QUỶ MÔN ĐỘC THÁNH


Nhìn cơ thể tuyệt đẹp trên giường, lửa nóng ran trong lòng Diệp Viễn lại một lần nữa bay lên.

Nhưng lại được Diệp Viễn dập tắt kịp thời.

“Cô Lâm, tay tôi có khả năng phải tiếp xúc trên phần da chỗ tim cô!”
“Vâng!”
Lâm Vãn Tình đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Lông mi khẽ run rẩy lúc này thể hiện rõ trong lòng Lâm Vãn Tình đang hồi hộp thế nào.

Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi giơ tay ấn vào ngực Lâm Vãn Tình.

Trong nháy mắt khi tay Diệp Viễn chạm vào Lâm Vãn Tình, cơ thể cô ta không nhịn được run rẩy.

Anh bình tĩnh lại, vận chuyển linh khí Thiên Địa ở đan điền, bao bọc một tia lực tinh thần, dần dần thuận theo kỳ kinh bát mạch trên cánh tay rót vào ngực Lâm Vãn Tình.

Sau đó thuận theo ngực của Lâm Vãn Tình, hướng về phía trái tim có trận Tụ Linh kia.


Nhưng ngay lúc Diệp Viễn dùng lực tinh thần được linh khí bao bọc tiếp xúc với trận Tụ Linh kia.

“Ầm!”
Trên trận Tụ Linh lại truyền ra một luồng sức mạnh cực kỳ cường hãn, trong nháy mắt đánh tan tia lực tinh thần kia của Diệp Viễn.

Hơn nữa, sức mạnh kia lại xông thẳng về phía Diệp Viễn.

Tốc độ nhanh đến mức Diệp Viễn không kịp phản ứng.

Diệp Viễn chỉ cảm thấy hai tay tê dại một trận, nguồn sức mạnh đó trực tiếp xông thẳng vào đan điền của anh, giống như muốn phá hủy nó.

Mà linh khí của đan điền giống như chú ý đến ‘kẻ địch!’, tất cả linh khí tập trung trong nháy mắt, hung hãn nghênh đón nguồn năng lượng kia.

“Ầm!”
Hai thứ hung hãn đập vào nhau, may mà linh khí Thiên Địa của Diệp Viễn đủ nhiều, tia sức mạnh đó trong nháy mắt đã bị đánh tan.

“Trận pháp thật mạnh!”
Diệp Viễn huơ huơ cánh tay có chút tê dại, trong lòng hơi sợ hãi.

Nếu không phải linh khí trong đan điền của mình đủ nhiều, chặn lại được luồng sức mạnh kia, không thì lúc này e rằng đan điền của mình đã bị phá hủy.

“Anh Diệp, sao rồi?”
Lâm Vãn Tình cảm nhận thấy tay Diệp Viễn đã rời khỏi ngực mình, cho rằng Diệp Viễn đã kiểm tra xong.

“Chờ chút, tôi vẫn phải kiểm tra một chút!”

Nói xong, Diệp Viễn lại một lần nữa đặt tay vào ngực Lâm Vãn Tình.

Lần này Diệp Viễn đã thông minh rồi, cũng không dám trực tiếp dùng lực tinh thần tiếp xúc với trận Tụ Linh kia, mà vòng quanh bốn phía cảm nhận.

Càng cảm nhận, chân mày Diệp Viễn nhíu lại càng sâu.


Trận Tụ Linh này đã theo Lâm Vãn Tình nhiều năm, hoàn toàn hợp thành một thể với trái tim của Lâm Vãn Tình.

Ngoài ra, trận Tụ Linh này còn được bố trí rất nhiều trận pháp mạnh.

Người bày trận này cũng là một cao thủ, lại tương hợp trận pháp và trái tim của Lâm Vãn Tình.

Nếu như cưỡng ép phá trận, vậy Lâm Vãn Tình sẽ phải chết.

“A, không đúng, còn có một phương pháp có thể phá trận!”
Rất nhanh, Diệp Viễn đã phát hiện ra một cách duy nhất có thể phá trận.

Phương pháp này chính là để truyền thụ Lâm Vãn Tình tu tiên.

Như vậy Lâm Vãn Tình có thể tự chủ không chế linh khí Thiên Địa trong cơ thể.

Chỉ cần Lâm Vãn Tình có thể khống chế linh khí Thiên Địa trong cơ thể mình, trận pháp đó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực theo cách tự nhiên nhất, từ nay về sau Lâm Vãn Tình sẽ tu luyện vô cùng lưu loát.

“Khốn kiếp!”
Diệp Viễn liền văng tục.

Vừa rồi anh nhìn ra cơ thể của Lâm Vãn Tình lại là linh thể trời sinh.


Người có cơ thể này là một người tư chất tu luyện trời sinh, chỉ cần bắt đầu tu hành từ nhỏ, vậy thành tựu tương lai sẽ không giới hạn.

Vốn dĩ một người có thể chất tu luyện cực phẩm trời sinh như Lâm Vãn Tình lại bị người đó khống chế thành một cái lò tu luyện, trở thành một thứ đồ dùng để lưu trữ linh khí Thiên Địa.

Chỉ cần đợi sau khi Lâm Vãn Tình hấp thu đủ linh khí Thiên Địa, người đó sẽ dẫn theo Lâm Vãn Tình đi.

Hấp thu linh khí Thiên Địa lưu trữ trong cơ thể Lâm Vãn Tình, trợ giúp người đó tu luyện.

Nếu như người bình thường không hiểu cách khống chế Thiên Địa mà nảy sinh quan hệ với Lâm Vãn Tình, vậy thì linh khí Thiên Địa hung bạo kia sẽ trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của cô ta.

Ngay cả võ giả cũng không được, võ giả tu nội khí cũng không có cách nào trực tiếp hấp thu những linh khí Thiên Địa cuồng bạo này.

Điều này đã khiến Diệp Viễn hiểu ra, tại sao người đó luôn buông tha để mặc Lâm Vãn Tình.

Không sợ Lâm Vãn Tình nảy sinh quan hệ với người khác.




Bình luận

Truyện đang đọc