QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 23: HỦY KỲ CÁNH TAY 3
Editor: Luna Huang
“Muội muội câu hỏi này là ý tứ gì, tỷ tỷ để ý… Tự nhiên là muội muội.” Bạch Trân Châu âm thầm cắn môi, nụ cười ấm áp khóe mắt có chút hư hoảng, “Muội muội người tỷ tỷ để ý nhất trên đời này.”
Trong lòng Bạch Lưu Ly cười nhạt, cảm thấy tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp của nàng thật thật giỏi về diễn trò, trong nhất ngôn nhất ngữ thần sắc biểu lộ ra cho người nhìn không ra kẽ hở dối trá nào, nếu nàng không có cảm sát lực đời trước tất cả nhạy cảm, chỉ sợ cũng muốn tin tưởng người ôn nhu giả nhân giả nghĩa này, người để ý nhất sao? Chỉ sợ là người muốn diệt trừ nhất thì đúng hơn.
Nếu nói là ngụy trang, năng lực của nàng tuyệt không thua gì bất luận kẻ nào, chỉ là hiện nay nàng không cần ngụy trang, lúc này nàng muốn xóa đi người nào, không bao giờ cần phải ngụy trang.
Bạch Trân Châu nhìn không thấu nghĩ cách trong chỗ sâu nhất ở mâu quang của Bạch Lưu Ly, chỉ có thể ưu thương tiếp tục nói: “Chỉ là nghiêm phạt của muội muội đối với Lan nhi hơi nặng chút, nàng đến tột cùng phạm vào tội gì không thể tha thứ, để muội muội không đem nàng lưu vong bắc địa….”

Đối mặt với Bạch Lưu Ly sống lại mà đến, trong lòng Bạch Trân Châu mơ hồ cảm thấy bất an, hôm nay Bạch Lưu Ly ngoài sáng giống như trước một dạng ôn tồn, kì thực như mọi chuyện lại cùng nàng đối nghịch, hôm nay không chỉ có muốn đem Bạch Lực xuất Bạch phủ, còn muốn đem Lan nhi cũng từ bên người nàng loại bỏ, Bạch Lưu Ly… Đến tột cùng cảm thấy cái gì, hay là phát hiện cái gì? Bất quá, lấy đầu óc của Bạch Lưu Ly như vậy, có thể biết cái gì?
Nhưng nếu là nàng không có phát hiện gì cả, lại làm sao biết biết một chút tình cảm cũng không có không Bạch Lực cùng Lan nhi không được, phải biết rằng, Bạch Lực cùng Lan nhi, là người nàng ở Bạch phủ tín nhiệm nhất, cánh tay trài phải của nàng, nếu là thiếu bọn họ…
“Tỷ tỷ ngươi cứ nói đi? Ta cảm thấy tỷ tỷ sẽ phải rõ ràng mới đúng, lẽ nào tỷ tỷ không rõ ràng lắm sao?” Bạch Lưu Ly đưa khuỷu tay đặt trên tay cầm của ghế, lấy mu tay chống trán, lo lắng bật hơi, nhất phó dáng dấp lười nhìn thứ vô vị, “Bất quá dù cho tỷ tỷ không rõ ràng lắm cũng không cần giữ, phản chính cho tới nay ta mặc kệ trừng trị ai đều không cần lý do, hôm nay cũng không nhị.”
Cái danh ác nữ này kỳ thực cũng rất tốt nha, chí ít giờ này khắc này có thể để cho nàng tùy tâm sở dục, tiếng xấu lan xa thì như thế nào, ác độc thì như thế nào, nàng không ở danh tiếng loại vật này, nàng để ý là có thể đạt được mục đích của chính mình không.
Nàng cam tâm tình nguyện thưởng thức phong cảnh, nhìn người cao ngạo đến không ai bì nổi tất cả tôn nghiêm trong tay nàng thành tro, trên đời sẽ không có phong cảnh gì so với xem bọn hắn từ vân đỉnh chất vật bất kham ngã xuống đất phá lệ đẹp, nhất là tỷ tỷ xinh đẹp như tiên tử hạ phàm của nàng này, hôm nay nàng là thánh khiết như Bạch Liên, nếu nàng cả người dính đầy nước bùn, sẽ là như thế nào một phong cảnh thế nào?
Mà Lan nhi vừa nghe đến Bạch Trân Châu nói hai chữ “Bắc địa”, nhất thời sợ đến linh hồn hư không, lấy lại tinh thần thì vội vã dùng đầu gối đi phía trước hai bước, vươn song chưởng ôm chặt lấy chân nhỏ của Bạch Lưu Ly, trên mặt không một tia huyết sắc, kinh khủng muôn dạng cầu xin tha thứ: “Đại tiểu thư! Nô tỳ không muốn đi bắc địa! Nô tỳ không muốn đi bắc địa! Nô tỳ không phải cố ý muốn mạo phạm đại tiểu thư! Đại tiểu thư tha mạng a!”

Bạch Lưu Ly tùy Lan nhi chân của mình diêu hoảng, chỉ là tròng mắt lạnh lùng nhìn nàng, như là nhìn mổ vở hài kịch vô tri, thờ ơ, Lan nhi thấy Bạch Lưu Ly không có phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Châu ngồi ở một bên, phảng phất thấy được cứu mạng một dạng, vội vã từ chân của Bạch Lưu Ly, cấp cấp dùng đi đến trước mặt Bạch Trân Châu, một bên dập đầu một bên cầu khẩn nói: “Tiểu thư! Tiểu thư! Cầu người mau cứu Lan nhi! Nể tình Lan nhi hầu hạ nhiều năm như vậy nhiều năm như vậy, người mau cứu Lan nhi đi! Lan nhi vẫn trung thành và tận tâm hầu hạ người a!”
“Muội muội, có thể không cho tỷ tỷ một tình cảm, tha Lan nhi lần này?” Bạch Trân Châu nhìn Lan nhi đem cái trán dập đầu đến sưng đỏ, khuôn mặt không đành lòng, liền lại một lần nữa mở miệng hướng Bạch Lưu Ly cầu tình.
Đã từng, Bạch Lưu Ly suốt ngày tại ngoại du hoảng, cũng không quản chuyện trong phủ, bất luận lớn nhỏ, cố đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong Bạch phủ giao trong tay Bạch Trân Châu khéo tay tiếp quản, đây cũng là nói, Bạch Trân Châu ngoại trừ không có thân phận của gia chủ ra, trong tay ác được thực quyền thật thật tại tại của Bạch gia, thân phận địa vị ở Bạch gia nghiễm nhiên cùng Bạch Lưu Ly bình tề, danh tiếngở trong quý tộc hoàng thất đế đô hoàn toàn cao hơn Bạch Lưu Ly gia chủ Bạch gia này, tuy nói nàng là dưỡng nữ của Bạch phủ, nhưng trong mắt của mọi người, nàng cùng Bạch Lưu Ly thân chảy dòng máu của Bạch gia đích xuất nữ nhi thân phận địa vị không giống, thậm chí nàng mới càng giống như nữ nhi của Bạch gia, mà Bạch Lưu Ly chính là một tai họa không nên tồn tại, chỉ làm cho Bạch gia bị bôi đen, sẽ chỉ làm Bạch gia xuống dốc.
Mà Bạch Trân Châu, tựa hồ từ lâu đem chủ nhân cái nhà này là của mình, cho tới bây giờ chuyện của Bạch phủ đều là do nàng một tay quyết định, hôm nay nàng không chỉ không có quyền lợi xử trí thị nữ của bản thân, ngược lại còn phải vấn ý kiến của Bạch Lưu Ly, mặc dù nàng lại có thể ẩn nhẫn, trong lòng ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không cam lòng.
“Tỷ tỷ thực sự là nhẹ dạ, hạ nhân đến chủ tử cũng dám làm hại như vậy, lưu lại làm gì? Lưu hại bản thân sao?” Bạch Lưu Ly bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, tựa hồ đối với mềm lòng của Bạch Trân Châu hận không thể lý giải, “Luật pháp có định, gia nô như vậy nên bên đường trảm thủ, hiện nay ta còn giữ nàng một cái mạng, đã đủ nhân từ không phải sao? Hay là tỷ tỷ còn muốn để cho nàng tiếp tục đứng ở Bạch phủ đứng ở bên cạnh tỷ tỷ? Người nguy hiểm như vậy, ta làm sao nỡ thấy người như vậy còn đứng ở bên cạnh tỷ tỷ.”
Bạch Lưu Ly lo lắng nói, tựa như thực sự đang vì Bạch Trân Châu suy nghĩ, lo lắng an nguy của nàng.

“Nô tỳ không có hại đại tiểu thư! Nô tỳ không có hại đại tiểu thư!” Bạch Lưu Ly nói để Lan nhi cảm giác mình đến hy vọng sống cũng bị mất, sợ hãi lệnh nàng đến khóc cũng quên, lại vội vã dùng đầu gối đi đến trước mặt Bạch Lưu Ly, dùng sức dập đầu, thẳng đến cái trán nàng đập đến sước, Bạch Lưu Ly đều là thờ ơ, “Nô tỳ thật không có hại đại tiểu thư a!”
“Nga? Thật không? Đó là của tai của ta xảy ra vấn đề, nghe lầm sao?” Bạch Lưu Ly thoáng ngồi thẳng thân, giọng nói lạnh lùng, “Ngươi nếu chưa từng làm, lại vì sao khẩn trương sợ như vậy?”
“Nô tỳ không có! Nô tỳ chỉ là nghe ——”
Nhiên, Lan nhi hoảng sợ nói bị chính nàng đoạnm chỉ thấy hai mắt nàng mở lớn đến gần như nổi lênm sau đó máy móc chậm rãi cúi đầum nhìn về phía mình ngựcm chỉ thấy một mảnh màu đỏ tươi trong lồng ngực bị mở ra, mở rộng vô hạn, cùng lúc đó, máu loãng từ khóe miệng của nàng chậm rãi chảy ra.
Chỉ vì, trong lúc rồi đột nhiên, lồng ngực của nàng bị một cây trường đao, từ phía sau lưng đâm vào, xuyên thân mà qua!
Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm đầu đao sắc nhọn bị xuyên qua trên thân thể của Lan nhi đang nhỏ máu, lạnh lùng đôi mắt hơi co lại, tràn đầy ám trầm.
“Giết. . . Giết người ——” Trong thính đường phút chốc bộc phát ra tiếng kêu sắc nhọn của bọn hạ nhân.

Hai gò má của Bạch Trân Châu có chút tái nhợt, không thể tin nhìn Lan nhi, cùng với người đứng ở sau lưng nàng.
Bạch Lưu Ly dọc theo mũi đao ngước mắt, nhìn về phía Bạch Lực phía sau Lan nhi đem trường đao không chút do dự đâm vào ngực của Lan nhi.
Chỉ thấy sắc mặt Bạch Lực có chút tái nhợt, nhiên ánh mắt của hắn cũng lãnh tĩnh dị thường, còn không đợi Bạch Lưu Ly nói, hắn mặt không thay đổi mặt không thay đổi từ ngực Lan nhi rút ra, huyết sắc phun tung toé.
Lan nhi nổ lớn ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
—— đề lời nói ngoài ——
Cô lạnh môn, đại thúc ở đây có vừa mời cầu: Cô lạnh môn mỗi ngày có thể không khi nhìn đến thúc canh tân của thời gian động động các ngươi xinh đẹp ngón tay, mở ra thúc cùng ngày canh tân của chương và tiết, nếu là không tưởng nhìn quá một ngũ miểu tựu xoa rơi, thúc ở đây phiền phức cô lạnh môn liễu, bởi vì biên tập nói tổng hợp lại số liệu bất hảo, chính là v truy văn tỷ số thiếu, ai, nhất thời ưu thương tập đầu, nói như vậy không biết thần mã thời gian mới có thể có đề cử. . . Không có đề cử bằng chìm đường liễu. . . Cảm tạ cô lạnh môn liễu! Thúc muốn chút động lực a ——


Bình luận

Truyện đang đọc