CHƯƠNG 69: HUYỀN BĂNG KIẾM, SÁT THỦ LÀ NGƯỜI PHƯƠNG NÀO
Editor: Luna Huang
Huyền băng kiếm, một trong thập đại vũ khí của Diệu Nguyệt, kiếm này vi hàn ngọc vạn năm chế, không chỉ kiên du cương tinh, huy công chi tế còn có thể phát sinh hàn khí, đem dương cực nội lực dung hợp trong kiếm chiêu, lúc đối địch âm cực nội lực cuồn cuộn từ thân kiếm phát sinh, chí âm chí hàn sẽ theo biến hóa của kiếm chiêu nhất chiêu nặng hơn nhất chiêu, huy chém ra kiếm quang kinh doanh như băng đao, nhiệt độ không khí chung quanh một hồi tùy theo giảm xuống.
Chỗ đặc biệt của kiếm này vẫn còn, văn của nó liền nối ở vỏ kiếm mà ở thân kiếm, văn lạc trình lam sắc, như nước chảy vi lan, cất vào trong vỏ kiếm huyền băng kiếm với trường kiếm bình thường không giống, lam bạch thông thường vỏ thân làm cho không người nào có thể tưởng tượng ra được trong đó cất giấu chính là một thanh lợi kiếm chém sắt như chém bùn.
(Luna: thật có lỗi, không tưởng ra được để miêu tả mà edit lại cho mọi người xem)
Thập đại vũ khí của Diệu Nguyệt xưa nay đều là lợi khí trong lời đồn, người trong thiên hạ chỉ biết có sự tồn tại của bọn họ, lại không biết chúng nó dáng dấp gì, hôm nay lại bị giữ trong tay người phương nào, chớ nói chi là có ai chân chính gặp qua thần binh lợi khí trong lời đồn này, nhiên lại có một cái tin đồn là người trong thiên hạ đều biết được, đó chính là mười món vũ khí này, tất cả đều là vương giả U đô của Diệu Nguyệt nắm giữ, trăm năm trước, U đô vong chư thần phản bội, quốc dân bị nô dịch, vương tộc bị tiêu diệt giết, đó là quốc chi bảo vật đều bị thần quốc chia cắt, đến tận đây, vương giả U đô đều từ trên đời tiêu thất, bảo vật đã từng thuộc về U đô trở thành bảo vật của toàn bộ Diệu Nguyệt, bị các quốc gia thậm chí từng người có quyền thế tranh đoạt!
Huyền băng kiếm huyền băng kiếm, Bạch Lưu Ly xem sách trang thượng huyền băng kiếm đồ kỳ, có chút khẽ run, nếu nàng nhớ không lầm, đêm qua thích khách kia muốn giết Bách Lý Vân Tựu tựa hồ gọi kiếm trong tay Bách Lý Vân Tựu là huyền băng kiếm, mà vỏ kiếm của thanh kiếm kia, đích đích xác xác là lam bạch sắc!
Từng nghe có người nói, huyền băng kiếm xuất hiện Trạch quốc, vốn tưởng rằng là tung tin vịt, hôm nay xem ra cũng không phải là không có lửa thì sao có khói, như vậy, không chỉ có vị đạo trên người Bách Lý Vân Tựu mê sâu hơn, đó là thân phận của thích khách kia cũng đáng giá nghiên cứu, dù sao có thể một mắt liền nhận ra huyền băng kiếm trong truyền thuyết người trên đời này cũng không nhiều, như vậy, hắn nói nguyên nhân muốn giết Bách Lý Vân Tựu vậy là cái gì?
Cùng với, huyền băng kiếm tại sao lại ở trong tay của Bách Lý Vân Tựu? Hắn rõ ràng là một Vương gia vô dụng bị bất luận kẻ nào e ngại đồng thời lại bị bất luận kẻ nào xem thường, dù cho huyền băng kiếm xuất hiện ở Trạch quốc, cũng sẽ không do hắn đảm đương cầm được mới phải, như vậy xem ra, ngoại trừ thân thủ của hắn thật thật thâm bất khả trắc ra, có thể hắn vẫn còn thân phận quan trọng thứ hai ở Trạch quốc, Quỷ Vương vô dụng, có thể chỉ là một biểu bì ngụy trang.
“Tiểu tử chết tiệt, nhìn chằm chằm trang thứ nhất có ý gì? Nhanh lên lật đi nhanh lên lật đi!” Lão Bạch Việt ghé vào bên người Bạch Lưu Ly cũng nhìn chằm chằm sách trong tay nàng, nhìn nàng hồi lâu không ngã lật trang khác cau mày phiền táo nói.
“Việt lão đầu gặp qua thanh kiếm này chưa?” Bạch Lưu Ly vẫn chưa vội vã lật trang khác, mà là chỉ ngon tay vào trong huyền băng kiếm đồ kỳ trên trang sách.
“Chưa thấy qua chưa thấy qua, ai gặp qua những thứ bừa bộn này, nhanh lên lật đi, nhanh lên lật đi.” Lão Bạch Việt không nhịn được, đoạt lấy quyển sách trên tay Bạch Lưu Ly hoa lạp lạp từ đầu lật tới lật tới, sau này giở mặt mặt nhăn lợi hại, cuối cùng đem sách một lần nữa ném trở về trong tay Bạch Lưu Ly, buồn bực nói, “Không có ý nghĩa không có ý nghĩa! Sách quỷ quái, lão phu không xem nữa!”
Lão đầu nhi này, lại phạm tiểu tính nết, Bạch Lưu Ly, không để ý đến cố tình gây sự của lão Bạch Việt, đem sách bị lão Bạch Việt ném trong lòng cầm lên, bỏ vào trong ngực, vẫn là trở về dược các mới xem tiếp, ở chỗ của Việt lão đầu đừng mong an ổn xem đucợ.
“Tiểu tử chết tiệt ngươi cũng tới cùng lão phu so so quyền thế nào?” Lão Bạch Việt tâm tình biến cực nhanh, thấy Bạch Lưu Ly đem sách cất đi trên mặt đổi thành vẻ mặt cười, một bên hưng phấn mà nhìn Bạch Lưu Ly, một bên không kịp chờ đợi xoa tay, “Tựa như tức phụ nhi của ngươi cùng lão phu so như vậy, đi đứng của tức phụ nhi của ngươi rất nhanh, quyền cũng nhanh, lão phu đánh hăng hái! Tiểu tử chết tiệt ngươi cũng giống tức phụ nhi của ngươi cũng lão phu thử một chút!”
“Việt lão đầu, thân thủ của ta có bao nhiêu cân lượng ngươi cũng biết, cùng ngươi so quyền, ngươi là muốn đánh chết ta sao?” Bạch Lưu Ly nhàn nhạt nhìn lão Bạch Việt một mắt, “Ta không phải là tôn tức phụ nhi của ngươi, còn không có thể cùng, thân thủ với ngươi đánh nhau, bất quá Việt lão đầu có thể dạy ta một chút, lần tới có thể ta có thể cùng ngươi so?”
“Nếu là Việt lão đầu không có hứng thú dạy ta, vậy để ta bắt mạch, nhìn thân thể ngươi có còn chỗ nào không thoải mái?” Lão đầu nhi tuy rằng thần trí không được tốt, thân thể vẫn là cường tráng, công phu quyền cước cùng thân thủ không giảm, nàng có chút bất minh, lão đầu nhi có thân thủ lợi hại, vì sao Bạch Lưu Ly nhưng chỉ là tam cước miêu, bất luận thân thủ hay là nội lực đều bị vây tối hạ tầng, mặc dù tư chất của nàng cũng không thấp.
“Bắt bắt bắt cái mạch gì, ngươi tiểu tử chết tiệt cũng không phải noãn nha đầu, ngươi biết?” Lời của Bạch Lưu Ly vừa mới dứt liền bọ ném cho nhãn đao, nói liền kéo ống tay áo, một bên hướng ngoài phòng đi, “Đến đến đến, trong viện, lão phu giáo ngươi vài chiêu thức, đỡ phải ngươi đến tức phục của mình cũng đánh không lại.”
Bạch Lưu Ly hàm tiếu đứng lên, thời gian lão Bạch Việt bước ra ngưỡng cửa đột nhiên dừng bước, bừng tỉnh đại ngộ giống nhau mạnh vỗ đầu mình một cái, hưng phấn nói: “Lão phu nghĩ ra!”
“Nhớ tới cái gì?” Bạch Lưu Ly vẫn chưa dừng bước.
“Nhớ tới ban nãy tiểu tử chết tiệt ngươi vấn lão phu có hay không gặp qua thanh kiếm trong sách kia!” Trong nháy mắt Bạch Lưu Ly dừng bước, lão Bạch Việt nhéo cằm cau mày nhìn về phía Bạch Lưu Ly, “Lão phu gặp qua, ở trên tay Bách Lý Thương tiểu tử kia đã gặp.”
Bạch Lưu Ly hơi hí mắt, Bách Lý Thương, lão Vân vương, cha của Bách Lý Vân Tựu?
Ban đêm, Vân vương phủ, trong quỷ lệ các, trên trúc lâu, Bách Lý Vân Tựu cùng Mục Chiểu mặt đối mặt dựa vào lan can mà ngồi, Bách Lý Vân Tựu chậm rì rì pha trà, Mục Chiểu còn lại là uống rượu, chỉ thấy hắn uống có chút gấp, cũng không như ngày thường khí định thần nhàn cùng thản nhiên.
“Đêm qua sát thủ thực sự là không bình thường, có thể cho ngươi rút kiếm.” Mục Chiểu lắc lắc bình rượu sứ trắng trong tay, đổ rượu vào ly, giơ giơ, tấm tắc cười nói, “Nhưng lại có thể một mắt liền nhận ra kiếm trong tay ngươi là huyền băng kiếm, tựa hồ thì càng không bình thường.”
“Vọng Nguyệt lãnh nữ nhanh kia đuổi theo, không biết đuổi tới không?”
“Lấy thân thủ của Vọng Nguyệt, đuổi không kịp hắn.” Giọng nói của Bách Lý Vân Tựu bình thản, tựa hồ một điểm không vì sát thủ kia có thể sẽ trở lại lấy tính mệnh của hắn mà sốt ruột, “Chạy liền chạy, người mi tâm bị thương, sẽ không khó tìm.”
“Nga đúng, ta thiếu chút nữa đã quên rồi mi tâm của người nam nhân kia dính độc trong chuông của Bạch Lưu Ly.” Mục Chiểu dùng chiết phiến gõ đầu mình một cái, cười nói, “Như vậy xác thực sẽ không khó tìm, bất quá ngươi nói, sát thủ lần này là ai phái tới?”
Bách Lý Vân Tựu không có ngẩng đầu, chỉ là khẽ lắc đầu một cái, “Người muốn lấy tính mạng của ta quá nhiều, đoán không được.”
“Nhìn từng chiêu từng thức của sát thủ kia đều cực kỳ quỷ dị, rõ ràng lại từng chiêu ngoan lệ, chưa thấy qua chiêu thức như vậy, không biết là ai mời được sát thủ như vậy, khó có được ngươi nghênh ngang xuất phủ một hồi hắn lại thất thủ, lần tới muốn tìm thời gian ngươi xuất phủ không biết phải đợi tới khi nào rồi.” Mục Chiểu lại thay mình rót đầy rượu.
“A Chiểu đánh giá cao ta, ta cũng không phải là người tới vô ảnh đi vô tung, như A Chiểu như vậy, không phải là bất cứ lúc nào đều có thể nhìn thấy ta?” Bách Lý Vân Tựu mở nắp đào đào hồ trước mặt, kèm theo thanh âm cô đông cô đông nước sôi, thanh âm của Bách Lý Vân Tựu có vẻ khinh lại đạm.
“Đây chẳng qua là đang trong phủ ngươi, ai biết này phủ đệ ngươi sẽ biến thành hạng người gì hạng người gì đi đến chỗ nào.” Mục Chiểu ghét bỏ hừ nhẹ một tiếng, “Hơn nữa, người muốn giết ngươi phủ đệ này thoạt nhìn như tử thất, thực tế lại nơi chốn cất giấu nhãn tinh cùng đao, đi vào không nhất định trở ra.”
Bách Lý Vân Tựu không nói, chỉ là đem đào hồ từ trên hỏa lư lấy xuống, để lên giá nhỏ ở một bên.
“Uy, lãnh diện nam, ngươi không sao chứ, độc khôi lỗi trong thân thể giải chưa?” Trầm mặc của Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa để Mục Chiểu lúng túng, trái lại để hai tay hắn nhất tề chống lên bàn, thân thể thoáng ngã trên bàn, để sát vào trạng Bách Lý Vân Tựu, gương mặt bát quái dạng, “Còn có, rốt cuộc là nữ nhân nào hạ cho ngươi loại độc âm hiểm này, yêu ngươi, không tiếc đem ngươi biến thành khôi lỗi cũng muốn đem ngươi buộc bên người?”
Mục Chiểu nói, lập tức hướng Bách Lý Vân Tựu làm một thủ thế cắt đứt, “Chờ một chút, ngươi đừng nói trước, trước hết để cho ta đoán một chút.”
Mục Chiểu một tay dùng chiết phiến đầu của mình, một tay xoa xoa cằm của mình tự hỏi, “Ta đoán a, là Bạch Trân Châu nữ nhân xinh đẹp kia, ta coi nàng tựa hồ đối với tựa hồ đối với… Aha, tiểu gia ta đoán đúng hay không?”
Bách Lý Vân Tựu như trước không nói.
Mục Chiểu cũng không thèm để ý, như trước lẩm bẩm, “Tấm tắc, thật không nhìn ra a, một nữ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên sẽ coi trọng ngươi một xấu nam nhân như thế, thật là không có ánh mắt, nhưng lại dùng thủ đoạn hạ tam lạm như thế muốn có được người của ngươi, không biết ngươi là tình nguyện cụt tay cũng không nguyện thụ người chế trụ sao, thực sự là dám lấy mạng của mình trước mặt ngươi nói đùa.”
“Bất quá như đã nói qua, ngươi sẽ gặp nàng trái lại ngoài ý liệu của ta, ngươi trúng độc của nàng càng ngoài ý liệu của ta, nói một chút, là nàng mê hoặc ngươi sau đó nhân cơ hội hạ độc ngươi?” Mục Chiểu vừa nói một bên đến gần Bách Lý Vân Tựu hơn, “Ngươi loại người không có tình cảm này, cũng sẽ bị mê hoặc?”
Đối với bát quái cùng áp sát của Mục Chiểu, Bách Lý Vân Tựu chỉ là như không có chuyện gì xảy ra rót đầy một ly trà, sau đó đưa cho Mục Chiểu, thản nhiên nói: “A Chiểu uống nhiều rượu rồi, uống chút trà cho thỏa đáng.”
“Được rồi được rồi, tự ta ở đây cằn nhằn, ngươi tinh khiết khi ta lẩm bẩm, ngươi không muốn nói ta đây liền không hỏi.” Mục Chiểu thấy Bách Lý Vân Tựu đưa trà tới trước mặt hắn trước mặt hắn nhụt chí hồi ghế của mình, dựa lưng vào lưng ghế dựa lại là uống rượu, nhìn trà cũng không nhìn, sau đó lại nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu nói, “Nhìn dáng dấp ngươi khí định thần nhàn như thế, độc giải rồi?”
“Ân, giải rồi.” Bách Lý Vân Tựu không có đem trà trản Mục Chiểu không cần thu hồi lại, vẫn là đâye đến trước mặt hắn, sau đó vì mình rót đầy một ly.
“Aha, vậy vui đùa của tiểu gia vẫn là không có khai đại, bằng không ngươi bây giờ cũng đã chặt đứt cánh tay rồi.” Mục Chiểu mở chiết phiến trong tay, vung cười vài tiếng, “Qua tối nay, chỉ sợ ngày sau ta không có bao nhiêu thời gian cùng ngươi lãnh diện nam này này nói đùa nữa, cho nên đương nhiên là muốn tận dụng thời gian đùa giỡn ngươi, đỡ phải sau này cơ hội càng ngày càng ít, cũng may phu thê ngươi không chịu thua kém, không chỉ có bôi dược, trái lại cảm tình tăng tiến rồi.”
“Bệnh tình lệnh tôn có biến?” Động tác đang muốn nâng chén của Bách Lý Vân Tựu dừng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt của Mục Chiểu.
Mục Chiểu bỗng nhiên không cười, đem rượu cầm trong tay buông xuống, vươn tay cầm trà trản Bách Lý Vân Tựu đẩy đến trước mặt hắn, cụp mắt nhìn nước thâm lục trong ly, thanh âm xa xưa, “Ta rất nhanh cũng sẽ trở nên giống như ngươi.”
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay tạm thời ba nghìn đảng, thời gian chậm trước hết lên, không đủ tự ngày mai chương và tiết bổ túc, thúc gia đệ đệ kết hôn, rượu sinh ra, đầu óc không quá thoải mái, thỉnh cô lạnh môn lượng giải.
Ở đây đề cử bạn tốt của văn 《 phúc hắc thừa tướng của ma y sủng thê 》 dưỡng thành hệ văn văn, tác giả: Ngồi đầy y quan tuyết, hứng thú cô lạnh có thể sưu lai nhìn nhìn ~ thay cầu cất dấu ~ cảm tạ!