QUỶ MÔN ĐỘC THÁNH


Chỉ là khi chuẩn bị nói lý lẽ với người đàn ông này, sau lưng anh ta bỗng vang lên giọng nói của Sở Vân Phi và Phạm Thống.

“Thứ tạp nham chết giẫm này, mẹ kiếp mày nói gì thế?”
Sở Vân Phi và tên mập Phạm Thống từ phía sau đi lên, tính khí hai người thì không tốt như vậy.

Mà tên mập Phạm Thống còn giơ bàn tay mập mạp của anh ta lên, hung hăng đánh qua mặt người đàn ông trẻ tuổi kia.

Nhưng đúng lúc này, cô gái áo đỏ giơ cánh tay, tùy ý túm lấy tay Phạm Thống.

“Các vị, công tử nhà tôi không hiểu chuyện, vẫn mong các vị thứ lỗi”, cô gái áo đỏ chủ động nói xin lỗi.

Dường như cô ta không muốn làm lớn chuyện.

“Thứ lỗi cái con mẹ cô, một thằng ngoại quốc tạp nham mà dám phách lối ở địa bàn của chúng tôi, còn muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi, mẹ kiếp, cô hỏi xem cô xứng không?”
Mặt Phạm Thống khó chịu gào rống lên, anh ta muốn cô gái áo đỏ thả tay mình ra.

Nhưng anh ta phát hiện tay cô gái áo đỏ giống như kìm sắt, kẹp cánh tay anh ta vô cùng vững chắc, khiến anh ta không có chút sức lực.


“Buông ông ra!”
Phạm Thống cũng nổi giận, nhấc chân muốn đạp vào người cô gái áo đỏ.

Nhưng cô gái áo đỏ lại dễ dàng tránh được chân to của tên mập, tay không tự chủ lại tăng thêm lực.

“A!”
Phạm Thống hét thảm một tiếng, cổ tay cong xuống một cách quỷ dị.

Diệp Viễn thấy vậy, ngón tay nhanh chóng điểm vào cổ tay cô gái áo đỏ.

Cô gái áo đỏ chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại từ cổ tay đánh thẳng vào toàn thân.

Điều này khiến cô ta biến sắc, đầu tiên buông tay tên mập, kiêng kỵ nhìn Diệp Viễn.

“Khốn nạn!”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy người phụ nữ của mình chịu thua thiệt, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, đưa tay hướng về phía Diệp Viễn.

“Bốp!”
Một tiếng vang nhỏ.

Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, mà mặt người thanh niên kia lại bị giáng xuống một cái tát nặng nề.

Người ra tay không phải Diệp Viễn, mà là Thiên Thập Nhất không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Diệp Viễn.

“Nơi này cấm chỉ ra tay, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả!”, Thiên Thập Nhất lạnh lùng nói.

Cô gái áo đỏ nhìn Thiên Thập Nhất, rồi lại nhìn Diệp Viễn, trong mắt lóe lên một tia khốc liệt, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

Mà người đàn ông mang theo lửa giận ngút trời rời đi.


Nhìn bóng lưng cô gái áo đỏ và người thanh niên kia rời đi, dường như Diệp Viễn có điều suy nghĩ.

“Mấy vị không sao chứ?”, Thiên Thập Nhất hỏi.

“Không sao, không sao, cảm ơn anh Hắc ra tay!”, Sở Vân Phi vội vàng phất tay.

“Được rồi, đưa anh ta đi xem tay đi, tránh để lại di chứng!”
Thiên Thập Nhất vừa nhìn thấy tay Phạm Thống có hơi tím bầm, anh ta liền mở miệng.

Sở Vân Phi và Thẩm Tư Phàm không dám thờ ơ, vội vàng đỡ tên mập đi tìm phòng y tế trên thuyền.

Sau khi ba người tách ra, Diệp Viễn và Thiên Thập Nhất đến một góc yên tĩnh.

“Lão đại, vừa rồi hai người đó chắc là thành viên của phái Bát Kì nước Uy!”
“Ừm!”
Diệp Viễn gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái áo đỏ kia, Diệp Viễn liền nhận ra.

“Phái Bát Kì ẩn núp nhiều năm, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không biết mấy tên khốn kiếp này lại muốn làm cái đếch gì đây!”
“Lão đại có cần em…”
Thiên Thập Nhất làm động tác vặn cổ tay, anh ta hận thấu xương đám người phái Bát Kì này.


Diệp Viễn lắc đầu nói: “Tạm thời không cần, trên thuyền này không chỉ có hai tên đó, ở đây có rất nhiều nhân viên an ninh, chắc đều là người phái Bát Kì ngụy trang, còn có nhiều cao thủ mai phục trong bóng tối”.

Vừa rồi lúc Phạm Thống ra tay với cô gái áo đỏ, Diệp Viễn liền bén nhạy phát hiện.

Nhân viên an ninh xung quanh gần như đều tập trung ánh mắt vào đây, dường như tất cả bọn họ đều giải phóng ra một tia sát khí hung ác.

Nhất là lúc Thiên Thập Nhất tát người thanh niên, xung quanh những người đó sát khí càng ngút trời.

Nếu không phải cô gái áo đỏ dùng ánh mắt ngăn những người này trước tiên, e rằng bọn họ đã sớm xông ra.

Điều này khiến Diệp Viễn hiểu rằng, thân phận của cô gái áo đỏ và người thanh niên kia tuyệt đối không bình thường, nhất định là nhân vật cấp cao trong phái.

“Nếu người của phái Bát Kì đến đông như vậy, hơn nữa còn có hai cấp cao, nhất định là có mục đích gì đó không để cho người khác biết, chúng ta im lặng theo dõi của bọn họ trước đã!”
Với tính cách không lợi lộc không dậy sớm của đám người phái Bát Kì này, Diệp Viễn thật ra đã sớm suy đoán ra một số thứ đồ, những người này có lẽ đến vì đồ vật trong buổi đấu giá hôm nay.

“Vâng!”


Bình luận

Truyện đang đọc