[QUYỂN 1] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Dừa


Beta: Minh Lý


“Diệp Thiều Hoa, cậu đang xem cổ phiếu đấy à?” Trong ký túc xá, chị cả của phòng nhìn màn hình máy tính của Diệp Thiều Hoa xuất hiện những con số xanh xanh đỏ đỏ: “Không phải trước kia cậu nói đầu tư cổ phiếu rất nguy hiểm sao?”


“Thử một chút thôi mà, lỡ như giàu lên trong một đêm thì sao?” Diệp Thiều Hoa tự rót cho mình một cốc nước.


Nghe thế, chị cả của phòng tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức vỗ vỗ vai Diệp Thiều Hoa: “Đã chuẩn bị xong tiền chưa thế? Ngày mai sau khi tan học tớ với cậu đi thăm dì một lát đi.”


Ngày đó đi đón Diệp Thiều Hoa ở trạm xe đông đúc, dáng vẻ chật vật của cô còn khắc sâu trong đầu chị cả của phòng.


“Tiền?” Diệp Thiều Hoa rất bình tĩnh mở miệng: “Mượn được rồi, yên tâm.”


Thấy cô tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, chị cả của phòng ký túc xá há to miệng, muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại cảm thấy đây là việc riêng của Diệp Thiều Hoa, nên không hỏi nữa.


Chỉ là cảm thấy hơi kì lạ, đối với một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như cô, rốt cuộc là lấy từ đâu được một số tiền lớn như thế?


Cuối cùng cô ấy còn giới thiệu cho Diệp Thiều Hoa mấy loại cổ phiếu, Diệp Thiều Hoa cũng mua giúp cô ấy hai loại cổ phiếu có khuynh hướng tăng.


Chị cả của phòng ký túc xá không hề để ý, nhưng mà cũng không muốn đập vỡ sự tự tin của Diệp Thiều Hoa, nên cũng mua chơi chơi một ít, dù sao thì cũng chẳng mất bao nhiêu tiền.


Mặc dù hoàn cảnh nhà cô ấy không thể so sánh với những nhà giàu có quyền thế kia, nhưng mà trên không lo thì dưới lo cái quái gì.


Diệp Thiều Hoa dứt khoát từ chối những thứ linh tinh vớ vẩn khác, chỉ còn lại công ty cô định vào thực tập.


Cân nhắc đến tình huống của Diệp Thiều Hoa, chị cả của phòng không mang hoa quả gì đến cho mẹ Diệp, ngược lại rất thô tục cầm tiền mặt đưa cho cô.


“Hai đứa ăn đi, đều là hoa quả tươi mới.” Mẹ Diệp nằm trên giường bệnh, đại khái là nửa đời người vất vả quá nhiều, nên bây giờ chưa đến năm mươi tuổi, nhìn đã già yếu đáng sợ.


Cho đến khi Diệp Thiều Hoa đưa chị cả của phòng ra ngoài, lúc trở lại liền thấy ánh mắt lo lắng của mẹ Diệp: “Diệp Thiều Hoa à, sau này con đừng mua hoa quả đắt như thế này nữa, mẹ không thích ăn, con cứ để tiền đấy để mua thêm cho mình mấy bộ quần áo ra dáng một tí.”


Trong lòng mẹ Diệp biết những năm gần đây Diệp Thiều Hoa không có tiền để dành, bà cũng không biết cụ thể cô đã tự bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng dù sao ở bệnh viện này một ngày thôi cũng đã đốt tiền lắm rồi.


Nhìn Diệp Thiều Hoa chỉ mặc một chiếc quần jean bị giặt đến bạc màu, bà liếc nhìn qua, nước mắt không kìm được mà trào ra.


“Mẹ, mẹ cứ yên tâm chữa bệnh, sau này con sẽ đến thăm mẹ hằng ngày, con cũng mời cho mẹ một hộ lý, lúc ban ngày con làm việc thì để cho hộ lý chăm sóc mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.” Diệp Thiều Hoa cắt quả táo ra thành từng miếng nhỏ, đút cho mẹ Diệp ăn.


“Con cứ lãng phí như thế làm gì, một mình mẹ vẫn được!” Nghe Diệp Thiều Hoa nói thế, mẹ Diệp lẩm bẩm, trong lòng suy nghĩ không biết bây giờ còn có thể trả hộ lý lại hay không, nếu trả lại có phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng hay không.


Bà biết là nhà hàng xóm sát vách mời hộ lý cho bà lão nhà bọn họ một ngày tốn mất năm trăm tệ.


“Mẹ, mẹ biết con học tài chính, vài ngày trước có đầu tư vào một công ty, bây giờ giúp người khác đầu tư cổ phiếu, cũng kiếm được không ít tiền. Mẹ vất vả nhiều năm như vậy, cũng đến lúc được hưởng phúc rồi.” Vừa nói, Diệp Thiều Hoa vừa cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho mẹ Diệp: “Trong này có hai vạn tệ, mẹ cứ cầm dùng trước, nếu nhà cậu hai còn đến đòi tiền mẹ nữa thì cứ nói với con.”


Nhà họ Diệp cũng có một đống rắc rối lớn, năm đó cha Diệp bị tai nạn xe cộ mà qua đời, mẹ Diệp mang theo cả Diệp Thiều Hoa, hai mẹ con tới thủ đô dốc sức làm việc.


Cái đám người nhà họ Diệp kia giống như quỷ hút máu, biết được mẹ Diệp làm việc ở thủ đô, nên không ngừng tới quấy rầy bọn họ.


Ngày đó Diệp Thiều Hoa xuyên tới chính là lúc cậu hai của nguyên thân tới tìm nguyên thân để đòi tiền, đúng lúc bị Úc Triết Hàm nhìn thấy, thấy Diệp Thiều Hoa có bạn bè có tiền như vậy bèn mặt dày đi tìm anh ta để đòi tiền.


Cũng bởi vậy mà đám người Úc Triết Hàm càng thêm coi thường nguyên thân.


Mẹ Diệp nhìn Diệp Thiều Hoa rời đi rồi, mới vuốt vuốt hai mắt đỏ bừng.


Cụ bà nằm ở giường bệnh bên cạnh nhìn mẹ Diệp đầy hâm mộ: “Tiểu Diệp thật có hiếu, tôi nằm viện hơn mười ngày, đám con cháu kia cũng chẳng thèm đến thăm lấy một lần, nào giống Tiểu Diệp đến chăm nom bà như thế, chẳng ghét bỏ chút nào, người trẻ tuổi bây giờ có thể làm được như Tiểu Diệp cũng không nhiều lắm.”


Nghe lời này, mẹ Diệp cũng vô cùng tự hào, lúc trước người thân trong nhà cảm thấy bà có tiền bồi thường như vậy, sợ bị bà liên lụy, bây giờ phải đối mặt với đám họ hàng như vậy bà không còn phải sợ nữa.


Con gái của bà vừa xuất sắc vừa hiếu thuận, đó là phúc tám đời nhà bọn họ có mơ cũng chẳng có được.


Bà cẩn thận vất vả non hơn nửa đời người, cho tới hôm nay, trên mặt mới có chút ánh sáng tự hào.


Sau khi Diệp Thiều Hoa rời khỏi bệnh viện thì không đi đâu khác mà gọi điện thoại cho Liễu Nhất Chu, lấy được địa chỉ rồi bèn đến chỗ đó tìm anh.


Hôm nay Liễu Nhất Chu vẫn ở quán bar như cũ.


Lúc Diệp Thiều Hoa nhìn thấy anh, anh đã uống không ít, nhưng ánh mắt vẫn coi như tỉnh táo.


Cô tiến vào phòng bao, Liễu Nhất Chu nhìn về phía cô, đôi mắt rực rỡ ấy rất u ám, trước đó anh cũng dùng loại ánh mắt ấy để nhìn nguyên thân, nhưng mà Diệp Thiều Hoa có thể nhận ra, anh đang xuyên thấu qua gương mặt này của mình để nhìn một người khác.


Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, mấy người bạn của Liễu Nhất Chu hùa nhau trêu chọc Diệp Thiều Hoa một chút.


Mấy ánh mắt có sự trêu đùa nhìn cô: “Thì ra là Diệp tiểu thư à?”


Bên trong giọng nói có xen thêm mấy phần quái gở.


“Tới đây ngồi.” Liễu Nhất Chu vẫy vẫy tay với cô, không thể không nói, dưới ánh đèn sáng ngời, khuôn mặt này của Diệp Thiều Hoa thực sự có mấy phần giống với người kia.


Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá và mùi rượu, là mùi hương mà Diệp Thiều Hoa ghét nhất.


Cô lắc đầu: “Nhất Chu, hôm nay tôi tới tìm anh là vì hai mươi vạn kia…”


Nghe cô nhắc tới tiền, Liễu Nhất Chu cười nhạo một tiếng, thì ra chỉ là giống nhau mà thôi, sự chênh lệch giữa hai người quá nhiều…


Trên thân Diệp Thiều Hoa khó tránh khỏi toát ra một ít vẻ tầm thường, Liễu Nhất Chu nhớ lại thời gian hai người ở chung không nhiều của hai người, khi đó thứ cô nhắc tới nhiều nhất cũng là tiền.


Gần đây anh mới biết được ở phương diện tài chính cô cũng có chút hiểu biết, anh còn từng mang cô theo ra ngoài mấy lần, xem ra anh đã coi cô như Di Quân rồi.


Đúng là điên mà, sao lại có thể thấy cái dạng người này giống với cô ấy được chứ.


Chênh lệch giữa hai người này đúng là quá xa.


“Hai mươi vạn kia đã tiêu hết rồi?” Có lẽ là vì uống quá nhiều rượu, nên giọng nói của Liễu Nhất Chu nặng hơn so với bình thường rất nhiều: “Thật không nghĩ tới cô còn có thể tiêu tiền như rác như thế, nói đi, lần này cô lại muốn bao nhiêu tiền?”

Bình luận

Truyện đang đọc