CHƯƠNG 45: HƯ TÌNH GIẢ Ý
Editor: Luna Huang
Đã từng, Hạ Hầu Sâm nói với nàng, thứ nàng yêu không thuộc mình, Vũ Thế Nhiên không phải là phu quân trong lòng nàng, nàng tất có một ngày thụ Vũ Thế Nhiên làm hại, từ xưa tình trong mắt người trong mắt người Tây Thi, nàng chẳng những không có tin tưởng Hạ Hầu Sâm nói, trái lại cùng hắn thẹn quá thành giận cải cọ, nhưng không nghĩ, hắn một lời thành sấm.
Bất luận hắn nói với nàng có phải là hay không xuất phát từ chân tâm hay thực lòng, bất luận hắn ôm mục đích thế nào, sự thực đều đã chứng minh, lời hắn nói, chứng thực.
Bạch Lưu Ly nhìn ôn nhu cùng nóng rực trong mắt Hạ Hầu Sâm, trong lòng cười nhạt liên liên, dù cho hắn giờ phút này biểu hiện làm sao thật lòng quan tâm nàng thích nàng, nàng vẫn như cũ thấy được hư tình giả ý nội tâm hắn, bởi vì trong lòng hắn nếu thật sự có nàng, thực sự muốn phải bảo vệ nàng, vì sao lúc đầu không liều mạng bảo hộ nàng, nếu là như thế này, Bạch Lưu Ly chân chính tất sẽ không chết.
Trong đầu ký ức của nàng như cũ rất rõ ràng, đó là trước một đêm Bạch Lưu Ly đến Chiêm Vân tự, Bạch Lưu Ly vốn là hầm hầm tiến cung muốn cùng thánh thượng Hạ Hầu Nghĩa nháo, cần hắn thu hồi mệnh lệnh tứ hôn đã ban ra của Vũ Thế Nhiên cùng Hạ Hầu Lạc, trùng hợp Hạ Hầu Nghĩa đã là hầu như mấy ngày mấy đêm không ngủ cùng triều thần thương lượng quốc chi đại sự, tình thế to lớn để hắn đến Bạch Lưu Ly hắn thương yêu nhất đều trừu không ra nhàn rỗi mag gặp, Bạch Lưu Ly không biết đến tột cùng là hà đại sự, chỉ biết Hạ Hầu Nghĩa cũng chính là vì chuyện này để hắn đến đại hôn của Hạ Hầu Lạc cũng không cố liền xuôi nam tuần du, Bạch Lưu Ly không thấy được Hạ Hầu Nghĩa, nhưng trên đường xuất cung gặp Hạ Hầu Sâm.
Nàng tinh tường nhớ kỹ Hạ Hầu Sâm lúc đó ý vị thâm trường nói, hôm nay nghĩ đến, vậy nghe là quan tâm nàng vì nàng nghĩ, nhai như là có chút thêm mắm thêm muối để cho nàng chất vấn Vũ Thế Nhiên, mà hắn lại rõ ràng biết Vũ Thế Nhiên sẽ đối với sẽ đối với bất lợi, đã từng Bạch Lưu Ly mặc dù không tính là tuyệt đỉnh thông minh, nhưng cũng tâm tư thông thấu, bằng không nàng sẽ không trong trí nhớ của nàng tìm tòi được rất nhiều nghĩ cách cùng tin tức, chỉ bất quá bị ái tình mông mắt, mê loạn tâm.
Hạ Hầu Sâm biết rõ nàng sẽ gặp nguy hiểm lại khoanh tay đứng nhìn, hôm nay luôn miệng nói muốn phải bảo vệ nàng, khi nàng khi nàng vô tri tiểu nhi sao? Hay là nói, ở trong mắt bọn họ, nàng chính là một ác nữ chỉ biết chung quanh làm xằng làm bậy hung vô đại não?
Người dối trá a, trong lòng đến tột cùng có tính toán gì?
“Thái tử điện hạ đây là đang cùng Lưu Lý nói đùa sao?” Đối với Hạ Hầu Sâm nói, Bạch Lưu Ly chưa phát giác ra kinh ngạc chút nào, cũng không hiển thái độ ngượng ngùng, trái lại như nghe được chuyện cười thông thường, “Chớ nói thái tử điện hạ không ngại gương mặt này của ta, chỉ sợ là hoàng cũng sẽ không đồng ý, huống chi thái tử điện hạ người còn có thái tử phi.”
“Lưu Ly cho tới nay nam tử muốn gả, là chỉ thú một mình Lưu Ly, Lưu Ly tuyệt không cùng nữ nhân khác đồng nhất phu.” Bạch Lưu Ly ôm lấy khóe miệng cười đến có chút ý vị thâm trường, làm như đối với lời của Hạ Hầu Sâm, lại tựa như nói cho người nghe, chỉ nghe nàng tự tự chuẩn xác, hoàn toàn không có ý vui đùa, “Thái tử điện hạ cho được cuộc sống Lưu Ly mong muốn không?”
Trong sinh mạng của nàng chưa từng có ái tình, nàng không cần ái tình, nàng cũng không tin ái tình, bất quá tức đã là như thế, mặc dù là một hàng đầu hư, nàng cũng không cần một nam nhân lưu luyến nhiều nữ nhân bên cạnh, thái tử thì như thế nào, nàng không cần bất luận kẻ nào bảo hộ, từ trước không cần, hiện tại không cần, sau này cũng sẽ không cũng sẽ không.
Nàng càng không cần một nam nhân bẩn tại bên cạnh hư tình giả ý giả mù sa mưa.
Hạ Hầu Sâm rõ ràng không ngờ tới Bạch Lưu Ly sẽ nói ra lời như vậy chút nào không kiêng kỵ cũng hoàn toàn không để cho hắn mặt mũi, sâu đậm ghét trong con ngươi lóe lên rồi biến mất sau đó lộ ưu thương khổ sở, “Lưu Ly biểu muội, lẽ nào ngươi thật không có nhận thấy được lòng của bổn điện hạ đối với ngươi sao?”
“Đã nhận ra thì thế nào? Lưu Ly chính là cố chấp cần nhất phu phối nhất thê, tạm thời bất luận bên người điện hạ vô số giai nhân tồn tại, lẽ nào điện hạ nỡ hưu thái tử phi thú Lưu Ly sao” Bạch Lưu Ly hoàn toàn không cho mặt mũi đem lời nói đến rõ ràng, nếu hắn luôn miệng nói sẽ đối tốt với nàng, vậy hãy để cho nàng xem hắn có thể buông bỏ được bao nhiêu, “Điện hạ ngươi nỡ vì Lưu Ly làm như vậy sao?”
Bạch Lưu Ly nói xong, còn không đợi Hạ Hầu Sâm nói liền tự giễu, “Nhìn ta, điện hạ cũng không có nói muốn thú ta vi thê, ta trước vô liêm sỉ nói ra lời như vậy, điện hạ lời mới rồi là vui đùa, cũng xem Lưu Ly vui đùa là tốt rồi.”
Mặc dù hắn Mặc dù hắn ghét che giấu dưới đáy lòng vô cùng tốt, nàng vẫn là từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấu thực tình của hắn đối với nàng, đã như vậy, nàng làm sao cho hắn mặt mũi.
“Lưu Ly biểu muội, bổn điện hạ nói mới vừa rời cũng không phải là vui đùa.” Hạ Hầu Sâm vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng ngươi biết rất rõ ràng thái tử phi trăm triệu lần không thể hưu. . .”
“Thái tử điện hạ, người hẹn Lưu Ly đến nơi này gặp mặt, có phải là hay không có chuyện trọng yếu muốn cùng Lưu Ly nói? Là tra được hung thủ là ai sao?” Bạch Lưu Ly cắt đứt lời của Hạ Hầu Sâm, tiếu ý của khóe mắt rất có vạn sự giai nắm trong lòng bàn tay vị đạo vô vị, “Hay là nói, chuyện điện hạ muốn nói chính là người mới vừa rồi cùng Lưu Ly đùa giỡn?”
Đối với câu hỏi của Bạch Lưu Ly không biết cấp bậc lễ nghĩa, Hạ Hầu Sâm hơi ngẩn ra, bãi làm ra một bộ dáng dấp hận không thể đem thật tình của mình giải trước cho Bạch Lưu Ly nhìn, thụ thương nói: “Lưu Ly biểu muội, ngươi là oán trách bổn điện hạ không có bảo vệ tốt ngươi, bổn điện hạ minh bạch, bổn điện hạ cũng hối hận, chỉ là vì sao ngươi chính là không tin lời của bổn điện hạ?”
“Thái tử điện hạ, nghe nói Vân vương gia niên kỷ hai mươi bốn, đến nay chưa có thú thê cũng không hôn phối, không biết tin đồn này có đúng không?” Bạch Lưu Ly vuốt ve tóc ngắn bên tai, đáp phi sở vấn nói.
Hạ Hầu Sâm nghe được ba chữ Vân vương gia, như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt phút chốc trở nên trở nên, không nói chuyện.
Chỉ nghe Bạch Lưu Ly rồi nói tiếp: “Nghĩ đến thái tử điện hạ cũng nghe nói, hôm qua Vân vương gia mời Mục đại thiếu gia làm bà mối đến Bạch phủ làm mối, Lưu Ly đang suy nghĩ có làm hay không gả, điện hạ, người nói sao?”
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Lưu Ly nhìn thẳng ánh mắt của Hạ Hầu Sâm, tiếu ý ngâm ngâm, tựa như nàng đáp ứng cửa hôn sự này của Bách Lý Vân Tựu, hết sức cao hứng gả đến Vân vương phủ một dạng.
“Lưu Ly biểu muội, ngươi sẽ biết ai mới là chân chính đối đãi ngươi tốt.” Trong con ngươi Hạ Hầu Sâm biến hóa hóa thành không thể làm gì khác hơn thở dài, “Vốn là muốn Vốn là muốn Lưu Ly biểu muội đến nơi này nhìn một chút xem có thể nhớ tới cái gì chuyện có liên quan đến hung thủ, thế nhưng nơi này lạnh, vẫn là trở về thành cho thỏa đáng, một chuyện hung thủ, giao cho bổn điện hạ toàn quyền điều tra là tốt rồi.”
“Còn thương trên mặt ngươi nữa, bổn điện hạ cũng sẽ nghĩ biện pháp chữa tốt, yên tâm.” Hạ Hầu Sâm không có vì lạnh lùng cùng vô lễ của Bạch Lưu Ly mà tức giận, trái lại càng ôn hòa, “Đến, bổn điện tiễn ngươi hồi phủ.”
Bạch Lưu Ly không có cự tuyệt, chỉ là lúc rời đi dùng dư quang của khóe mắt liếc mắt một cái phương hướng Mục Trảo biến mất.
Thôi, thứ nàng muốn tìm hôm nay chỉ sợ là tìm không được, nếu là ở đây lâu, Mục Trảo điệp điệp bất hưu quấy rầy, tiếng huyên náo làm cho người khác sinh phiền, không bằng tạm thời hồi phủ, ngày mai trở lại tìm.
Xuống núi, Sa Mộc cùng Lý thúc sớm đang đợi, Bạch Lưu Ly không có ngồi xa giá của Hạ Hầu Sâm, vẫn là ngồi trên xa giá nhà mình, cùng Hạ Hầu Sâm nói một tiếng xong ly khai.
Hạ Hầu Sâm vậy mã xa dương trần, sắc mặt trở nên âm lãnh, cùng mới vừa rồi trước mặt Bạch Lưu Ly quả thực tưởng như hai người.
“Điện hạ, nữ nhân như vậy không đáng người ôn tồn dụ dỗ.” Hạt y nam tử ở một bên cung kính nói cung kính nói, tự đang vì chủ tử nhà mình tổn thương bởi bất công.
“Bạch Lưu Ly ngu xuẩn này đồ ăn mềm không ăn cứng, muốn có được món kia, chỉ có thể như vậy.” Ánh mắt của Hạ Hầu Sâm trở nên thâm độc, “Đợi vật tới tay, nàng đó là không đáng một đồng.”
“Thế nhưng điện hạ, Bạch Lưu Ly này đích xác cùng từ trước cảm giác không giống.”
“Bất luận nàng trở nên thế nào, đồ bổn điện hạ muốn có, còn chưa từng có không có được!” Hạ Hầu Sâm ẩn nịnh cười, làm người ta phát rét, “Trở về thành.”
“Vâng, điện hạ.”
Trở lại Bạch phủ Bạch Lưu Ly khó khăn lắm tiến nhập cửa phủ, liền có thị nữ cấp cấp báo lại, hoảng trương muốn nói đều có chút thở không được, “Đại tiểu thư, lão thái gia hắn, hắn cùng người của Vân vương phủ đi rồi!”
—— đề lời nói ngoài ——
Ai, cô lạnh môn không ra, thúc cũng không biết thúc đâu viết không hợp các ngươi ý, chỉ thấy cất dấu vẫn rơi, cô lạnh có thành kiến kiến nghị tựu vạch làm sao?