CHƯƠNG 2: ĐÍCH NỮ LƯU LY
Editor: Luna Huang
Đích trưởng nữ của hế tộc Trạch quốc Bạch gia Bạch Lưu Ly, ỷ vào hoàng cữu, tức đương kim thánh thượng Hạ Hầu Nghĩa sủng ái, cùng với phụ thân Bạch Trí anh hùng trấn quốc phong ban cho phù hộ, từ chín tuổi liền ở đế đô làm xằng làm bậy, là một đại ác nữ người người căm hận tránh không kịp lại không thể làm gì, hôm nay chết, có thể để cho bách tính Tố thành chúc mừng.
Bạch Lưu Ly tiếp thu tiêu hóa ký ức cùng nhận tri trong đầu không thuộc về của nàng, cũng hiểu nguyên nhân tử vong của nguyên chủ của thân thể này, si mê sai người chung rơi vào hạ tràng bị người yêu nhất phản bội, ôm nỗi hận chết ở trong tay người yêu nhất, cô đơn đến hoàng tuyền.
Hôm nay, nàng xuyên qua mà đến, ở nơi này trọng sinh trên người nữ tử có tên trùng với mình, đây là duyên phận hay là vận mệnh, nàng dùng thân thể của người khác, không chỉ có là kéo dài sinh mệnh đời trước của nàng, cũng là thay Bạch Lưu Ly của thế giới này tiếp tục sống sót, như vậy, tất cả phát sinh ở thân thể này, nàng cũng cần nhất nhất điều tra rõ, người lấn nàng hại nàng, nàng cũng nàng cũng bọn họ trả giá thật lớn, lấy lại một cái công đạo cho Bạch Lưu Ly chết thảm của thế giới này, để cho nàng an tâm vãng sinh.
Mâu quang của Bạch Lưu Ly lợi hại hơi liễm run sợ, ác nữ? Đến tột cùng là có tiếng mà không có miếng hay là danh phù kỳ thực, nghĩ đến cũng chỉ có nàng tự mình biết, bất quá bất kể nàng có tiếng mà không có miếng hay là danh phù kỳ thực, Bạch Lưu Ly nàng được họi là Tu La độc y, làm sao sẽ hồ tại danh hào ác nữ?
Ác, thật hợp với ý nàng, nàng chưa bao giờ cho rằng bản thân là người lương thiện.
Mưa ngừng, tầng mây đen đặc giảo nguyệt tựa hồ đang cùng thu chi ám dạ ngoạn nháo, lúc ẩn lúc hiện.
Bạch Lưu Ly quỳ một gối xuống ở bờ sông nhỏ trong trẻo, nương ánh trăng lúc sáng lúc tối trên bầu trời, mơ hồ thấy rõ ảnh ngược của mình trên mặt sông, một thân trang phục cổ đại, cũng trang nam nhi, ngoại tay áo tơ lụa hẹp huyền sắc, bên trong đúng là mặc bộ nhu y đơn bạc, nhất phó dung nhan vốn nên mịn nhẵn đã bị hủy đến ô cùng thê thảm, vốn nên tóc đen ở thắt lưng hiện chỉ có qua vai, tán loạn rối tung ở đầu vai, rõ ràng là dấu hiệu bị người kéo lung tung, phối hợp khuôn mặt tươi cười tràn đầy vết đao lão huyết, như quỷ mị trong ám dạ, xấu xí, hãi nhân.
Bạch Lưu Ly dùng đầu ngón tay chậm rãi một chút một chút mơn trớn trên mặt lướt qua mỗi một đạo lão huyết, một đạo, lưỡng đạo, tam đạo. . . Mỗi một đạo, hai tròng mắt trong trẻo thì càng lạnh lùng một phần.
“Mười sáu đạo.” Đếm tới một đạo lão huyết cuối cùng, Bạch Lưu Ly không giận phản tiếu, nếu không phải nhìn mặt của nàng quỷ mị đáng sợ như vậy, một đôi thanh mâu lưu quang hàm chứa nụ cười, đúng là liễm diễm như xuân hoa, dưới ánh trăng rạng rỡ sinh huy.
Chỉ là nụ cười ở chỗ sâu trong, là so với lãnh ý của sương tuyết mùa đông còn băng hàn hơn.
“Tân khoa võ trạng nguyên đại hôn?A. . .” Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng cười, cuối cùng khinh xúc một chút thương trên mặt, chậm rãi đứng lên, hoạt động xương ống chân, bắt đầu suy nghĩ thể chất thân thể.
Thân thể của ác nữ Bạch Lưu Ly này, nhìn như đơn bạc, thể chất ngược lại không tệ, thân thủ cùng nội lực cũng có chút, mặc dù cùng kiếp trước của kém kém khá xa, bất quá cũng có không gian cường đại, nhất là miễn cưỡng có thể vào hai chân hữu lực của nàng, hiện nay có thể hảo hảo lợi dụng, bay qua thành tường của đế đô, đến thời khắc này một ngọn đèn dầu huy hoàng vui mừng bên trong Tố thành.
Đêm thu lạnh như nước, còn mang theo lạnh ý thấp sau mưa, càng lộ vẻ lạnh cuối mùa thu.
Bỗng nhiên, một trận phong nhanh chóng trên tường thành qua lại thổi qua phía sau binh vệ tuần thú, lệnh hai binh vệ vừa gặp thoáng qua không hẹn mà cùng rùng mình một cái, một tên binh vệ trong đó phút chốc dừng bước lại, cảnh giác giơ trường kích trong tay nhìn bốn phía, xác nhận bốn phía không dị thường, cau mày sờ sờ cái cổ lạnh sưu sưu của mình, thấp giọng nghi ngờ nói: “Kỳ quái, cảm giác vừa vặn như có người từ phía sau kinh qua?”
Binh vệ lại một lần nữa nhìn khắp bốn phía, lại một lần nữa xác định không có bất kỳ khác thường gì, lắc đầu, tiếp tục tuần thú.
Bạch Lưu Ly tránh ở một gốc cây to sum xuê ở trong thành, nhìn binh vệ hãy còn nghi ngờ trên thành tường kia, khóe miệng hơi gợi lên, rồi sau đó từ một nơi bí mật gần đó hướng ngọn đèn dầu bên trong thành đi đến.
Luận thân thủ tốc độ, chưa bao giờ ai hơn được nàng, đới với nàng mà nói, tốc độ chính là lực lượng, tốc độ là lực lượng chủ yếu lực lượng một trong chủ yếu quyết định thắng bại không thể thiếu, rất lâu, tốc độ đủ để quyết định tất cả.
Như vậy, tân khoa võ trạng nguyên, Thế Nhiên biểu ca thân ái, ta từ trong quan tài bò ra ngoài chúc mừng tân hôn chi hỉ của ngươi, ngươi có thể hay không rất vui vẻ?
Thời khắc này trạng nguyên phủ, hồng lăng biên hoa, treo đầy góc của trạng nguyên phủ, trên hồng đăng lung viết chữ hỷ rọi sáng mỗi một chỗ của trạng nguyên phủ, hồng hồng diễm diễm, đem ánh trăng màu ngân bạch chiếu đầy đất như mặt nước lạnh như băng đều nhuộm đỏ, khách quý chật nhà, cuộc sống xa hoa, ăn uống linh đình, phi thường náo nhiệt, vui mừng phi phàm.
Bạch Lưu Ly trốn ở chỗ tối đình viện, mắt lạnh nhìn thính đường náo nhiệt, tân khách nâng chén, tân lang quan mặc bào đỏ thẫm, chỉ thấy thân hình của tân lang quan cao to, giở tay nhấc chân lộ vẻ phong độ, văn sĩ của nhĩ giả, lại không mất anh tuấn của võ giả, cùng người nói chuyện với nhau tựa hồ tản ra mị lực khiêm tốn, thực lực của trạng nguyên lang cùng dung mạo anh tuấn của hắn trang bị, không biết thành phu quân trong lòng của bao nhiêu thiếu nữ tử, thảo nào Kha Lạc công chúa Hạ Hầu Lạc bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, còn trước mặt thánh thượng, phát thệ phi quân không gả, hiện nay vừa thấy, hắn quả nhiên có tư bản đơn giản thu được phương tâm của nữ tử.
Xưa nay luôn luôn nói, phụ nhân chi tâm chi tâm như xà hiết, hôm nay ở trong mắt nàng, độc nhất phụ nhân tâm cũng không so được với những thứ tra nam nhân tuyệt tình ngoan tâm cùng ác độc, lại có ai biết, dưới da mặt quân tử khiêm khiêm như ngọc, cất giấu ác độc chi tâm chi tâm như thế nào?
Bất quá, cũng trách không được,,, nữ tử này cùng Hạ Hầu Lạc bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, đó là nguyên chủ của thân thể này nàng sở hữu hiện nay, cũng chính là bị hắn mê đến thần hồn điên đảo chung rơi vào một hạ tràng ôm nỗi hận mà chết không nhắm mắt.
Nàng từ trước đến nay hận nhất chính là phản bội, như vậy, tối nay, đó là nàng thay Bạch Lưu Ly của thế giới này bắt đầu báo thù, nàng phải để Vũ Thế Nhiên phí hết tâm tư lấy được tất cả thấy được từng chút một bị hủy, đến lúc đó nàng muốn hắn như cẩu một dạng quỳ gối trước mặt nàng cầu xin, để hắn biết hối hận việc đã làm.
Nàng muốn da mặt ngụy quân tử của hắn một chút một chút kéo xuống, đưa hắn đẩy vào hoàn cảnh muốn sống không được, để hắn vì hắn tất cả hắn nỗ lực làm mà trả cái giá đến chính hắn cũng không tưởng tưởng nổi!
“Vũ Thế Nhiên, ngươi cho là thú được Hạ Hầu Lạc là có thể có được những thứ ngươi muốn?” Bạch Lưu Ly giơ tay lên vuốt ve tóc ở đầu vai không đồng đều của mình, đạm đạm nhất tiếu, mâu quang như hoa, diện mục đáng sợ, làm cho người khác mao cốt tủng nhiên, thanh âm lạnh lùng, “Đồ người càng mong có được, ta lại càng muốn đem nó hủy đi.”
Liền do nàng để hôn lễ được mọi người chú ý nào náo nhiệt một ít.
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày thứ Hai là ngày một tang sâm, đối với người làm biếng mà nói là chuyện thống khổ
Cô lạnh môn, thường thường cấp đại thúc trạc một nhắn lại!