Edit : Ngọc
----
Phương Thác đứng ở một bên nhặt quyển sách ố vàng kia lên, phía bên trên rõ ràng là bài thơ <Mãn Giang Hồng> của Nhạc Phi.
Đôi mắt của hắn co rút lại, sau đó nhanh chóng lật xem mấy trang, phát hiện bên trong không chỉ có bài thơ này mà còn có <Thanh Thanh Mạn> của Lý Thanh Chiếu,<Tương Tiến Tửu> của Lý Bạch, vv....
Đây đều là những bài thơ trước kia Bạch Trăn Trăn từng “viết”.
Trên mặt hắn hiện lên một biểu cảm không thể tưởng tượng được, cuối cùng hắn nhìn về phía Bạch Trăn Trăn, biểu cảm trên gương mặt biến hóa vạn phần, cảm giác phẫn nộ, bị lừa gạt, trơ trẽn……đều có đủ, điều duy nhất không có chính là sự sùng bái.
Bạch Trăn Trăn ngay lập tức đoạt lấy bài thơ trên tay hắn, dường như không tin mà lật xem một chút.
Mỗi một bài thơ này ả ta đều đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng trong đầu, nhưng…… tại sao chúng lại xuất hiện ở đây? Sắc mặt của ả ta lập tức trở nên trắng bệch!
Sao có thể như vậy? Không phải thế giới này chỉ là hư cấu hay sao? Không phải là những người Lý Bạch, Nhạc Phi này không tồn tại hay sao? Tại sao lại có những bài thơ đó? Chẳng lẽ còn có những người khác xuyên qua đây?
Điều này thật vô lý, nếu như có người khác cũng xuyên qua đây, chắc chắn đã sớm chiếm lấy những bài thơ này làm của riêng mình, danh lợi lớn lao mê hoặc như vậy sao người khác có thể chịu được? Sao còn có thể ký tên lên nguyên tác?
“Thế giới không thể tồn tại những bài thơ đó, điều này thật không khoa học, chắc chắn chỉ có ta mới biết!” Mặt Bạch Trăn Trăn trắng bệch, liên tục lải nhải.
Những lời này nói ra không khác nào chưa đánh đã khai.
Vốn dĩ những người khác trong thư phòng đã cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ nghe được những lời Bạch Trăn Trăn nói, trên mặt càng hiện lên biểu cảm cổ quái.
Một người trong số đó phẫn nộ lên tiếng, “Không ngờ lại dám sao chép các tác phẩm lớn của cổ nhân, trước đây ta đã từng thắc mắc vì sao nhị tiểu thư của Bạch gia vốn dĩ không biết chữ lại đột nhiên trở nên tài hoa như thế, thì ra là bởi trộm cắp thơ văn của người khác!”
Những người khác cũng đột nhiên phản ứng lại, “Khó trách, khó trách lúc trước Diệp tiểu thư nghi ngờ với tuổi tác của cô thì sao có thể viết ra <Thủy Điệu Ca Đầu> có cảm xúc rất sâu đậm với thân nhân! Thì ra người làm bài thơ này căn bản không phải là cô!”
Khi đó bọn họ còn nghĩ rằng Diệp Thiều Hoa bị thua nhưng không phục nên đã làm ra hành vi của kẻ tiểu nhân!
Bây giờ xem ra, Diệp tiểu thư đã sớm nhìn ra điểm khả nghi của Bạch Trăn Trăn, rõ ràng bọn họ đã dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
Lúc trước vì Bạch Trăn Trăn mà bọn họ còn đi mỉa mai vị đệ nhất tài nữ là Diệp Thiều Hoa này, cảm thấy đệ nhất tài nữ cũng chỉ có thế, vừa nãy còn cầu xin Thái tử buông tha cho Bạch Trăn Trăn.
Chỉ cần tưởng tượng ra lúc bọn họ bị Bạch Trăn Trăn đùa giỡn trong lòng bàn tay, khuôn mặt của đám lão nhân đã sống đến hơn nửa đời người này đều không khỏi đỏ lên, nhục nhã đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Bạch Trăn Trăn nhận ra thái độ của những người xung quanh đối với ả ta đã thay đổi, thậm chí ngay cả một tên thái giám nhỏ bé bên cạnh Thái tử cũng dám híp mắt lại đánh giá ả, ả ta cảm giác như bị ngàn mũi nhọn đâm vào, bản thân giống như một chú hề đang nhảy nhót diễn trò.
Không muốn ở trong thư phòng này một giây một phút nào nữa, ả ta che mặt chạy ra ngoài!
Ả ta từ một đệ nhất tài nữ đã biến thành trò cười của cả kinh thành.
Phương Thác thấy mọi người đều đã đi rồi, mới nhìn Thái tử nhẹ giọng nói: “Đây không phải là bản duy nhất đúng không?”
Trang giấy ố vàng này thoạt nhìn thì thấy rất giống là bản duy nhất, nhưng khi Phương Thác sờ tay lên giấy thì lại cảm thấy có chỗ không đúng, rõ ràng là giấy đã được ngâm trong nước trà rồi dùng lửa hồng hong khô mới có thể xuất hiện màu sắc này.
“Là Diệp… Diệp tiểu thư cho người?” Cuối cùng Phương Thác mở miệng hỏi.
Hoàng Phủ Vân Tranh nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem trang sách tiếp theo, lộ ra vẻ thanh nhã tinh tế, “Ngươi cảm thấy như thế nào, thì chính là như thế ấy đi.”
Có được câu trả lời này, sắc mặt Phương Thác trắng nhợt, thân thể run rẩy một hồi.
Hắn đã khẳng định được suy nghĩ trong lòng.
Một lúc sau hắn đi ra cửa, từng bước từng bước rất chậm, bóng dáng già nua vô cùng.
*****
Thái tử điện hạ không so đo hiềm khích trước đây tìm về mấy vị đại thần, hơn nữa còn không có đuổi cùng giết tận Tam hoàng tử, bá tánh ở dân gian đều đang ca tụng hắn khoan hồng độ lượng, thiên tử tài hoa.
Chỉ có một mình Tam hoàng tử biết Thái tử nào có ý tốt buông tha cho hắn.
Rõ ràng Hoàng Phủ Vân Tranh chỉ muốn hắn sống để tận mắt chứng kiến người đứng ở vị trí cao cao tại thượng là ai, vị trí mà hắn có nằm mơ cũng không thể đạt được, khiến cho hắn đau đớn, sống không bằng chết!!
“Tam hoàng tử, ngươi hãy đi cầu xin Hoàng thượng đi, cầu xin Diệp Thiều Hoa, cầu xin bọn họ buông tha cho chúng ta có được không?” Bánh bao trên tay lại bị một kẻ lang thang cướp đi một lần nữa, cuối cùng Bạch Trăn Trăn cũng không nhịn được cuộc sống như thế này, ả ta ngửi mùi hôi thối trên người, lắc lắc bả vai Tam hoàng tử nói: “Người là đệ đệ của Hoàng thượng kia mà, hắn nhất định sẽ đồng ý!”
“Ngừơi không phải đệ nhất tài nữ sao? Không phải người biết kinh doanh sao? Sao nhanh như vậy đã từ bỏ? Ngươi đi đi, đi làm cho những văn nhân đó sùng bái ngươi đi!” Tam hoàng tử cũng biết Bạch Trăn Trăn vẫn luôn dùng thơ của người khác để đi lừa gạt, vừa nghĩ đến việc vì ả ta mà hắn mất đi Diệp Thiều Hoa, hắn lại hận không thể bóp chết ả.
“Ngươi còn nói ta sao, lúc trước chính Hoàng thượng đã muốn gả Diệp Thiều Hoa cho ngươi! Là ngươi không cần ả ta, ai bảo ngươi có mắt như mù không biết nhìn người, bây giờ lại trách móc ta?” Nghe thấy vậy, Bạch Trăn Trăn buông tay ra, Tam hoàng tử đã không đối xử tốt với ả, thì nàng cũng không cần nể mặt hắn, ả ta tiếp tục châm chọc nói.
“Có phải ngươi rất hối hận hay không, Diệp Thiều Hoa chính là người giàu có nhất Giang Nam, nếu như ngươi cưới nàng ta, nói không chừng thiên hạ này cũng sẽ là của ngươi!”
Một câu này quả thực đã chém một nhát đao mạnh mẽ vào lòng Tam hoàng tử.
Trước khi Bạch Trăn Trăn xuất hiện, quan hệ giữa hắn và Diệp Thiều Hoa vốn rất tốt, hai người luôn hòa hợp nhau, thường xuyên đánh cờ thảo luận sử sách với nhau, hắn cũng biết Diệp Thiều Hoa đối xử với hắn không giống những người khác, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại giống như bị điên mà lựa chọn Bạch Trăn Trăn.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, trong lòng hắn lại đau đớn vô cùng, nếu biết trước sẽ như thế này hắn đã không làm như vậy!
Hắn hít một hơi thật sâu, mặt xám xịt như tro tàn đi vào đường cái, người trên đường hễ ai nhìn thấy hắn cũng đều chán ghét bóp mũi đi xa.
Tam hoàng tử cầm chiếc chén vỡ, xấu hổ và giận dữ muốn quay về.
Đúng lúc này hắn nghe thấy mọi người ở đầu đường đang bàn tán tin tức Hoàng Phủ Vân Tranh lại tái phát bệnh cũ, nghe nói đang bị thiếu một vị thuốc chính, ngay cả Ngọc Hàn cũng không có cách cứu chữa.
Đôi mắt Tam hoàng tử đột nhiên bừng sáng, lập tức cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa!
Nếu Hoàng Phủ Vân Tranh chết thì hắn sẽ có cơ hội phải không? Hắn muốn tới kinh thành tìm Diệp Thiều Hoa, lúc trước hai người từng bên nhau nói chuyện trời đất, hắn không tin nàng thật sự lạnh lùng tuyệt tình với hắn như vậy!
Khi hắn tới được kinh thành đã là vài ngày sau, toàn thành đều là bầu không khí nghiêm túc trang nghiêm, trên tường thành có treo cờ trắng.
Cả nước chịu tang.
Trên đường đi các văn nhân mặc khách đều mặc áo tơ trắng, trên mặt đầy vẻ đau buồn.
Trong lòng Tam hoàng tử cảm giác vui vẻ trào dâng, chắc chắn Hoàng Phủ Vân Tranh đã chết!