QUỐC SẮC SINH KIÊU

Hiển nhiên Tân Quy Nguyên vẫn lo lắng Sở Hoan không thể giữ lời, trầm giọng nói:

- Lưu Ly, ta nhắc lại ngươi, việc này liên quan rất lớn, dù sao hắn cũng là quan viên Tần quốc, nếu như bị hắn tiết lộ một tin tức, hành động sau này của Thiên Võng sẽ hết sức phiền toái, hơn nữa chắc chắn ngươi cũng sẽ rơi vào khốn cảnh... Ngươi thực sự tin tưởng hắn?

Lưu Ly không chút do dự nói:

- Tần Quốc tướng, ta đã nói rồi, ta tin tưởng Sở đại nhân, nếu như hắn để lộ chuyện hôm nay, ta có thể dùng tính mạng bồi thường cho ngươi.

Sở Hoan hơi kinh ngạc trong lòng.

Tuy nói hắn hiểu rõ Lưu Ly, quan hệ giữa hai người cũng coi như hòa hợp, lại không thể tưởng được Lưu Ly lại tin tưởng hắn như vậy, thậm chí dùng tính mạng làm tư cách đảm bảo lựa chọn tin tưởng hắn.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly, lòng Sở Hoan lập tức phức tạp.

- Đã như vậy, ta cũng không muốn nói nhiều.

Tân Quy Nguyên hiển nhiên kiêng kỵ Sở Hoan thực sự tiếp tục dùng di hài Tây Xương Vương áp chế mình, gã biết rõ dưới tình huống này, hai bên đều chỉ có thể lùi một bước.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ngươi có thể không cần nói nhiều, vị trí lối ra ở nơi nào, ngươi phải nói ra.

- Đến từ nơi nào, trở về nơi đó.

Tân Quy Nguyên giống như đang thiền.

Sở Hoan hơi nghi hoặc một chút, đôi mắt lam xinh đẹp của Lưu Ly hơi đảo, dường như nghĩ tới cái gì, hơi kinh ngạc nói:

- Chỗ Tân Quốc tướng nói, chẳng lẽ là... hồ nước?

- Hồ nước?

Sở Hoan cũng hơi kinh ngạc.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Lưu Ly, ngươi vô cùng thông minh, nhất định có thể giúp chúng ta hoàn thành nguyện vọng của phụ thân ngươi.

Sở Hoan khó hiểu nói:

- Ngài nói hồ nước là lối ra?

Dường như hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt:

- Bên dưới hồ nước có lối ra?

Tân Quy Nguyên thản nhiên nói:

- Tin hay không tự các ngươi đi tìm, nói tới tận đây, Lưu Ly, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.

Gã lườm Sở Hoan một cái, không nói nhiều, xoay người đi ra cửa.

Sở Hoan đưa tay, muốn gọi Tân Quy Nguyên, Lưu Ly nhẹ lắc đầu, nói:

- Công phó, không cần gọi hắn nữa, hắn cũng không có lý do gì gạt chúng ta.

Sở Hoan nghĩ cũng đúng, Lưu Ly uống Long Xà Vương, đối với Tân Quy Nguyên mà nói, giống như đã điều khiển Lưu Ly, gã không cần phải sử dụng mánh khóe khác đối phó Lưu Ly và mình.

Chờ lúc hai người Sở Hoan rời khỏi phòng đá nhỏ, Tân Quy Nguyên đã mất tung tích, hai người liếc nhìn nhau, Sở Hoan cười khổ nói:

- Phu nhân cần gì làm như vậy.

- Công phó đương nhiên cũng nhìn ra, nếu như chúng ta đều không dùng Long Xà Hoàn, Tân Quy Nguyên sẽ không nói cho chúng ta biết lối ra.

Lưu Ly thở dài, cũng cười khổ nói:

- Lúc trước bọn họ có thời gian tìm lối ra, chúng ta lại không có thời gian, nếu như không đáp ứng điều kiện của hắn, chúng ta chỉ có thể chết ở nơi này... !

Thần sắc nàng trở nên dịu dàng, khẽ nói:

- Công phó không thể không thừa nhận, nếu không bởi vì Lưu Ly, ngài sẽ không bị cuốn vào.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Vậy thì chưa chắc, Thiên Võng tìm ta, cũng không phải vì bản thân ta, mà là vì lợi dụng ta đạt được thứ họ muốn từ Tề Vương điện hạ... Chỉ sợ họ đã sớm nhìn chằm chằm ta.

- Ngay cả như vậy, nếu như không bởi vì ta tin tưởng Dược Ông, đến đây tìm hắn, ngài cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy với ta.

Lưu Ly hơi áy náy nói:

- Ta chết ở nơi này cũng không sao, thế nhưng liên lụy Công phó, ngay cả chết ta cũng không cam lòng.

Sở Hoan khẽ nói:

- Phu nhân cảm thấy Long Xà Hoàn quả thực chỉ Tân Quy Nguyên có giải dược?

Lưu Ly nói:

- Hắn đã có thể lấy ra Long Xà Hoàn này, đương nhiên tin tưởng người khác không cách nào phá giải... Thật ra điều này cũng chẳng sao, có lẽ phụ thân quả thực là người của Thiên Võng, kỳ thực ta vẫn luôn kỳ quái, vì sao lúc trước phụ thân lại chuẩn bị tới kinh thành hưởng ứng lệnh triệu tập, cho dù lão nhân gia ngài không cách nào đi được, lại vẫn dặn dò ta phải tới kinh thành... !

Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, xinh đẹp tuyệt luân.

Sở Hoan cau mày nói:

- Phu nhân quả thực tin tưởng lời Tân Quy Nguyên?

- Điều này cũng không quan trọng.

Lưu Ly nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:

- Ta cũng cảm thấy hắn che giấu một số chuyện chúng ta không biết, nhưng mà chúng ta biết càng ít, chưa hẳn không có lợi cho chúng ta. Với ta mà nói, nếu phụ thân là Phật đồ Tâm Tông, gia nhập Thiên Võng, mà mục đích của Thiên Võng là vì tìm ngọc Phật, có thể làm cho Tây Xương Vương tới Phật quật, như vậy hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, cũng xem như tận hiếu đạo.

- Phu nhân nói đúng lắm.

Sở Hoan khẽ gật đầu.

- Chẳng qua điện hạ vẫn luôn chiếu cố ta, lần này ta lại thực có lỗi với điện hạ.

Lưu Ly chán nản nói.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Phu nhân cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, hơn nữa phu nhân liên tục nhấn mạnh với Tân Quy Nguyên, không thể gây tổn thương cho Thái tử, tình cảm của phu nhân đối với Thái tử, cho dù Thái tử biết rõ chân tướng chuyện này, cũng sẽ không trách tội phu nhân.

Lưu Ly miễn cưỡng cười, trông có vẻ tâm sự nặng nề, trầm ngâm một lát mới nói:

- Cho dù thế nào, ta cũng sẽ không đáp ứng giúp họ làm chuyện khác.

Nàng cười nói với Sở Hoan:

- Công phó, hiện giờ chúng ta nên tìm lối ra.

Hai người rời khỏi phòng đá, quen đường đi tới bên đầm nước, ánh lửa chiếu rọi xuống, nước trong đầm vô cùng trong, Sở Hoan thở dài:

- Nếu như không phải Tân Quy Nguyên nói cho chúng ta biết, ta thực sự nghĩ không ra lối ra lại ở đầm nước này.

Hắn nói với Lưu Ly:

- Hiện giờ phu nhân chờ ở trên bờ một chút, ta xuống nước tìm một lát, xem phải chăng có thể tìm được lối ra.

Lưu Ly ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.

Sở Hoan cởi quần áo, chỉ chừa lại kính y bên trong, mặc dù không lộ da thịt, đôi má của Lưu Ly cũng hơi ửng hồng, nghiêng đầu sang chỗ khác. Sở Hoan vốn cũng muốn buông Huyết Ẩm Đao, suy nghĩ cuối cùng cầm trong tay, nói với Lưu Ly:

- Phu nhân chờ một chút.

Hắn cũng không nói nhiều, nhảy vào trong đầm nước, Lưu Ly dùng bó đuốc chiếu vào mặt nước, trông thấy bóng Sở Hoan dần mơ hồ trong nước, chìm sâu xuống dưới.

Lưu Ly đứng bên đầm nước, giơ bó đuốc, nhìn đầm nước không chuyển mắt, cũng không biết qua bao lâu, đôi mày người đẹp đã nhíu lại.

Thời gian Sở Hoan ở trong nước quá dài, Lưu Ly cũng không biết Sở Hoan đã luyện Long Tượng Kinh, nếu là người bình thường, tuyệt đối không thể ở dưới đáy nước quá lâu, hô hấp không theo kịp.

Thế nhưng thời gian Sở Hoan ở dưới nước đã nhiều hơn người bình thường hơn hai lần, cho dù người giỏi bơi lội cũng không có khả năng ở dưới đáy nước lâu như vậy.

Đôi mi thanh tú của nàng cau lại, cắn cặp môi đỏ mọng, mắt lam xinh đẹp ngày càng lo lắng, trong giây lát nghe được tiếng rào rào vang lên, ngay bên đầm nước, tiếng vang bất thình lình, Lưu Ly thoáng chốc kinh ngạc, liền thấy một cái đầu trồi lên từ trong nước, nhìn rõ đúng là Sở Hoan.

Lưu Ly trông thấy Sở Hoan, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

- Công phó, ngài đã lên rồi, thực khiến người ta lo lắng... !

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm giác nói lỡ, khuôn mặt trắng noãn lại ửng đỏ.

Sở Hoan hai mắt lập lòe, cười hỏi:

- Phu nhân luôn lo lắng cho ta sao? Thật sự xin lỗi, chẳng qua lần này Tân Quy Nguyên quả thực không lừa gạt chúng ta, bên dưới đầm nước này quả nhiên có lối ra.

Tiếng nước chảy rào rào, Sở Hoan xoay người lên bờ, toàn thân ướt nhẹp.

Lưu Ly nghe nói tìm được lối ra, cũng vui mừng, sau khi Sở Hoan lên bờ, khẽ nói:

- Chỉ là... ta tìm được lối ra, lo lắng phu nhân sốt ruột, cho nên cũng không hề ra ngoài.

Lưu Ly hỏi:

- Ngay bên dưới mặt nước sao?

Sở Hoan đáp:

- Nằm gần bên kia, xem ra là con đường xây dựng nhân công, đục một con đường trên thạch bích phía dưới đầm nước này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, theo con đường dưới nước kia, có thể thông ra ngoài.

Lưu Ly thở nhẹ ra, cười nói xinh đẹp:

- Như vậy rất tốt, nếu thực sự liên lụy Công phó không ra được, đây chính là tội lớn của Lưu Ly.

Sở Hoan cười ha ha một tiếng, lập tức dò xét Lưu Ly một phen. Lưu Ly thấy hắn dò xét vóc dáng của mình, hơi xấu hổ, nhẹ giọng hỏi:

- Công phó, ngài... ngài làm sao vậy?

- Phu nhân xuyên qua phía dưới, chỉ sợ không được.

Lưu Ly ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

- Phu nhân có chỗ không biết, con đường kia cũng không ngắn, hơn nữa không cách nào hô hấp, sau khi xuống nước cần một hơi lặn dưới nước ra ngoài.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Trường bào ngâm nước, sẽ trở nên nặng nề, hơn nữa hành động bất tiện... chắc chắn sẽ bị giảm tốc độ... !

Lưu Ly do dự nói:

- Nhất định phải... nhất định phải cởi sao?

- Tuyệt đối không cố ý khinh nhờn phu nhân.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Thật sự bất đắc dĩ, chúng ta muốn ra ngoài, chỉ có thể như vậy. Nếu như tiến vào đường nước chảy, bị quần áo nặng nề làm liên lụy, như vậy ra vào không được, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Phu nhân, ngài... ngài có biết bơi không?

Lưu Ly hơi lúng túng nói:

- Ta sinh ra ở Giáp Châu, không phải vùng sông nước, cho nên...cũng không am hiểu bơi lặn dưới nước.

Sở Hoan thở dài, nói:

- Vậy thì càng không thể do dự, càng nhẹ nhàng, tốc độ càng nhanh, mới có cơ hội rời khỏi nơi này... !

Hắn biết rõ tâm tư của Lưu Ly, khẽ nói:

- Phu nhân yên tâm, trong nước tối mờ, nhìn không thấy cái gì, ta...ta không thấy ngài.

Lưu Ly càng xấu hổ, đôi má nóng lên, khẽ nói:

- Công phó chớ hiểu lầm, ta biết ngài là chính nhân quân tử.

Do dự một chút, nàng khẽ thở dài:

- Đành phải như vậy.

Thấy Sở Hoan nhìn mình, nàng hơi ngượng ngùng nói:

- Công phó, xin ngài... xin ngài quay người sang chỗ khác.

Sở Hoan vội xoay người, lúc này Lưu Ly mới đưa lưng về phía Sở Hoan, hai tay đặt trên đai lưng, nghĩ một chút, cuối cùng ngón tay ngọc kéo một cái, đai lưng bị kéo ra, trường bào tách ra, lộ ra vóc dáng lung linh uyển chuyển gợi cảm của nàng.

Một tấm lụa mỏng che giấu thân thể mềm mại của nàng, như ẩn như hiện, giống như sương mù.

Nàng đang chuẩn bị cởi quần áo, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi:

- Công phó, quần áo của chúng ta đều ở nơi nào sao? Sau khi ra ngoài, vậy... vậy phải làm thế nào?

Sở Hoan trả lời:

- Sau khi phu nhân cởi quần áo, giao quần áo cho ta, ta ôm lại thành đống, cầm trong tay là được.

- Có ảnh hưởng ngài hay không?

- Phu nhân yên tâm, từ nhỏ ta đã sống trong nước, không sợ lặn dưới nước.

Sở Hoan cười nói:

- Ta là con vịt nước thực sự, chờ một lát cho ngài biết một chút.

Lưu Ly khẽ cười một tiếng:

- Vừa mới thấy qua rồi, Công phó ở dưới nước rất lâu, tôi còn lo lắng cho ngài... !

Nói tới đây, nàng không tiếp tục nói.

Sở Hoan cũng cởi quần áo ướt sũng trên người, nghe Lưu Ly nói như vậy, dừng một chút, trong lòng xẹt qua cảm giác khác thường.

Nghe bên cạnh truyền đến tiếng ào ào, Sở Hoan nhịn không được quay đầu nhìn sang, liền thấy Lưu Ly đang nhảy xuống đầm nước, lúc này thấy được bóng lưng xinh đẹp của nàng, cảm giác khác rất nhiều so với lúc Lưu Ly hôn mê.

Lụa mỏng bên trong của Lưu Ly không hề cởi, nhưng lớp lụa mỏng kia lại khiến nàng càng thêm uyển chuyển khêu gợi, eo mông, da thịt như ngọc, khi nàng ở trong đầm nước, giống như một đóa mẫu đơn kiều diễm nhất đang nở rộ trong nước.

Bình luận

Truyện đang đọc