Chủ yếu là trận tụ linh kia ở trong cơ thể Lâm Vãn Tình quá lâu, gần như đã trở thành một phần của cơ thể cô ta.
Không kiểm tra cẩn thận, Diệp Viễn cũng không dám tùy tiện ra tay, ngộ nhỡ mình không chắc chắn, e rằng sẽ hại Lâm Vãn Tình.
“Vậy anh Diệp đợi lát nữa giúp tôi kiểm tra nhé!”, Lâm Vãn Tình lo lắng nói.
“Được!”
Nhìn Lâm Vãn Tình gấp gáp như vậy, Diệp Viễn gật đầu đồng ý.
Mấy phút sau, ba người đi tới trụ sở chính phòng đấu giá Gia Tín ở Giang Châu.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Vãn Tình, mấy người đi thẳng tới kho hàng.
Trong kho hàng bày đủ các loại đồ vật như thư họa, đồ gốm, đồ ngọc.
“Anh Diệp, anh muốn gì, xin cứ việc chọn!”
Diệp Viễn đương nhiên cũng không khách sáo, bắt đầu cẩn thận chọn lựa đồ mình cần.
Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng Diệp Viễn đã lấy được tất cả đồ có thể giúp anh tu bổ cờ trận.
Sau khi lấy được đồ, ba người lại đến phòng làm việc của Lâm Vãn Tình,
Lâm Vãn Tình gấp gáp muốn Diệp Viễn kiểm tra giúp cô ta xem có thể giải quyết vấn đề về tim hay không.
Vì vậy, vừa bước qua cửa lớn phòng làm việc, cô ta đã không chờ được muốn Diệp Viễn kiểm tra.
Diệp Viễn cũng không trì hoãn, anh bảo Lâm Vãn Tình vào phòng nghỉ ngơi đằng sau văn phòng.
Sở Vân Phi cũng muốn vào theo, nhưng Diệp Viễn lại ngăn cản anh ta lại.
“Anh Sở này, anh đừng vào, không tiện đâu!”
Sở Vân Phi sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại.
“Ồ, vậy tôi ra bên ngoài đi dạo!”
Sau khi Sở Vân Phi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lâm Vãn Tình và Diệp Viễn, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“Anh Diệp, anh muốn kiểm tra thế nào?”
“Phải cởi quần áo xuống!”, Diệp Viễn trả lời.
“Ơ!”, Lâm Vãn Tình đỏ mặt đáp lại.
Sau khi hít sâu một hơi, cô ta bắt đầu cởi áo khoác.
Diệp Viễn quay đầu lại, tránh cho Lâm Vãn Tình thấy lúng túng.
“Anh Diệp, được rồi!”
Một phút sau, giọng nói Lâm Vãn Tình truyền đến hừ hừ giống như muỗi kêu.
Diệp Viễn xoay đầu, phát hiện Lâm Vãn Tình đã cởi toàn bộ quần áo trên người ra, chỉ còn lại đồ lót.
Không thể không nói, vóc dáng của Lâm Vãn Tình đúng là cực phẩm.
Trắng như tuyết, to lớn, thon dài, giống như ngọc trắng.
Nhất là đôi chân thon dài, quả thật đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Diệp Viễn nhìn đến ngây người.
Thấy Diệp Viễn ngây ra, mặt Lâm Vãn Tình càng đỏ hơn, nhưng nội tâm vẫn có chút tự hào.
“Anh Diệp này, bây giờ đã được chưa?”
Lúc này Diệp Viễn mới phản ứng lại.
“Cái này cần phải cởi đồ lót xuống!”
“Hả, còn phải cởi cả đồ lót?”
Lâm Vãn Tình có chút xấu hổ, suy cho cùng đây là lần đầu tiên cô ta mặc ít như vậy trước mặt một người đàn ông.
Nhưng nghĩ đến Diệp Viễn là một bác sĩ, mà cô ta là bệnh nhân, Lâm Vãn Tình cũng không ngượng ngùng nữa.
Ngay sau đó, cô ta cởi nút áo ngực.
Sau khi Lâm Vãn Tình cởi đồ lót xuống, bộ ngực lớn mềm mại hoàn toàn mất đi trói buộc.
Phong cảnh hoàn mỹ không một chút che giấu, hoàn toàn hiện ra trước mặt Diệp Viễn.
Đại! Bạch! Mỹ!
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ ấy, trong đầu lập tức nhảy ra ba chữ này.
Lúc này mặt đẹp của Lâm Vãn Tình đỏ bừng, bởi vì lo lắng, cho nên miệng lớn thở dốc, phong cảnh ưu mỹ kia cũng phập phồng theo.
Cảnh tượng này khiến nội tâm Diệp Viễn sinh ra ngọn lửa nóng ran.
Nói thế nào đi chăng nữa, Diệp Viễn cũng là một thanh niên sức lực dồi dào.
Hơn nữa những năm gần đây ở nhà Lâm Phi Phi, anh cũng chưa từng nảy sinh bất kỳ quan hệ gì với Lâm Phi Phi.
Đột nhiên có một người đẹp như vậy, làm sao anh có thể không kích động nóng ran được.
Cũng may anh đã vận chuyện linh khí Thiên Địa, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa nóng ran kia.
Lúc này, Lâm Vãn Tình chuẩn bị cởi thì đồ trói buộc cuối cùng trên người.
“Ách, cô Lâm à, không cần cởi đồ phía dưới!”
Diệp Viễn sờ mũi, vừa rồi quên mất không nói với Lâm Vãn Tình.
Mặt Lâm Vãn Tình trong nháy mắt đỏ xuống tận cổ, vô cùng ngượng nghịu.
Diệp Viễn cũng xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề.
“Cái đó, cô Lâm à, cô nằm lên giường đi, tôi kiểm tra cho cô!”
Lâm Vãn Tình đỏ mặt, nằm ở trên giường.