QUỶ MÔN ĐỘC THÁNH


Mặc dù ông ta là cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, cách cảnh giới Thánh Giả cũng chỉ kém một tấm màn giấy.

Nhưng giữa màn giấy này lại có khác biệt một trời một vực.

Diệp Viễn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Diệp Viễn đương nhiên hiểu về cảnh giới của võ giả.

Bình phong che chở kia của anh thật ra là bắt chước thủ đoạn của cao thủ cảnh giới cảnh giới Thánh Giả.

Anh làm như vậy chủ yếu chính là không muốn bại lộ chuyện mình tu tiên.

Dù sao thì Diệp Viễn cảm thấy bản thân mình bây giờ quá mức nhỏ yếu, bí mật này có thể không bại lộ thì không nên bại lộ.

Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi đi về phía Chu Đằng đang hoảng sợ.

“Bây giờ tôi lại cho ông hai lựa chọn, một là thả bố mẹ bạn gái tôi ra, tôi giữ lại mạng cho ông.

Lựa chọn thứ hai chính là tôi ra tay, để ông chịu hết mọi đau đớn hành hạ!”

“Hừ, vọng tưởng, dù tôi chết tôi cũng phải dẫn tất cả các người chôn theo tôi!”
Chu Đằng biết mình không phải là đối thủ của Diệp Viễn, hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng cho dù chết ông ta cũng phải kéo mấy người chịu tội cùng.

“Đi ra cho tao!”
Chu Đằng vung tay lên, những con cổ trùng kia điên cuồng xông về phía mọi người.

“Aiz!”
Diệp Viễn khẽ thở dài, vung tay lên, vô số kim bạc giống như nữ thần rải hoa bay ra.

Không một ngoại lệ, một một cây kim bạc đều đâm vào cổ trùng rất chuẩn xác, đóng đinh toàn bộ cổ trùng xuống đất.

“Phụt!”
Chu Đằng phun một hớp máu tươi ra ngoài, người trong nháy mắt uể oải, như sắp chết.

Vốn những con cổ trùng này được Chu Đằng dùng máu trong cơ thể nuôi dưỡng, được xem như là mạng của Chu Đằng.

Bây giờ bị Diệp Viễn tiêu hủy toàn bộ, đương nhiên Chu Đằng bị liên lụy, mạng kéo dài không được lâu.

Diệp Viễn thấy vậy, đột nhiên tiến lên túm lấy Chu Đằng.

“Bố mẹ của bạn gái tôi đâu?”
“Hắc hắc, muốn biết sao?”
Chu Đằng cười điên cuồng, đến gần bên tai Diệp Viễn nói.

“Kiếp sau đi…”
Nói xong, Chu Đằng chuẩn bị tự cắt kinh mạch, nhưng Diệp Viễn đâu dễ để ông ta như ý.

Anh vung tay lên, mấy cây kim bạc đã rơi vào cơ thể Chu Đằng.

Trong nháy mắt Chu Đằng đã mất đi năng lực khống chế cơ thể.

“Muốn tự vẫn ở trước mặt tôi hả, nằm mơ đi!”
“Bây giờ tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết bố mẹ của bạn gái tôi đang ở đâu, tôi sẽ để ông chết sung sướng một chút, nếu không tôi sẽ cho ông lĩnh hội thứ đau đớn nhất trên thế giới này!”

Nhưng Chu Đằng lại không nói tiếng nào, thậm chí trực tiếp nhắm hai mắt lại.

“Rất tốt, hy vọng ông có thể chịu được đau đớn!”
Nói xong, Diệp Viễn thuận tay đâm kim bạc vào cơ thể Chu Đằng.

Ngay sau đó một cước trực tiếp đạp gãy chân Chu Đằng.

“A…”
Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Chu Đằng.

Chấn động toàn bộ bầu trời đêm.

“Rắc rắc!”
Diệp Viễn lại hạ một cước xuống, đạp gãy cái chân còn lại của Chu Đằng.

“A…”
Lại là một trận kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Lúc này không ai có thể hiểu được cảm giác đau đớn mà ông ta chịu đựng.

Mấy kim kia của Diệp Viễn đã phóng đại cơn đau của Chu Đằng lên đến trăm lần.

Cảm giác đau đớn gấp trăm lần là thế nào, giống như lúc này có người thổi một hơi về phía Chu Đằng.


Cứ như thể Chu Đằng bị một cây búa vạn cân đập vào.

Diệp Viễn đạp gãy hai chân Chu Đằng, đau đớn này không thể dùng từ ngữ nào miêu tả.

Có thể tưởng tượng, Chu Đằng đang chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ như thế nào.

“Bây giờ muốn nói chưa?”
“Tôi… nói!”
Chịu đựng cơn đau đớn động trời, Chu Đằng vô cùng khó khăn phun ra hai chữ.

Lúc này Diệp Viễn mới rút mấy cây kim bạc từ cơ thể Chu Đằng ra.

Cơn đau đớn của Chu Đằng giảm bớt, trực tiếp ngã tê liệt trên đất, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.

Lúc này, Chu Đằng cảm thấy Diệp Viễn chính là ma quỷ, không, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

“Nói đi!”
Chu Đằng vội vàng nói: “Năm đó sau khi tôi vừa bắt bố mẹ cô ta đi thì gặp phải mấy cao thủ, bọn chúng hình như cũng muốn bắt bố mẹ bạn gái cậu, khi ấy tôi không phải đối thủ của mấy người đó, nên đã giao bố mẹ bạn gái cậu cho bọn chúng, bây giờ tôi cũng không biết cụ thể bọn chúng ở đâu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc