Lúc này, bóng người Diệp Viễn lại biến mất.
Lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt một mỹ nữ khác.
Mỹ nữ thứ hai cũng bị Diệp Viễn một cước đạp nổ nhanh chóng.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mấy mỹ nữ khác cũng chết hết.
Bây giờ chỉ còn lại mỹ nữ dẫn đầu, mà giờ phút này, mỹ nữ dẫn đầu kia đã trốn ra ngoài trăm mét.
Lúc chuẩn bị đi đánh chết mỹ nữ dẫn đầu kia, Diệp Viễn lại nhìn thấy bên cạnh cô ta đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen.
Người đó giơ tay túm mỹ nữ kia, giữa mấy cái lóe sáng liền biến mất dạng.
Chỉ còn lại một giọng nói vẫn chưa biến mất trong không khí.
“Thằng nhãi, thù này Phệ Thiên Giáo tao đã ghi nhớ!”
Giọng nói mơ hồ không phân rõ nam hay nữa.
Diệp Viễn cứ lạnh lùng nhìn, mặc kệ hai người kia rời đi, cũng không có ý muốn đuổi theo.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
Trong một căn phòng tổng thống ở Sở Châu, cậu Vu và tên trộm mộ đang ngồi trên ghế sofa.
Đột nhiên, không gian trước mặt hai người méo mó, một thân ảnh đen mang theo mỹ nữ dẫn đầu kia xuất hiện trước mắt hai người.
“Đại trưởng lão, những người khác đâu?”
Cậu Vu nhìn thấy trưởng lão nhà mình dẫn theo mỹ nữ kia trở về, hơn nữa mỹ nữ dẫn đầu hình như còn bị thương, mà những người khác cũng không quay về, anh ta vô cùng kỳ quái.
“Những người khác đều đã chết hết!”
Người kia toàn thân mặc đồ đen lạnh lùng trả lời, giọng nói vẫn mông lung không phân rõ nam nữ.
“Cái gì? Bọn họ chết rồi, sao có thể chứ?”, cậu Vu mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Mấy thuộc hạ này của anh ta đều là cường giả cấp bậc Đại Tông Sư, sau khi sử dụng bí dược của Phệ Thiên Giáo của bọn họ, có thể đạt đến cảnh giới Thánh Giả.
Năm cường giả cảnh giới Thánh Giả, trừ phi có cường giả trên Thánh Giả ra tay, nếu không thì không ai có thể dễ dàng đánh chết năm người.
“Chẳng lẽ có lão quái vật trên cấp bậc Thánh Giả đã ra tay?”
“Không phải, các cô đều bị một mình tên Diệp Viễn kia đánh bại!”, người áo đen nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt cậu Vu lại một nữa thay đổi.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Mỹ nữ dẫn đầu lúc này mới giải thích mọi chuyện đã xảy ra.
Khi biết được sáu người đã uống bí dược, nhưng vẫn không phá vỡ được phòng ngự thân xác của Diệp Viễn.
Sắc mặt cậu Vu lại một lần nữa thay đổi, ánh mắt không ngừng lóe lên.
“Một đại sư khổ luyện có thể so sánh với Thánh Giả? Nếu như là thật, vậy cơ thể người này chính là một bảo thể để luyện chế con rối!”
Ngay sau đó, ánh mắt cậu Vu nhìn về phía người áo đen kia.
“Đại trưởng lão, ông có chắc chắn đánh thắng được người kia không?”
Người áo đen im lặng hồi lâu mới nói: “Một mình tôi chống lại người đó thì không nắm chắc phần thắng, nếu như có thêm một võ giả cấp bậc Thánh Giả giúp đỡ, tôi có thể bắt được hắn!”
Cậu Vu lập tức kích động nói: “Vậy thì tốt, tôi lập tức bảo bố tôi phái mấy Thánh Giả qua, trước khi sức mạnh của tôi hồi phục, bắt người đó cho tôi trước, luyện thành con rối”.
Nhưng người áo đen lại ngăn cản cậu Vu đang kích động, ông ta nói: “Chuyện này trước tiên không nên nóng vội, chuyện chủ yếu bây giờ vẫn phải tóm được cuộn da dê cuối cùng vào tay, giúp cậu khôi phục thực lực”.
Nhắc đến cuộn da dê, sắc mặt cậu Vu tức giận.
Vốn bọn họ muốn lợi dụng cuộn da dê giả kia để dụ dỗ người cầm được cuộn da dê còn lại ở phòng đấu giá Gia Tín.
Nhưng không ngờ người đó vốn dĩ không xuất hiện, cuối cùng Diệp Viễn lại ác ý tăng giá, khiến anh ta lỗ năm trăm triệu.
Vốn dĩ muốn tìm Diệp Viễn báo thù, nhưng kết quả lại tổn thất mấy cao thủ.
“Đại trưởng lão, hôm nay người đó không xuất hiện, chúng ta nên đi đâu tìm tung tích của cuộn da dê kia?”, cậu Vu hỏi.
Người áo đen đáp lại: “Tôi vừa nhận được tin tức từ chỗ Trung Tam Dã Tường, cuộn da dê cuối cùng đang nằm trong tay một người tên đại sư Diệp ở Giang Châu”.
“Đại sư Diệp?”
Mấy người cậu Vu đều sửng sốt, chưa từng nghe thấy cái tên này.
Người áo đen lúc này mới mở miệng, khẽ giải thích.
“Đại sư Diệp là một cao thủ võ đạo gần đây đột nhiên xuất hiện ở Giang Châu”.
“Lần trước khi em trai của Trung Tam Dã Tường nước Uy dẫn người đến phòng đấu giá Gia Tín cướp cuộn da dê cuối cùng, hắn đã bị đại sư Diệp chém chết!”
“Hơn nữa phải lấy được cuộn da dê cuối cùng kia, ngày mai Trung Tam Dã Tường sẽ đến Sở Châu, muốn cùng nhau đánh một trận sống chết với đại sư Diệp”.
“Đến lúc đó, bọn chúng ta phải giúp đỡ Trung Tam Dã Tường thuận lợi cầm được cuộn da dê kia!”
“Mấy người nước Uy này đúng thật là phế vật, cơ hội lần trước tốt như vậy lại bị bọn họ bỏ lỡ, còn bị người ta mang cuộn da dê kia! Biết thế chúng ta nên ra tay”, cậu Vu mặt đầy khinh thường..