mại ấm áp.

Sở Hoan hôn lên đôi môi mềm mại thơm ngát của nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, đầu óc của hắn tỉnh táo lại, cảm thấy hơi giật mình, thầm nghĩ: Sao mình lại có thể thất thố như vậy? Hắn rất sợ nàng nổi giận, nhưng không cảm thấy sự kháng cự của nàng, lại cảm thấy dường như nàng đang vô thức hợp tác với nụ hôn của mình, đôi tay ngọc bích dường như cũng đang khoác trên vai mình.

Cả hai đều sống sót sau tai nạn, cùng nhau trải qua sinh tử, đương nhiên tâm tình lúc này giống nhau, rất nhiều cố kỵ đã biến mất chỉ trong nháy mắt.

Ôm thân thể thơm mát mềm mại của Lưu Ly, thân thể nàng lả lướt săn chắc, da thịt nõn nà, đường cong mềm mại, đôi môi anh đào thơm thoang thoảng, thân thể đầy gợi cảm dán sát vào cơ thể Sở Hoan. Hắn đang cởi trần, còn nàng, ngoài tấm áo lụa mỏng mặc mà như không chỉ còn một lớp áo yếm bằng gấm đã ướt sũng, bộ ngực đầy đặn hoàn toàn phơi bày phập phồng. Khi hôn hắn, hơi thở của nàng hơi dồn dập, bộ ngực căng đầy dán sát lên ngực hắn, đàn hồi đầy đặn.

Được nàng thuận theo, bàn tay đặt bên hông nàng của Sở Hoan không kiềm chế được mà lần dần xuống, còn chưa chạm đến mông, bàn tay trắng nõn đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra. Sở Hoan không dám gồng bị nàng đẩy ra, thân thể mềm mại rời khỏi lồng ngực, hắn cảm thấy hơi mất mát.

Lưu Ly đẩy Sở Hoan ra một khoảng, không dám nhìn hắn chỉ cúi đầu, sóng nước nhộn nhạo, thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng dưới mặt nước như ẩn như hiện.

Bầu không khí kiều diễm lại hơi lúng túng. Sở Hoan hít sâu một hơi, biết rõ vừa rồi hai người ôm hôn nhau chỉ là động tình nhất thời sau khi thoát khỏi tai nạn, cả đời này chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gần gũi như vậy nữa.

Nhìn xung quanh, hắn phát hiện mình và Lưu Ly đang ở giữa hồ, lúc này đã là nửa đêm, trăng sáng như ngọc treo lơ lửng giữa trời, ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ màu hổ phách, sóng nước lấp loáng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Bao quanh hồ nước đều là rừng cây xanh um tươi tốt, đây là một hồ nước được rừng cây bao phủ, hắn đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng, hỏi:

- Phu nhân, đây là đâu?

Lưu Ly ngẩng đầu nhìn quanh, cười đáp:

- Chúng ta đã tới sau núi Dược Cốc, ta nhớ đây là hồ nước phía sau núi.

Cho dù là mùa hạ nhưng trong sơn cốc vẫn lạnh lẽo, giờ đã lên khỏi mặt nước, cho dù đêm khuya nhưng vẫn ấm áp.

- Phu nhân, chúng ta lên bờ thôi.

Sở Hoan nhìn thấy cách đó không xa có bóng lay động:

- Chắc mấy người Điền Thống lĩnh đang tìm chúng ta.

Lưu Ly duyên dáng đi theo sau lưng Sở Hoan. Hắn lên bờ trước, quay đầu nhìn lại thấy nàng vẫn còn dưới nước bèn đưa tay muốn đỡ nàng lên. Nàng lắc đầu, hai tay vắt mái tóc ra đằng sau, động tác ưu mỹ vô cùng, dưới ánh trăng đẹp như tiên tử tắm tiên.

Sở Hoan nghĩ tới điều gì đó, tuy đã ổn cả, nhưng vẫn còn có chuyện khó xử.

Trước đó, để tìm sống trong chết, rất nhiều điều kiêng kỵ chỉ có thể đặt sang một bên, nhưng bây giờ đã sống sót sau tai nạn, rất nhiều quy củ ập tới.

Hai người không có lấy một cái áo khô, mặc y phục ướt sũng quay về căn nhà gỗ của Dược Ông. Tuy bất tiện, nhưng dù sao cũng cần phải đốt lửa hong quần áo, tới đây lại có vấn đề lớn, lúc này bọn Điều Hậu vẫn đang tìm quanh Dược Cốc, thấy ánh lửa chắc chắn sẽ tới, đến lúc đó thấy bộ dáng này của hai người chắc chắn sẽ hiểu lầm nghiêm trọng.

Sở Hoan thì không sao, nhưng hiển nhiên Lưu Ly vô cùng cố kỵ.

- Phu nhân, không thể ngâm trong nước mãi.

Sở Hoan suy nghĩ một lát:

- Trước tiên chúng ta tìm một nơi chờ quần áo khô rồi tính...

Lưu Ly khẽ gật đầu.

Hắn nói tiếp:

- Chỉ sợ vừa đốt lửa bọn họ đã tìm tới rồi, ta thì không sao, chỉ sợ bọn họ thấy phu nhân như vậy...

Lưu Ly khẽ cười:

- Ta biết ở đây có một sơn động, đốt lửa trong đó không sợ ai nhìn thấy đâu.

- Vậy thì tốt quá, tới khi quần áo khô rồi chúng ta lại ra. Hiện giờ chúng ta không mặc quần áo, bị bọn họ nhìn thấy quả thực không tốt...

Lưu Ly đảo đôi mắt đẹp, nổi giận:

- Công phó, đừng nói bậy! Ai...ai không mặc quần áo?

Sở Hoan vỗ đầu một cái, xấu hổ cười:

- Lỡ miệng lỡ miệng.

- Công phó xoay người ra chỗ khác. Ta chỉ đường, ngươi đi trước.

Lưu Ly khẽ dặn.

Sở Hoan gật gật đầu, thu gom hành lý quay lưng đi, nghe thấy sau lưng có tiếng nước ì oạp, hắn biết hẳn nàng đang bắt đầu khỏa nước, không kìm được tư thái lả lướt uyển chuyển hiện lên trong đầu.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Sở Hoan nhận ra, thân hình Lưu Ly đã kết hợp tất cả những ưu điểm của đông tây.

Tư thái của nàng, so với nữ tử phương đông có cảm giác rõ ràng hơn, có được đường cong vô cùng tinh tế của nữ nhân, cho dù là bộ ngực hay cặp mông đều đẹp hơn nữ nhân phương đông, nhưng không quá khoa trương như nữ nhân phương tây, thân hình của nàng là kết hợp cả hai, đường cong càng thêm hấp dẫn mê người, còn khí chất của nàng lại là điển hình của nữ tử phương đông, nội liễm ôn nhu, có cả sự nhu mì của nữ nhân vùng sông nước Giang Nam và sự kiên nghị của nữ tử vùng Tây Bắc.

Lưu Ly dẫn đường, hai người đi qua một con đường nhỏ lấp kín bụi gai, nhớ ra xiêm y của nàng không nhiều lắm, Sở Hoan nhịn không được nhắc nhở:

- Phu nhân cẩn thận, ở đây đều là bụi gai, đừng để bị chúng cào bị thương.

Nàng khẽ cười đáp:

- Ta rất quen nơi này, Công phó không cần lo lắng.

Tới một vách đá che kín bụi cỏ rậm rạp, Lưu Ly khẽ nói:

- Công phó, chính là chỗ này, nhiều năm trước khi ta đi tìm dược liệu ở Dược Cốc đã đi qua nơi này, đằng sau bụi cỏ có một động đá...

Nàng khẽ thở dài:

- Quá nhiều năm, cỏ lại rậm rạp nhiều rồi.

Sở Hoan lấy ra Huyết Ẩm Đao chặt hết những bụi cỏ còn cao hơn đầu người, quả nhiên phát hiện đằng sau đó có một cửa động, còn không nhớ nàng chưa mặc quần áo, quay đầu lại cười:

- Trí nhớ của phu nhân thật tốt, quả nhiên ở đây....

Hắn im bặt.

Ánh trăng lọt qua ngọn cây, vài điểm sáng lác đác rọi lên cơ thể mềm mại của nàng.

Thân thể mềm mại thướt tha của nàng hiện ra trước mặt Sở Hoan, bộ ngực lớn, vòng eo mảnh khảnh thon dài bị vải lụa ướt bó sát khoe ra hoàn toàn, ánh trăng rơi vãi trên cơ thể nàng lại càng thêm mỹ diệu, làn da tuyết trắng như sáng lên nhàn nhạt.

Lúc nàng Lưu Ly đang nhìn sang bên cạnh, nghe tiếng Sở Hoan gọi lại im bặt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đã quay lại, ngơ ngác một lát lập tức hiểu ra, theo phản xạ vòng hai tay che trước ngực, bực bội trách:

- Công phó, ngươi...

Sở Hoan vội vàng quay đi, lúng túng nói:

- Phu nhân, ta...ta không cố ý, thực xin lỗi...

Cảm thấy tim mình đập thình thịch, hắn thầm nghĩ mình cũng coi như một kẻ dày dạn kinh nghiệm, sao thấy nàng tim lại đập nhanh thế này.

Không thấy nàng nói gì, hắn đành hỏi trước:

- Phu nhân, chúng ta...có thể vào trong không?

Nàng chỉ khẽ ừ một tiếng, Sở Hoan tiến vào trong động. Lưu Ly suy nghĩ một lát, hai tay vẫn ôm ngực, đi theo vào trong.

Bên trong tối lờ mờ, cũng may trăng rất sáng, ánh trăng dịu dàng hắt vào trong động, cửa động hơi hẹp, nhưng đi thêm một đoạn ngắn, bên trong rộng ra, chỉ là rất tối.

- Phu nhân, ta ra ngoài tìm chút củi trước, rồi đốt lửa.

Sở Hoan bỏ bọc quần áo xuống, cầm Huyết Ẩm Đao ra ngoài chặt một ít củi, lại tìm thêm rất nhiều cỏ khô ôm vào trong động đốt lửa, không kịp nhìn Lưu Ly, lại chạy ra ngoài chặt thêm mấy nhánh cây sau đó quay về động dựng lên coi như giá treo đồ, treo y phục ẩm ướt lên mới ngồi xuống quay lưng lại với Lưu Ly.

Trong thạch động phần lớn chỉ là sự yên tĩnh, bầu không khí hơi gượng gạo.

Một lát sau, nghe tiếng Lưu Ly sâu kín thở dài trong lòng mình, hắn vội hỏi:

- Phu nhân sao vậy?

- Công phó, cám ơn ngươi đã cứu mạng ta. Nếu không có ngươi, chỉ sợ Lưu Ly không còn tại thế.

Sở Hoan vội hỏi:

- Phu nhân nói vậy, nếu không nhờ người, Tân Quy Nguyên sẽ không chịu nói lối ra cho chúng ta, là phu nhân đã cứu ta mới đúng.

Nàng buồn bã:

- Tuy Lưu Ly ngu dốt nhưng cũng biết, trong thủy đạo, nếu không có ngươi, ta đã chết ngạt... Công phó, nếu ngươi không cho ta mượn khí đã rất dễ dàng thoát ra được, nhưng... Ai, chẳng lẽ ngươi không sợ ta ảnh hưởng tới ngươi, cả hai đều chết ngạt sao?

Hắn khẽ cười:

- Chúng ta cùng chung hoạn nạn, nếu đã cùng đi vào, đương nhiên cũng phải cùng đi ra. Nếu thực sự phu nhân muốn chết đuối, ta chết cùng người là được.

- Ngươi... ai, ngươi thật khờ!

Nàng khẽ thở dài:

- Công phó, làm vậy có đáng không?

- Người có thể vì ta mà ăn Long Xà Hoàn, tại sao ta không thể chết chung với người?

Hắn cũng thở dài:

- Cho dù thế nào, khi đó chúng ta đã cộng sinh cộng tử, ta không thể bỏ mặc người.

Bình luận

Truyện đang đọc