QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 88: THẬT BUỒN CƯỜI, TỰ TIN Ở ĐÂU RA
Editor: Luna Huang
Người ôm qua ở Thu Uyển của trạng nguyên phủ chứng kiến đối thoại của Hạ Hầu Lạc cùng Bạch Lưu Ly, ngoại trừ kiệu phu của Bách Lý Vân Tựu cùng Thính Phong Sa Mộc ra, bất kể là gia đinh thị nữ của trạng nguyên phủ, còn có cung nữ thái giám bên người Mẫn quý phi, toàn bộ đều chết hết, thi thể tất cả đều cùng nhau ở pháp trường bỏ hoang ở thành tây, bao quát thị nữ bị Hạ Hầu Lạc ngược đãi được Bạch Lưu Ly đưa về Bạch phủ, Cúc nhi.
Vũ Thế Nhiên sở dĩ khiếp sợ, là bởi vì hắn được tin tức xác thực, Cúc nhi chết, đêm qua sát thủ phái ra lấy mạng, đồng thời hắn đã chính mắt thấy thi thể của Cúc nhi ở pháp trường bỏ hoang ngoài thành tây, nàng làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Nếu nói là tiểu tỳ Sa Mộc bên người Bạch Lưu Ly hoặc người bên cạnh Bách Lý Vân Tựu vì Bạch Lưu Ly làm chứng, hắn còn có lý do nói đó là bọn họ tự dùng người của mình làm chứng, không ngờ, nhiên Cúc nhi là người trong phủ hắn, nói như vậy ——
Bạch Lưu Ly tự nhiên vừa khớp thấy khiếp sợ chợt lóe lên trong mắt Vũ Thế Nhiên, nàng cũng đương nhiên biết Vũ Thế Nhiên vì sao mà khiếp sợ, bởi vì tối hôm qua hắc y nhân lẻn vào Bạch phủ đích đích xác xác là giết chết Cúc nhi, bất quá giết chết không phải Cúc nhi chân chính mà thôi.
Cúc nhi chân chính, tiểu tỳ bị Hạ Hầu Lạc ngược đãi —— bị nàng giấu ở phòng nhỏ trong viện của Việt lão đầu, đồng thời bái thác Việt lão đầu nhất định phải bảo vệ tốt tiểu tỳ chấn kinh không ít này.
Nàng vốn bất quá là nghĩ tiểu tỳ này giữ lại có thể sẽ có chỗ hữu dụng, không ngờ rằng Vũ Thế Nhiên có thể sát nhân, dù sao Cúc nhi là ở người khi nàng còn chưa đến Thuy Uyển nghe được rõ ràng nhất mỗi một câu nói của Hạ Hầu Lạc, lúc này có thể có công dụng cũng không nhất định, nếu là không phải sử dụng đến, coi như Bạch phủ thêm một hạ nhân mà thôi, mà khi đêm qua nàng biết được thị nữ ở phòng bên cạnh dược các được nàng phân phó dán mặt nạ da người hệt như Cúc nhi biến mất, thì liền biết như nàng đoán, Cúc nhi sắp có chỗ dùng.
Vũ Thế Nhiên cho là nàng vẫn còn là Bạch Lưu Ly lúc trước sao? Hôm nay nàng cũng muốn nhìn, hắn cùng với nàng, đến tột cùng là người nào đi ra không khỏi Hình bộ này.
“Chứng nhân dưới đường là người phương nào?” Vương Thời y theo trình tự mà vấn, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, sai a, trạng nguyên gia cùng hắn nói kế hoạch không có chứng nhân xuất hiện như vậy mới phải, đột nhiên này lúc này toát ra một tiểu nha đầu xanh xao vàng vọt, hắn khi nào mới có thể ngửi được hương vị trên người Bạch Lưu Ly?
“Cúc nhi đừng sợ, nói cho đại nhân trên đường biết, ngươi là ai?” Bạch Lưu Ly nhẹ vỗ về lưng của Cúc nhi, nỗ lực trấn an tâm tình của nàng, thị nữ này, sau khi từ hôm qua tỉnh lại ở Bạch phủ vẫn biểu hiện ra sợ hãi, đối với người đến gần nàng đều giác sợ,
trong miệng luôn luôn lầm bầm lời “Phu nhân tha mạng”, nghĩ đến bị Hạ Hầu Lạc ngược đãi không ít, mới đến nỗi sợ như vậy.
“Nô tỳ, nô tỳ là hạ nhân của trạng nguyên phủ.” Cúc nhi tiểu tâm dực dực giương mắt, khi nhìn đến Vương Thời vẻ mặt nghiêm túc sau quan án, vừa sợ cấp tốc cúi đầu, còn không đợi Vương Thời lên tiếng, thanh âm của Mẫn quý phi lạnh như băng mang theo chán ghét vang lên, “Bạch gia chủ, thị nữ của trạng nguyên phủ, lại sao do người trong phủ ngươi mang lên đường?”
Cúc nhi nghe thanh âm của Mẫn quý phi thì thân thể mạnh run lên, sau đó mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía Mẫn quý phi một thân yên hà sắc gấm đoạn y ngồi ngay ngắn ở bên quan án, lại khi nhìn đến gương mặt của Mẫn quý phi cùng Hạ Hầu Lạc có bảy phần tương tự, thì thân thể run run, lập tức quỳ rạp xuống đất, liên tiếp quay Mẫn quý phi dập đầu, thanh âm tràn đầy sợ hãi nói: “Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! Cầu phu nhân đừng cắt da đầu của nô tỳ! Không nên nhổ tóc của nô tỳ! Không nên lột da mặt của nô tỳ! Nô tỳ không có cười nhạo phu nhân, càng chưa bao giờ nghĩ tới gia! Dù cho nô tỳ một ngàn mốt cái mạng, nô tỳ cũng không dám!”
Nga? Lầm tưởng Mẫn quý phi là Hạ Hầu Lạc ác độc sao? Đây tiết kiệm nàng chậm rãi hướng dẫn rồi.
“Phong nha đầu từ đâu tới (Luna: nha đầu điên), cũng dám bất kính như thế ở trước mặt quý phi nương nương! Còn không mau cho người đuổi nàng đi!” Vũ Thế Nhiên tâm cảm không ổn, lập tức nhìn về phía nha dịch canh giữ ở trái phải hai bên, lớn tiếng ra lệnh.
Bạch Lưu Ly lập tức cản trước mặt Cúc nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Thế Nhiên, tự tiếu phi tiếu nói: “Cúc nhi là thị nữ của trạng nguyên phủ, là hôm qua ta thấy nangd đáng thương nên mang nàng ra khỏi trạng nguyên phủ, cũng trưng cầu qua đồng ý của phò mã gia không phải sao? Thế nào, chỉ qua một đêm, phò mã gia liền không nhớ rõ quý phủ của mình từng có một thị nữ như vậy rồi?”
“Đây chính là nhân chứng, phò mã gia cho người đuổi nàng ra gấp như vậy, chớ không phải là sợ nàng nói ra lời gì không nên nói?” Bạch Lưu Ly càng nói xong lời cuối cùng, dáng tươi cười ở khóe miệng càng thêm rõ ràng, dáng tươi cười như vậy tựa như có thể xem thấu ý nghĩ trong lòng đối phương vậy, để Vũ Thế Nhiên trong lúc nhất thời không lời nào để nói.

Nhiên, Vũ Thế Nhiên không mở miệng cũng được, vừa mở miệng liền hấp dẫn lực chú ý của Cúc nhi, vội vã dùng đầu gối đi đến trước mặt Vũ Thế Nhiên, nắm thật chặt ống quần của hắn cầu xin: “Gia, gia, nô tỳ không có cười nhạo phu nhân! Van cầu người thương xót thương xót nô tỳ những thứ hạ nhân này đi! Nô tỳ không muốn trở nên như Thúy nhi một dạng! Nô tỳ đối với phu nhân và gia chưa bao giờ bất kính! Cầu gia cứu mạng, cầu gia!”
“Nói bậy bạ gì đó? Phu nhân bất quá nhất thời nói lẫy mà thôi, hôm nay phu nhân đã vong, ngươi còn muốn hủy danh tiếng của phu nhân?” Vũ Thế Nhiên ngay lúc Cúc nhi túm ống quần của hắn lập tức tương kì đá văng ra, dường như đó là đồ bẩn gì.
Cúc nhi lại bị Hạ Hầu Lạc ngu xuẩn kia làm sợ đến thần chí không rõ khẩu vô già lan, hắn phải tốc tốc ngăn chặn miệng của nàng mới phải, để tránh khỏi một hạ nhân vi bất túc đạo hủy đi kế hoạch của hắn đó là không ổn cực lớn, “Quý phi nương nương, thị nữ này đã điên, nói ra không đủ để trở thành chứng cung trình đường, còn thỉnh nương nương đem điên nô như thế đuổi ra ngoài, để tránh khỏi tổn hại công đường chi oai.”
Mẫn quý phi thân là sinh mẫu của Hạ Hầu Lạc, tự nhiên không nhịn được sau khi nữ nhi chết còn bị một thị nữ nho nhỏ vu tội, sớm sinh ra ý niệm đuổi Cúc nhi ra ngoài trong đầu, hiện nay Vũ Thế Nhiên nhắc tới, nàng liền lập tức gật đầu, đang muốn mở miệng, thanh âm của Bạch Lưu Ly lại trước nàng một bước vang lên, ngăn chặn lời nàng đang muốn nói, “Phò mã gia chậm đã, chính vì người điên mới không thuyết hoang, người điên nói mới càng có thể tin, người điên cũng là người, đến công đường cũng là chứng nhân, vì sao chứng nhân tới công đường cũng không để chứng nhân đem chuyện mình nghe thấy được nhất ngũ nhất thập nói ra?”
Muốn ngăn chặn miệng của Cúc nhi? Nghĩ đến trái lại tốt, nếu là cứ như vậy để Vũ Thế Nhiên ngăn chặn miệng của Cúc nhi, vất vả cực nhọc của Việt lão đầu cùng Sa Mộc một đêm qua không ngủ coi chừng Cúc nhi không phải uỗng phí sao?
Đây chính là thời gian nàng quyết ý một lần xé da mặt dối trá của Vũ Thế Nhiên xuống, có thể nào như Vũ Thế Nhiên mong muốn nói dừng là dừng.
“Đến đây, Cúc nhi, đứng lên, không cần phải sợ, ngươi không có tội, không cần cầu xin tha thứ.” Bạch Lưu Ly khom người nâng Cúc nhi không ngừng run rẩy phủ phục trên mặt đất dậy, không quên thay nàng nhẹ nhàng phủi bụi trên người, động tác tuy nhỏ, cũng để Tiêu đại phu nhân cực kỳ nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động của nàng, chỉ thấy Bạch Lưu Ly thay Cúc nhi chỉnh lý tóc rối tung, ôn hòa nói, “Đừng sợ, ta ở chỗ này, không ai dám thương tổn ngươi.”
“Lưu Ly tiểu thư. . .?” Cúc nhi run rẩy hai vai, men theo giọng ôn hòa của Bạch Lưu Ly chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn đến mặt mày ôn nhu của Bạch Lưu Ly, ánh mắt vì sợ mà rung động không ngớt mới hiện ra một chút an tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly lẩm bẩm nói.
“Ân, đúng vậy, là ta.” Bạch Lưu Ly giơ tay lên khinh nhẹ vỗ về lưng của Cúc nhi, lần thứ hai nỗ lực trấn an sợ hãi trong lòng nàng, nhiên cử động nhìn như bình thường không có gì lạ của nàng này cũng lệnh mọi người trong đường bất khả tin tưởng.
Bởi vì trong mắt người có thân phận, nô bộc là một loại đồ đê tiện, một loại chỉ đáng xách hài cho chủ nhân, căn bản không căn bản không chủ nhân đồng tình quan tâm, tính mạng cùng súc sinh tiện như nhau, hầu như không có người nào xem nô bộc là người, càng không có người nào như Bạch Lưu Ly ôn nhu với thị nữ thần trí đã không rõ như vậy, không chỉ có ôn nhu dụ dỗ, còn vỗ nhẹ lưng thị nữ an ủi tâm tình của nàng!
Ở Tố thành này thậm chí toàn bộ Trạch quốc đều là sự tình chưa bao giờ nghe qua! Tất cả người có thân phận đều cảm thấy nô bộc là một loại bẩn thỉu tồn tại, đụng vào bọn họ chỉ sẽ làm bẩn cao quý của mình, tử tôn sinh ra sẽ mới có thể trở thành nô bộc đê tiện, mới vừa rồi Vũ Thế Nhiên mới có thể không chút do dự đá văng Cúc nhi từ trước mặt hắn ra, bởi vậy có thể thấy được cử động của Bạch Lưu Ly để người bên ngoài có bao nhiêu khiếp sợ.
Gia chủ của Bạch gia không phải là một đại ác nữ sao, làm sao sẽ đối đãi một thị nữ nho nhỏ ôn nhu như vậy? Là đồn đãi có sai lầm, hay là bọn hắn nhìn hoa mắt?
Khi Cúc nhi nhìn rõ người trước mắt là Bạch Lưu Ly, vội vã thật chặt bắt song chưởng của Bạch Lưu Ly, như là nhớ ra chuyện gì đó kinh hãi không ngớt một dạng, sắc mặt đột nhiên trắng, thanh âm như trước run, “Lưu Ly tiểu thư, nô tỳ không có nói quàng! Nô tỳ thật không có nói bậy, Thúy nhi bị chết thật thê thảm, thật thê thảm! Mặt hoàn toàn bị xoắn phá, thi thể treo ở trong viện của chúng nô tỳ tròn ba ngày ba đêm! Thật thê thảm, thật thê thảm, nô tỳ không muốn trở thành như nàng vậy!”
Bạch Lưu Ly vỗ nhẹ lưng của Cúc nhi, ánh mắt thâm thúy từ trên mặt Vũ Thế Nhiên, Vương Thời cùng với Mẫn quý phi đảo qua một cái, đem ánh mắt bất đồng của mỗi người bọn họ thu hết đáy mắt xong mới hỏi: “Cúc nhi không phải là thị nữ thiếp thân của công chúa sao? Tại sao lại sẽ chết thảm như vậy?”
“Bởi vì, là phu nhân nói Cúc nhi cười nhạo nàng bệnh mới thay đổi dáng dấp! Nên, nên ——” Càng nói đến cuối, thanh âm của Cúc nhi run rẩy càng thêm lợi hại, đến nỗi nàng căn bản không có thể nói hết lời,, mặc dù như thế, Bạch Lưu Ly cảm thấy cũng đủ rồi.
“Chuyện không tốt liền không cần suy nghĩ nữa, không có chuyện gì.” Bạch Lưu Ly ôn nhu an ủi, tiện đà khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Sa Mộc, “Sa Mộc, đở Cúc nhi xuống.”
Sa Mộc lên tiếng trả lời, lập tức tiến lên ôm Cúc nhi vẫn bị vây trong kinh khủng vào lòng, quan tâm liếc mắt nhìn Bạch Lưu Ly xong, mang theo Cúc nhi lui xuống.
Lúc này Bạch Lưu Ly mới nhìn về phía Vương Thời cùng Mẫn quý phi nói: “Lời của Cúc nhi đã chứng minh thần nữ không có độc hại công chúa, công chúa biến thành bộ dáng kia, đã là chuyện của một đoạn thời gian trước, cũng không phải là quý phi nương nương cùng phò mã gia giảo định thần nữ hôm qua hạ độc công chúa.”

“Vậy cũng không ngươi trước đó vài ngày hạ độc công chúa.” Vương Thời chính là muốn một mực chắc chắn Bạch Lưu Ly Hạ Hầu Lạc.
Vương Thời Vương Thời để Bạch Lưu Ly không khỏi khinh cười ra tiếng, mang theo vị đạo trào phúng rõ ràng, “Đại nhân, ngươi tựa hồ tổng yếu một mặt cắn chặt thần nữ chính là hung thủ sát hại công chúa.”
“Bổn quan đây nói sự thực!” Bạch Lưu Ly khinh miệt cười khẽ để Vương Thời chợt cảm thấy mặt bị người hung hăng đạp một
cước, tức giận đến không được, “Ngươi chớ ngụy biện nữa!”
“Lẽ nào đây là đặc điểm phá án của Hình bộ? Người hiềm nghi nhất định là hung thủ, đồng thời còn không có quyền lợi phát biểu ngôn luận? Hay là nói, đây là đặc điểm phá án của Vương đại nhân người?” Trong mắt Bạch Lưu Ly Vương Thời tựa như một truyện cười, một chê cười chỉ vì lợi ích của mình mà sống, “Cúc nhi mới vừa nói rất rõ ràng, nói vậy quý phi nương nương cùng Tiêu đại phu nhân cũng nghe được rất rõ ràng, công chúa là bệnh nặng một hồi mới thay đổi dáng dấp, như vậy xin hỏi Vương đại nhân, thời gian công chúa bệnh nặng là lúc nào?”
“Sau ngày đại hôn cùng trạng nguyên gia.” Vương Thời dù cho không muốn trả lời, cũng không khỏi không trả lời, bởi vì tân hôn Hạ Hầu Lạc ôm bệnh nhẹ là sự tình mọi người đều biết, cũng chính là bởi vì nàng bị bệnh liệt giường phải tĩnh dưỡng, nên chậm chạp cũng không có cùng Vũ Thế Nhiên hồi cung bái kiến Mẫn quý phi.
“Vậy còn dám hỏi Vương đại nhân, sau ngày đại hôn của trạng nguyên gia, thần nữ lại ở nơi nào?” Vấn đề của Bạch Lưu Ly để Vương Thời trong lúc nhất thời không biết làm sao trả lời, nếu là đáp, giống như là tự mình đánh mình tát tai, nhãn thần theo bản năng liếc về phía phương hướng của Vũ Thế Nhiên, trạng nguyên gia không phải nói đại ác nữ này là một ngu xuẩn có túi da mỹ lệ sao! Vì sao hắn không cảm thấy vậy!
“Ngay lúc đó thần nữ, vẫn còn trong quan tài chưa ra, thử hỏi, một người nằm ở trong quan tài làm sao có thể hạ độc người khác?” Cau mày không nói của Vương Thời để trong lòng Bạch Lưu Ly rất là khinh thị, “Dù cho lúc đó thần nữ đã từ trong quan tài bò ra ngoài, vì sao thần nữ thời khắc này không phải là hồi phủ mà là đến trạng nguyên phủ độc hại công chúa? Trừ phi công chúa cùng thần nữ có cừu hận sâu đậm, để lúc thần nữ tử mà phục sinh chuyện làm thứ nhất muốn làm chính là độc hại công chúa, thí dụ như nói, hung thủ sát hại thần nữ?”
“Bạch Lưu Ly làm càn! Không nên đem giả thiết của ngươi dời đến công đường để nói, bôi nhọ danh dự công chúa, dù cho ngươi không có tội giết người, bổn cung cũng có thể định ngươi bêu xấu hoàng thất chi tội!” Mẫn quý phi nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, nộ xích một tiếng, đáy mắt lăn lộn khiếp sợ cùng sát ý, Bạch Lưu Ly biết chút gì?
Bạch Lưu Ly đem nhãn thần nhẹ nhàng đến nét mặt của Mẫn quý phi, cùng nàng bốn mắt giao tiếp, ánh mắt trấn định không sợ hãi như một trí giả định liệu trước, tiếu ý nhạt nhẽo mà trấn định kia để Mẫn quý phi có ngạc nhiên, thấy được thấy được cạn tiếu của Hạ Hầu Noãn đã từng cũng thích như vậy, nữ nhân nàng ghét hận kia!
“Nương nương, thần nữ chỉ là đang vì mình làm chứng mà thôi, cũng không có nói công chúa chính là hung thủ đã từng sát hại thần nữ.” Bạch Lưu Ly tựa hồ cố ý đem Hạ Hầu Lạc là hung thủ đã từng sát hại nàng lôi ra một lần, hoàn toàn không hãi sợ thân phận của Mẫn quý phi mang đến áp lực, trái lại cấp cho Mẫn quý phi một loại thái độ cao ngạo “Ngươi không thể làm khó dễ được ta”, chỉ nghe nàng tiếp tục nói, “Như vậy nguyên nhân thần nữ đến trạng nguyên phủ độc hại công chúa không nói, trạng nguyên phủ thủ vệ có thể nói sâm nghiêm, gia chi ngày tân hôn, phò mã gia tất nhiên bồi bên cạnh thân công chúa, dù cho thần nữ muốn độc hại công chúa, lấy một hồi thân thủ bất quá chê cười trong mắt đoàn người của thần nữ, đại nhân cùng nương nương cho rằng thần nữ có thể không làm cho thủ vệ chú ý đi vào trạng nguyên phủ, công chúa tân phòng của công chúa cùng phò mã gia? Sẽ dưới tình huống phò mã gia hoàn toàn không có phát giác hạ độc công chúa?”
“Nếu là thần nữ có thân thủ như thế, cái chức vị võ trạng nguyên này, hôm nay nên quan ở trên đầu thần nữ, mà không phải là quan ở trên đầu phò mã gia.” Cuối cùng, Bạch Lưu Ly quay đầu nhìn về phía Vũ Thế Nhiên bên cạnh, cười khẽ, “Đúng không? Phò mã gia?”
“Đây cũng chỉ có thể chứng minh ngươi không có độc hại công chúa, cũng không thể làm căn cứ chính xác ngươi không có sát hại công chúa.” Vũ Thế Nhiên nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly ánh mắt đồng có chút thay đổi, đây là Bạch Lưu Ly sao? Có thể đem sự tình phân tích thấu triệt như vậy, để người bên ngoài muốn phủ định phân tích của nàng cũng không thể, chỉ là dù cho nàng phân tích thấu triệt hơn nữa, nàng cũng không có cách nào đi ra Hình bộ.
Bởi vì, hắn có căn cứ chính xác nàng sát nhân.
“Y theo lời của phò mã gia mà nói, vấn đề lại trở về động cơ sát nhân của thần nữ?” Bạch Lưu Ly cười nhạt, ánh mắt nhìn Vũ Thế Nhiên mang theo chẳng thèm nồng nặc, “Động cơ sát nhân bất quá chỉ là thần nữ ghen ghét công chúa đoạt đi phò mã gia sao? A ——!
“Lớn mật! Tiểu nhân vô tri dám lãnh tiếu công đường!” Vương Thời muốn lần thứ hai phách kinh kinh đường mộc, nhiên một khắc hắn vừa muốn lạc thủ kia, Tiêu đại phu nhân hơi quay đầu nhìn hắn một cái, để kinh đường mộc trong tay hắn nửa nâng trên không trung không có rơi xuống, chỉ trách mắng Bạch Lưu Ly.
“Lẽ nào thần nữ cảm thấy buồn cười cũng không có thể cười sao?”

“Có chỗ nào buồn cười?”
“Thần nữ bất quá là cười phò mã gia đến tột cùng là lấy tự tin ở đâu ra, tự tin thần nữ chêt qua một lần còn đối với phò mã gia nhớ mãi không quên?” Có thể trên đời cũng tìm không ra nam nhân vô liêm sỉ chẳng biết xấu hổ như Vũ Thế Nhiên như thế nữa, thật cho là nữ nhân của toàn bộ thiên hạ đều bị hắn mê đến thần hồn điên đảo vô pháp tự kềm chế? Nàng thừa nhận, hắn thông minh, nam nhân khí khái thành đại sự giả không từ thủ đoạn, thế nhưng hắn quá mức tự tin, tự tin đến hoàn toàn ngược lại, “Thần nữ đã là người chết qua một lần, đã không có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng thần nữ, thần nữ thật vất vả nhặt lại một cái mạng, lại vì sao phải đem bản thân đưa vào trong nguy hiểm? Đơn giản là trong miệng phò mã gia nói thần nữ chấp niệm phò mã gia?”
“Thật không biết phò mã gia nâng cao bản thân hay là thải thấp thần nữ, đã có người đồng ý thần nữ cuộc đời này chỉ tốt với một mình thần nữ, không nạp thiếp không thu thông phòng, cho thần nữ một nhà ấm áp tốt đẹp, có nam nhân như vậy ở trước mắt, thần nữ vì sao còn phải treo chết ở cái cây như phò mã gia?” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên nghĩ tới Bách Lý Vân Tựu bán mặt quỷ mị bán mặt tuyệt sắc, nhớ tới hôn thư hứa hẹn trên giấy trắng mực đen, nhớ tới hơn một tháng ngắn ngủi này hắn giúp nàng, để lúc này có thể nói đáy lòng nàng tứ cố vô thân dâng lên một chút tình cảm ấm áp, để cho lý do nàng phải thắng mà đi ra Hình bộ tăng thêm một.
Bách Lý Vân Tựu, sẽ không có chuyện gì.
“Phò mã gia người nói, nếu người là nữ nhân, nếu cũng có nam nhân như thế cho ngươi hứa hẹn cả đời, ngươi sẽ bỏ qua nam nhân như vậy mà không cần lại theo đuổi một nam nhân không có khả năng của ngươi? Sẽ mang một cái mạng không dễ kiếm lại không để ý mà liều mạng chạy vào chỗ chết?”
Bạch Lưu Ly tựa hồ không có e thẹn cùng xấu hổ của nữ nhi gia nên có, dù cho ở trước mắt bao người nói đến nam nhân nói đến tình cảm của mình cũng không có biểu hiện ra khó có thể mở miệng chút nào, lưu loát đem suy nghĩ trong lòng của nàng nói ra, hợp với tóc ngắn lanh lẹ của nàng, áo bào tay hẹp hắc sắc, chẳng những không để cho người có cảm giác cảm thấy xấu hổ không tai, ngược lại làm cho làm cho cảm giác dám yêu dám hận hào hùng.
“Phò mã gia, ngươi có đúng hay không quá để ý bản thân rồi? Vì sao Bạch Lưu Ly ta không cần ngươi không được?” Nói xong lời cuối cùng, trong con ngươi Bạch Lưu Ly toát ra trào phúng hèn mọn ai nấy đều thấy được, mặc dù thân Vũ Thế Nhiên so với nàng cao nửa cái đầu, nàng lại vi vi hất cằm lên trình bao quát trạng nhìn Vũ Thế Nhiên trên cao nhìn xuống, phảng phất đang nhìn một người dân thường nàng hoàn toàn không có đặt vào mắt, “Dù cho toàn bộ nam nhân thiên hạ đều chết hết, Bạch Lưu Ly ta cũng sẽ không chọn phò mã gia ngươi, chớ nói ta sẽ vì ngươi bản thân bản thân đặt mình trong nguy hiểm, chính là để ta chỉ ngươi một đầu ngón tay, ta cũng cảm thấy không đáng.”
Lời của Bạch Lưu Ly trắng ra như một chậu thối thủy từ trên đầu Vũ Thế Nhiên tưới xuống, không mang theo nửa chữ thô tục tại trong mắt của mọi người mắng không đáng một đồng, vưu kì nhãn thần nàng lạnh như băng mang theo chỉ cao khí ngang chẳng thèm, cho người rất khó tin tưởng đây là đại ác nữ Bạch Lưu Ly đã từng ái mộ trạng nguyên gia Vũ Thế Nhiên, lẽ nào chết qua một lần thực sự có thể cải biến tâm tình, thậm chí có thể cải biến tình cảm nội tâm của một người?
Gương mặt tuấn tú của Vũ Thế Nhiên theo mỗi một từ của Bạch Lưu Ly từng chút thay đổi thành trắng, Bạch Lưu Ly không yêu hắn? Không có khả năng! Nàng nhất định là khẩu thị tâm phi!
“Bạch gia chủ nói trong lòng đã không có Phò mã, bất quá là lời nói một bên của Bạch gia chủ mà thôi, mà ý tưởng chân thật trong lòng ngươi, căn bản không có ai biết.” Mẫn quý phi lạnh lùng lên tiếng, đối với thái độ không đem khắp thiên hạ để ở trong mắt của Bạch Lưu Ly như vậy rất là chán ghét, hay hoặc là, nói nàng chán ghét trên người Bạch Lưu Ly có cái bóng cực kỳ giống Hạ Hầu Noãn, “Ngươi nói như vậy, bất quá là muốn kiếm cớ xóa động cơ vì mình sát hại Lạc nhi mà thôi.”
Nàng không chỉ có muốn nàng vì Lạc nhi đền mạng, còn phải từ trên tay nàng cầm lại ngọc châu! Nàng tuyệt không thể để cho ngọc châu một lần nữa trở lại trong tay của nữ nhi Hạ Hầu Noãn!
“Không nên nói nhiều lời dư thừa vô dụng nữa, Vương đại nhân, mau gọi nhân chứng lên.” Mẫn quý phi tựa hồ đã không muốn nghe Bạch Lưu Ly phân tích vấn đề nữa, cùng Vũ Thế Nhiên một dạng, không kịp chờ đợi muốn cho nàng định ra tử tội sát hại công chúa bất khả xoay người, tựa hồ tựa như Bạch Lưu Ly phân tích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nàng muốn nàng chết, nàng phải chết.
Bạch Lưu Ly bắt được hung ác cùng sát ý ở chỗ sâu trong đôi mắt của Mẫn quý phi, tựa hồ không chỉ là muốn thấy nàng chết, mà như từ trên người của nàng thấy được bóng người người nàng oán hận.
Bạch gia cùng Mẫn quý phi chưa từng ăn tết, vì sao Mẫn quý phi cùng Vũ Thế Nhiên như nhau không dồn nàng vào từ địa không được?
Nguyên nhân trong này, là cái gì?
(Luna: theo ta đoán, bà thích phụ thân Ly tỷ, mà ổng lại không thích bả mà lấy mẫu thân Ly tỷ, nên bả oán hận tiến cung :D)
“Ba ——” Vương Thời chụp được kinh đường mộc ở đại đường lớn như vậy phát sinh hồi âm bén nhọn, kèm theo thanh âm của hắn tăng lên, “Dẫn nhân chứng vật chứng ——”
Hồi âm của kinh đường mộc chấn của còn chưa hoàn toàn tiêu tán, một bộ thân ảnh cạn tử đi vào đại đường, mày như thúy vũ, da trắng như tuyết, thắt lưng như thúc tố, răng như biên bối, không phải là gia tỷ thân ái của Bạch Lưu Ly Bạch Trân Châu, còn có thể là ai?
Bạch Lưu Ly không có giật mình, chỉ là hơi nheo mắt lại, nga? Bạch Trân Châu? Mặt tốt rồi? Xem ra có bản lĩnh.
Chỉ thấy trong tay Bạch Trân Châu đang cầm một thanh trường kiếm, trên vỏ kiếm di động màu ngân bạch hoàn oa văn(Luna: hoa văn vòng xoáy), chuôi kiếm lưu tô đạm lam sắc vĩ đoan rủ xuống, nhiên lưu tô lại bị nhuộm nhan sắc ám hạt, tựa như. . .Vết máu khô.

“Thần nữ gặp qua Mẫn quý phi nương nương, Tiêu đại phu nhân, Vương đại nhân.” Bạch Trân Châu sát bên người Bạch Lưu Ly mà qua, bước nhanh đi tới trung ương đại đường, cầm trường kiếm cung cung kính kính quỳ xuống, lại cung cung kính kính hành lễ.
“Người quỳ ở dưới đường là ai?” Vương Thời hữu mô hữu dạng.
“Thần nữ Bạch Trân Châu, nãi hệ nữ nhi Bạch gia, tỷ tỷ của Bạch Lưu Ly.” Bạch Trân Châu cúi thấp đầu trả lời kính cẩn nghe theo.
“Đem chuyện giờ tý đêm qua ngươi nghe thấy lập lại lần nữa trên công đường.”
“Vâng, đại nhân.” Bạch Trân Châu khẽ gật đầu xong chậm rãi ngẩng đầu lên, thanh âm dịu dàng như nước chậm rãi chảy xuôi trong đại đường, thư thái, cũng lệnh Bạch Lưu Ly tán thán thanh âm có kỹ năng câu nhân tâm phách này của nàng, chỉ tiếc, ôn nhu như vậy ở chỗ sâu giấu diếm âm ngoan thế nhân không biết, “Lâu nay thần nữ thân không khỏe luôn luôn sớm ngủ, thế nhưng đêm qua chẳng biết tại sao, thần nữ nằm ở trên giường lại chậm chạp vô pháp ngủ, ước chừng giờ tý, thần nữ thật sự là ngủ không được, đơn giản đứng lên, dạo hoa viên trong phủ, đi tới, bất tri bất giác liền đi tới dược các mấy ngày nay gia muội yêu ở bên trong nhất, nhìn các tử trong đêm lại còn có hỏa quang, nghĩ gia muội còn chưa ngủ, liền muốn vào trong cùng nàng ngồi một chút, thế nhưng. . .”
Giọng ôn hòa của Bạch Trân Châu phảng phất có một loại lực lượng hướng dẫn, hướng dẫn mọi người tại đây đều đi theo trong sự kiện tự thuật miêu tả của nàng, phảng phất sự chú ý của mọi người đều đi theo nàng, một câu “Thế nhưng” Để hình ảnh trong nháy mắt tạp đoạn, để tất cả mọi người nín thở.
“Thế nhưng, giữa lúc thần nữ đi vào nguyệt môn thì, chỉ nghe được trong bóng tối mơ hồ có động tĩnh, thần nữ lo lăng có người bất lợi với gia muội, không khỏi đi đến phương hướng có động tĩnh, đẩy rừng cây thấp bé khô vàng ra vừa nhìn, đúng là có một thanh trường kiếm nằm ở trong cỏ khô, trên chuôi kiếm còn mang theo vài vết máu.” Bạch Trân Châu càng nói càng khẩn trương, “Thần nữ lúc đó kinh trụ, lo lắng trong bóng tối có người chập phục, không dám đi lên trước đi tìm gia muội nữa, cũng không có thể để đồ nguy hiểm trong dược các của gia muội, toại vội vã ôm lấy trường kiếm vội vàng ly khai dược các, nếu thật gặp nguy hiểm, cũng muốn để nguy hiểm hướng về phía thần nữ, không thể hướng về phía gia muội.”
“Chẳng qua là khi thần nữ muốn phải ly khai dược các, thần nữ phát hiện gia muội vận hắc y vào phòng, mặc dù chỉ là bóng lưng, thế nhưng thần nữ có thể xác định đó chính là gia muội, bởi vì thị nữ mở cửa cho gia muội là thị nữ thiếp thân gia muội gia muội Sa Mộc, thần nữ thấy rõ ràng.” Ngụ ý rất rõ ràng, nếu không phải là chủ tử của mình, thị nữ nào sẽ hơn nửa đêm đem người xa lạ cung cung kính kính mời vào phòng?
“Vậy tỷ tỷ là như thế nào khẳng định lúc đó giờ tý như vậy?” Nguyên lai mỗi người cũng diễn kịch trùng khớp như vậy, không chỉ có Vũ Thế Nhiên biết diễn, Bạch Trân Châu càng biết, còn có thể làm cho đại nhập cảm cực mạnh, mỗi một người trong bọn họ muốn để nàng chết, người tham dự thật đúng là không ít, nàng vì sao trước sẽ không phát hiện cái mạng này của nàng được người nhớ thương như vậy.
“Bởi vì tỷ tỷ ly khai ngọa thất nhìn sa lậu trước.” Bạch Trân Châu ngước mắt, bội hiển đau thương nhìn Bạch Lưu Ly, “Muội muội, xin lỗi, tỷ tỷ không phải là không muốn giúp ngươi, chỉ là tỷ tỷ thật thấy được, tỷ tỷ không có cách nào lừa gạt tim của mình, cũng không có thể lừa gạt đại nhân cùng nương nương, càng không thể để công chúa chết không nhắm mắt. . .”
Mỹ nhân đau thương, mọi người thương tiếc, không ai cảm thấy Bạch Trân Châu đến đây làm chứng có chỗ gì không đúng.
“Trước nghe phò mã gia nói, ta là sử dụng kiếm giết công chúa đâm bị thương phò mã gia, vậy ý tứ đại nhân mời gia tỷ lên đường để làm chứng chính là, thần nữ dùng thanh kiếm này làm hung khí, đúng không?” Bạch Lưu Ly không hoảng hốt bất loạn, trái lại mặt hàm tiếu.
“Nhân chứng vật chứng đã ở, ngươi không còn bất kỳ lý do gì đến nói dối nữa.” Vương Thời nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, đáy lòng có cổ khó nhịn lại đang làm hắn ngứa ngáy, dị thường khó nhịn.
“Không, thần nữ không phải là muốn nói xạo, chỉ bất quá đại nhân nhận định thần nữ chính là hung thủ thì có thể, lại không thể oan uổng Tiêu đại phu nhân làm chứng giả cho thần nữ.” Lúc này Bạch Lưu Ly kéo Tiêu đại phu nhân xuống nước, lệnh Vương Thời nhất thời không biết làm sao định luận, hắn vội vã định tội cho Bạch Lưu Ly, cũng đã quên mục đích Tiêu đại phu nhân đến Hình bộ làm chứng cho Bạch Lưu Ly. . .
Xem ra chỉ dùng khẩu thiệt là không có cách nào thắng địch nhiều ta ít rồi, như vậy ——
“Nếu đại nhân nhận định thần nữ chính là dùng thanh trường kiếm này sát hại công chúa đâm phò mã gia đâm bị thương, như vậy xin cho thần nữ nhìn thi thể của công chúa, để thần nữ tâm phục khẩu phục, cũng tốt phục chúng không phải sao?”
Vũ Thế Nhiên giết Hạ Hầu Lạc thì tất Hạ Hầu Lạc không ngờ, đã như vậy, tất có kẽ hở.
Tha phương mới vì mình làm tất cả căn cứ chính xác xác minh không có sát hại Hạ Hầu Lạc bị những người trước mắt này không tin tưởng, ở trong mắt bọn họ chỉ là lời nói dối vô dụng, nàng muốn cho bọn họ bị thế nhân truyền lưu, để Vũ Thế Nhiên trở nên thứ bị kẻ khác khinh thường hơn cả súc sinh.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc lại cố gắng bò lên đổi mới!


Bình luận

Truyện đang đọc