QUỶ MÔN ĐỘC THÁNH


Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, anh đã cảm thấy xương cốt toàn thân như bị gẫy ra, đặc biệt là lưng anh, nóng rực, chỉ cần động đậy là đau toát mồ hôi lạnh.

Anh nhịn đau, liếc nhìn khung cảnh xung anh.

Lúc này anh mới phát hiện ra, mình đang nằm bên một đầm nước sâu.

Diệp Viễn cảm thấy thật may mắn, may mắn vì bên dưới là nước, nếu không, anh ôm Tô Yên Nhiên rơi xuống từ trên cao như thế thì chết chắc.

Cũng may mắn vì hôm qua thực lực của anh đã nâng lên một bậc lớn khiến sức mạnh tăng lên không ít.

Nếu không, kể cả rơi xuống nước thì khi bị rơi từ độ cao như vậy, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Nghĩ tới Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn vội vàng chịu đựng cơn đau khủng khiếp mà tìm kiếm vết tích của Tô Yên Nhiên.

Khi nhìn thấy Tô Yên Nhiên đang nằm cách đó không xa thì anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Nhưng lúc này, Tô Yên Nhiên đang hôn mê.

Hình như cô không thở nữa, mặt mũi trắng bệch, thân thể sưng lên, bụng dưới hơi trướng, rõ ràng là bị đuối nước.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Viễn vội vàng giúp Tô Yên Nhiên đẩy hết nước trong bụng ra, sau đó không hề do dự ấn ngực, hô hấp nhân tạo cho cô.


“Khụ khụ…”
Cuối cùng, sau một hồi nỗ lực của Diệp Viễn, Tô Yên Nhiên cũng đã tỉnh lại.

Lúc Tô Yên Nhiên tỉnh lại, cô thấy Diệp Viễn đang dè tay lên ngực mình, hình như anh vừa hô hấp nhân tạo cho cô.

Điều này khiến Tô Yên Nhiên đỏ mặt.

Cho dù cô biết rõ Diệp Viễn đã cứu mạng mình nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông chạm vào ngực cô, rồi hôn cô.

“Cô tỉnh rồi”.

Diệp Viễn thấy Tô Yên Nhiên tỉnh lại thì hai tay mới rời khỏi ngực cô.

“Ừ!”
Tô Yên Nhiên nói lí nha lí nhí, không dám nhìn vào mắt Diệp Viễn.

Diệp Viễn không phát hiện ra điểm bất thường của Tô Yên Nhiên, ân cần hỏi.

“Cô thấy sao rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có!”, Tô Yên Nhiên lắc đầu.

Quả thật, cô không bị thương chỗ nào, bởi vì lúc bị rơi từ miệng vực xuống, Diệp Viễn vẫn luôn ôm cô trong lòng.


Hơn nữa, khi sắp rơi xuống nước, Diệp Viễn còn xoay người, bảo vệ cô ở phía trên còn lưng anh đập thẳng vào mặt nước, một phản lực cực lớn đã dồn toàn bộ vào anh.

Diệp Viễn mới quen biết cô chưa tới hai ngày, nhưng trong thời khắc nguy hiểm nhất, anh đã lựa chọn bảo vệ cô, mà lựa chọn này, rất có thể sẽ khiến anh mất mạng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Yên Nhiên không khỏi cảm thấy ấm áp vô hạn.

“Diệp Viễn, cảm ơn anh!”
Lần này, Tô Yên Nhiên không né tránh nữa, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Viễn.

Đối diện với ánh mắt nóng rực của Tô Yên Nhiên, Diệp Viễn cũng thấy hơi xấu hổ.

Anh vội vàng xua tay nói: “Không có gì, nếu cô đã không sao rồi thì chúng ta đi thôi!”
“Vâng!”
Tô Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người dìu nhau đi dọc theo đầm nước khoảng một km, cuối cùng cũng ra tới đường cái.

Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes chợt dừng lại trước mặt hai người.

Liễu Huân bước từ trên xe xuống.

“Anh Diệp, Yên Nhiên, hai người sao thế này?”
Liễu Huân vừa xuống xe thấy cả hai người đều ướt sũng và dường như Diệp Viễn còn bị thương thì anh ta vô cùng kinh ngạc.

“Không sao, bị thương chút thôi!”
Liễu Huân vội vàng bước tới để kiểm tra sơ bộ cho Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên thì thấy cô không bị thương ở đâu.

Mà Diệp Viễn thì lại bị gẫy hàng chục đoạn xương.

Đặc biệt là phần xương lưng, gần như bị gẫy vụn.

“Đi, tôi đưa hai người tới bệnh viện trước!”.


Bình luận

Truyện đang đọc