CHƯƠNG 9: LƯỠNG THẾ KÝ ỨC
Editor: Luna Huang
Gió đêm lạnh, phong đăng hơi lắc lư, trong bóng tối, hé ra mặt gắn đầy thẹo chậm rãi hiển hiện, trong ánh lửa lay động có vẻ càng thêm phá thành mảnh nhỏ, có thể để Lan nhi một đôi con ngươi vốn là chỉ cao khí ngang chậm rãi trợn tròn, sợ hãi sắp nổi lên.
Dù là ai tại đây ban đêm lạnh thấy một gương mặt bị hủy đến thảm thảm không nỡ nhìn đều sẽ cảm thấy hết hồn, huống chi, đối phương cho người cảm giác tựa như gia chủ hung ác đại tiểu thư một dạng, nhưng đại tiểu thư rõ ràng đã chết, đã hạ táng rồi! Này làm sao không để Lan nhi kinh khủng muôn dạng? Làm sao không để cho nàng như Sa Mộc một dạng, muốn kêu thành tiếng?
Nhiên, Lan nhi còn chưa kịp phát ra một chút xíu thanh âm, Bạch Lưu Ly đã tới trước mặt nàng, cùng lúc đó nâng tay phải lên, không chút lưu tình nắm cổ của Lan nhi, đem tất cả kinh khủng cùng với thét chói tai bóp lại ngăn ở trong cổ họng.
Gương mặt dữ tợn đáng sợ của Bạch Lưu Ly có thể nói gần trong gang tấc, đến nỗi Lan nhi có thể tinh tường thấy da thịt trên mặt nàng, hỏa quang lay động có vẻ cực hạn hãi nhân, Lan nhi vì kinh khủng cực độ mà há hốc miệng, lại không phát ra được một chút thanh âm, thân thể như run rẩy, viền mắt cũng run dữ dội hơn, sau đó hai mắt vừa lộn, hách ngất đi.
Bạch Lưu Ly ghét bỏ buông lỏng tay, thân thể của Lan nhi phanh một cái ngã trên mặt đất, tay của Sa Mộc lại một lần nữa run lên.
“Chặn miệng của nàng, tìm sợi dây đem nàng trói lại, sau đó kéo tới trong Việt viên.” Tròng mắt Bạch Lưu Ly nhìn Lan nhi bất tỉnh nhân sự trước chân, trong mắt là nồng nặc khinh thường cùng ghét, một bên nhẹ nhàng vỗ tay một bên lạnh giọng đối với Sa Mộc phân phó nói, “Tốc độ.”
Vốn còn muốn như thế nào chỉnh thị nữ phách lối này, hiện nay bản thân nàng ngất đi cũng tiết kiệm cũng tiết kiệm tay nàng ô uế, như vậy cũng tốt, giữ lại nàng sau đó có chỗ hữu dụng.
“Vâng, đại tiểu thư.” Nghe được phân phó của Bạch Lưu Ly, trong lòng Sa Mộc tuy có chút thấp thỏm, cũng cấp tốc cúi đầu lên tiếng trả lời, không dám có chút động tác chậm, vội vã ngồi xổm người xuống xé khăn bên hông Lan nhi, đem khăn nhét vào tỏng miệng Lan nhi, sau đó lại đem dây thắt lưng của Lan nhi cởi xuống, mang dây trói tay nàng lại.
Chợt, xa xa có tiếng người truyền đến, nghĩ đến gia đinh tuần tra ban đêm, Sa Mộc lập tức cả kinh, vội vàng đem Lan nhi chết ngất lên lưng, đi nhanh đến trong Việt viên, Bạch Lưu Ly chú ý nhất cử nhất động của Sa Mộc cùng với thần sắc trên mặt nàng, khom lưng nhặt lên phong đăng Sa Mộc để dưới đất khóe miệng khinh câu, tâm trạng thoả mãn, người nàng nhìn trúng, quả nhiên hợp ý của nàng.
Khi gia đinh tuần tra ban đêm kinh qua Việt viên dừng bước chân trước cửa một chút, trong vườn lòng của Sa Mộc cũng nhanh nhảy, gia đinh tuần tra ban đêm vẫn chưa bước vào Việt viên mà là đi, Sa Mộc lúc này mới thật dài thở phào nhẹ nhõm.
Gia đinh tuần tra ban đêm đi rồi, Sa Mộc theo phân phó của Bạch Lưu Ly đem Lan nhi dời đến phòng nhỏ nhất trong Việt viên, Bạch Lưu Ly thẳng đi ngọa thất của Bạch Việt, khi tay của Bạch Lưu Ly đụng tới ngọa thất môn đóng chặt lại thu hồi lại, có chút chần chờ, đang do dự, vừa tựa như đang sợ, đồng mâu ám trầm ở chỗ sâu trong chảy thiên tư vạn tự, cuối cùng phảng phất hạ quyết tâm, hai tay dán lên cửa, khẽ mà ngưng trọng đẩy cửa phòng đóng chặt ra.
Khi Bạch Lưu Ly đẩy cửa phòng ra, ánh nến trên bàn nhảy, Bạch Lưu Ly từng bước một chậm rãi hướng giường đi đến, ánh nến toát ra cũng chậm mạn bình tĩnh lại.
Đứng ở trước giường, nhìn lão nhân trên giường ngủ say, nhìn râu tóc xám trắng, nhìn mặt của khe rãnh gắn đầy, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt kia, hai vai của Bạch Lưu Ly không bị khống chế run nhè nhẹ, đến nỗi đến mười ngón tay của nàng đều run, ký ức trong đầu khắc quá sâu, đến nỗi nàng không cách nào khống chế tình cảm trong lòng mình.
Bạch Lưu Ly vươn tay run rẩy, nhẹ nhàng mà phụ bên tai thô xám trắng của Bạch Việt, động tác thong thả, mỗi một cái đều bao hàm hối hận của nàng, hối hận nàng không có nghe lời của gia gia, hại chết bản thân, cũng làm hại gia gia hôn mê bất tỉnh.
“Gia gia…” Tay mơn trớn của Bạch Lưu Ly sờ đến lông mi hoa râm của Bạch Việt, trong đầu không ngừng hiện ra Bạch Việt đối với tôn nhi Bạch Lưu Ly thật là tốt, hối hận trong lòng hổ thẹn càng sâu, khiến tay nàng run rẩy càng sâu, khiến mắt của nàng không khống chế được chua xót.
Ký ức hai đời, hoàn toàn dung hợp.
Bạch Lưu Ly chợt đem hai tay nắm chặt, ngẩng, hai nhắm thật chặt, một lúc lâu, thẳng đến nàng bình phục tình cảm không tự chủ được cuồn cuộn trong nội tâm, mới chậm rãi buông lỏng hai tay ra, cũng chậm mở mắt, chỉ thấy hai lòng bàn tay của nàng hiện lên dấu móng tay sâu đậm, trong tròng mắt trong trẻo ngoại trừ trầm tĩnh đó là băng lãnh, bình tĩnh lại.
Đời này, không ai tính toán nàng được nữa, không ai có thể hại nàng được nữa, lại không người có thể làm hại gia gia của nàng nữa.
Nhiên, mặc dù như thế, khi ngũ chỉ của Bạch Lưu Ly đặt lên cổ tay tay của tay của thì, hàn ý trong đáy mắt nàng phảng phất đem không khí quanh thân nàng đông lại.
Khi Sa Mộc cũng tới ngọa thất của Bạch Việt thì, bị hàn ý tán phát quanh thân Bạch Lưu Ly chấn nhiếp, khiến nàng không dám tới gần, chỉ dám đứng cách giường năm bước có hơn.
“Sa Mộc, người của Việt viên, là ai chuyển đi?” Bạch Lưu Ly đem tay của Bạch Việt một lần nữa đắp kín, này mới chậm rãi từ mép giường đứng lên, ngước mắt nhìn về phía Sa Mộc.
Bạch Lưu Ly ngẩng đầu một cái nhin Sa Mộc, suýt nữa đem linh hồn của Sa Mộc đông lại, chỉ vì ánh mắt của Bạch Lưu Ly của quá mức băng lãnh quá mức đáng sợ, phảng phất so với lưỡi dao còn sắc bén hơn còn đáng sợ hơn, Sa Mộc biết đối tượng ánh mắt như thế của Bạch Lưu Ly nếu muốn giết cũng không phải nàng, lại vẫn không tự chủ được sợ, lại thêm hé ra mặt của đáng sợ, có thể để Sa Mộc không dám nhìn thẳng ánh mắt của Bạch Lưu Ly, vội vã cúi đầu cung kính ứng tiếng nói: “Hồi đại tiểu thư, người của Việt viên là đại quản sự chuyển đi, lúc nô tỳ từ hậu viện đến Việt viên, Việt viên đã không ai rồi, nói là người của tiền viện thiếu dùng, hôm nay chỉ có nô tỳ cùng một người khác hầu hạ lão thái gia.”
“Ngươi muốn đi dược các lấy thuốc, là nói, “Nhãn thần Bạch Lưu Ly lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh như băng sương, ngước mắt nhìn về phía Sa Mộc, nhãn thần như băng dao, “Dược phương đại phu đưa có trên người ngươi?”
“Hồi đại tiểu thư, dược phương là đại quản sự cầm, cũng không phải nô tỳ tiên dược, đại quản sự chỉ để nô tỳ uy dược cho lão thái gia mà thôi.” Sa Mộc cung kính trả lời, sau đó cúi đầu từ trong lòng ngực móc ra giấy có nhiều nếp nhăn, mở ra xong đưa cho Bạch Lưu Ly, “Bất quá, sau giờ ngọ nô tỳ quét dọn góc viện nhặt được tờ giấy này, nô tỳ biết chút chữ, chữ trên tờ giấy nàycũng hiểu một chút, mở ra mới phát hiện là dược phương đại phu cấp lão thái gia. . .”
“Gia thế của nô tỳ là dược nông, đối với dược liệu, nô tỳ cũng là nhận được một chút, nếu không không dám xông vào dám xông vào dược các bốc thuốc cho lão thái gia.”
Sa Mộc tuy rằng cúi đầu cung kính trả lời, nếu là lắng nghe cũng không khó nghe được trong giọng nói của nàng có căm giận, nàng ngay cả chỉ là một nha hoàn nhỏ đến bất năng nhỏ nữa, nhưng vẫn là biết được hậu quả của việc tờ giấy này bị vò nhăn vứt bỏ, lão thái gia. . .
“Mới vừa rồi ngươi nói, Bạch Trân Châu cần ba ngày sau chính thức tiếp nhận chức vụ gia chủ vị Bạch gia, có đúng không?” Bạch Lưu Ly câu thần, đem dược phương Sa Mộc đưa tới kẹp ở ngón tay, nhìn vết nhăn của tờ giấy.
“Đúng vậy đại tiểu thư, thiếp mời hôm nay đã phát ra ngoài.” Sa Mộc như trước cung kính trả lời.
“Ân, đến dược các đi với ta một chuyến.” Bạch Lưu Ly khẽ gật đầu, nhãn thần lãnh túc.
Sa Mộc lên tiếng trả lời, hơi ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy Bạch Lưu Ly mở dược phương trong lòng bàn tay ra, chỉ thấy bọt từ lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly vẩy ra, dược phương liên trong lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly hóa thành bột mịn!