[QUYỂN 1] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!

Edit : Ngọc


-------


Đây chính là....trạng nguyên của tỉnh đó nha, một năm chỉ có duy nhất một người có danh hiệu này, nhất định so với hạng hai phải cao hơn ba mươi điểm.


Bà Diệp đang chờ để nói vài lời trào phúng, thời điểm nghe được câu này, nụ cười ôn hòa trên mặt bỗng nhiên khựng lại.


Cái chén trong tay bà Diệp không khỏi nắm chặt, bà ta nhìn chằm chằm quản gia: "Quản gia, ông xác định đây là sự thật?. Chỉ với cái thành tích kia của con bé, sao có thể là trạng nguyên của tỉnh được chứ?"


Không phải nói chủ nhiệm lớp ban 1 không thu nhận nó sao?.


"Chính xác 100%, " Diệp quản gia hít sâu một hơi, "Hiệu trưởng sẽ không dùng chuyện này lừa gạt chúng ta, hắn còn nói báo Ninh thành cùng bộ Giáo dục muốn phỏng vấn đại tiểu thư."


Diệp Kha bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp quản gia, hắn cầm điện thoại hỏi hiệu trưởng mấy câu, cho đến khi hắn trả lời đầy khẳng định, cả người cô ta lập tức trở nên lạnh lẽo, âm u.


Nhìn thấy biểu hiện này của cô ta, đám người Diệp quản gia có chút sững sờ.


Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một Diệp Kha dịu dàng lại có bộ dáng khủng bố như vậy.


Nhưng mà Diệp Kha cũng không quản bọn họ, cô ta cảm thấy cả người đều có chút không ổn.


"Không đúng, không nên là như thế này ..." Diệp Kha cúp điện thoại, hết thảy vọi việc ở kiếp trước cô ta so với người khác vô cùng rõ ràng, Diệp Thiều Hoa vốn dĩ thi chỉ đạt được kết quả bình thường, mà đó là còn ở lớp một mới có được thành tích như vậy.


Đời này Diệp Thiều Hoa ở ban 2, làm sao có thể thi được trạng nguyên của tỉnh chứ?


Trừ phi ... Đối phương giống như cô ta, cũng là trọng sinh, có năng lực biết trước? !


Nhưng cũng không đúng, nếu như Diệp Thiều Hoa trọng sinh, sẽ không ngốc đến mức đối nghịch với Diệp gia, cũng sẽ không không đi học cờ vây, cho nên rốt cuộc xảy ra sai sót ở chỗ nào?


Sau khi sống lại Diệp Kha một mực thuận buồm xuôi gió, đây là lần thứ nhất cô ta gặp phải một vấn đề khó khăn như vậy, cô ta đương nhiên biết cái thế giới này so với cô ta tưởng tượng không đơn giản như vậy.


Chính vào lúc này, Diệp Hàm cầm chìa khóa xe trở về, nghe được lời của quản gia, hắn còn sửng sốt một chút, bất quá trên mặt không lộ ra vẻ gì khác, tựa hồ cũng vì Diệp Thiều Hoa mà cao hứng.


Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Hàm, Diệp Kha nhìn về phía hắn ánh mắt sâu rất nhiều, cô ta còn nhớ rõ đời trước Diệp Hàm cùng Diệp Thiều Hoa quan hệ cũng được tính là tốt, cô ta từng nhờ hắn giúp đi tới Cố gia xin cho cô ta vào phòng thí nghiệm quốc gia, hắn đều không chịu.


Người em trai này, đến cuối cùng vẫn nghiêng về phía Diệp Thiều Hoa.


**


Diệp Thiều Hoa thi đại học lần này, vốn chính là hướng về phía tỉnh, cho nên lúc biết được thành tích, cô một chút cũng không ngoài ý muốn.


Trường học Nhất Trung là trường học tốt nhất ở Ninh Thành, bên trong cũng có những học sinh bình thường.


Khi nghe thấy trường Nhất Trung không chỉ có học sinh đứng đầu thành phố mà vẫn còn học sinh đứng đầu tỉnh, chủ nhiệm lớp ban 1 cảm giác linh hồn mình đều tung bay.


Ở Nhất Trung học sinh khá giỏi trong lớp của bà thì còn có ai vào đây nữa? Chỉ là không nghĩ tới, vốn cho là chỉ có học sinh đứng đầu thành phố, lại có một học sinh khác, vượt ra khỏi trình độ bình thường, đứng đầu tỉnh.


Đây là học sinh đứng đầu tỉnh, là học sinh mà bà ta dạy nên.


Lần này thăng chức tuyệt đối chắc chắn, nghĩ tới đây, bà ta ngựa không ngừng vó câu chạy tới văn phòng thầy chủ nhiệm.


Thật không nghĩ đến, chủ nhiệm nghe được ý đồ mà bà ta đến đây vô cùng kinh ngạc, cuối cùng ôn hòa nói cho bà ta, học sinh này không phải học sinh nam học giỏi ở lớp của bà ta, mà là học sinh ban 2 mà bà ta chướng mắt Diệp Thiều Hoa.


Thời điểm nghe xong câu nói này, Trương lão sư vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm thành tích trên máy vi tính của chủ nhiệm.


Khi nhìn thấy người đứng ở hạng nhất là Diệp Thiều Hoa với số điểm 723, bà ta ngã ngồi trên ghế.


Diệp Thiều Hoa? Vậy mà thực sự là Diệp Thiều Hoa? Trương lão sư mặt đều đỏ bừng lên, cơ hồ không thở nổi.


Thành tích của đối phương rõ ràng trước kia bà ta từng xem qua, bình thường đến cực điểm, cho nên dù phải chịu áp lực từ Diệp gia bà ta cũng không chịu nhận cô.


"Lâm lão sư, Phòng giáo dục của tỉnh vừa mới phát thông tri, bởi vì ông dạy dỗ một trạng nguyên của tỉnh, nên công việc của ông được chuyển lên Phòng giáo dục của tỉnh, chúc mừng." Hiệu trưởng cầm một văn kiện tới, hướng về phía chủ nhiệm lớp ban 2 nói.


Chủ nhiệm lớp ban 2 là một nam nhân trung niên, có chút không dám tin nhìn chằm chằm phần văn kiện này.


Phòng giáo dục của tỉnh? Hắn cảm thấy nhân sinh của mình có chút huyền ảo, bất quá hắn cũng biết mọi thứ đều là bởi vì học sinh mới chuyển trường ở lớp hắn, không nghĩ tới lúc trước nhận lấy Diệp Thiều Hoa bị Trương lão sư trào phúng, còn có thể có loại phúc lợi to lớn như thế này.


Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía Trương lão sư, hắn có thể nhớ kỹ, lúc trước hiệu trưởng muốn đem trạng nguyên tỉnh cho lớp của bà ấy.


Trong văn phòng còn có những lão sư khác, đều đến xem náo nhiệt, Ninh Thành đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trạng nguyên của tỉnh, lần này xuất hiện một người, mọi người đều rất cao hứng, cũng lấy làm tự hào.


Bất quá khi nhìn đến tên của trạng nguyên tỉnh, mọi người nhìn về phía Trương lão sư ánh mắt đều có chút biến đổi, mặc dù trên mặt không rõ ràng, nhưng trong mắt đã có ý tứ xem kịch vui.


Bọn họ đều biết Trương lão sư chính là vì danh sách của phòng giáo dục mới không cần Diệp Thiều Hoa, thật không nghĩ đến, bà ta lại đem chính trạng nguyên của tỉnh đẩy đi xa.


Trương lão sư trên mặt trắng bệch, chỉ cần nghĩ đến việc bà ta từng cự tuyệt Diệp Thiều Hoa, bà ta liền hối hận không thôi.


Có thứ gì so với việc xém chút được,  rồi lại bị bản thân mạnh mẽ ném đi rồi bây giờ hối hận?


Diệp Thiều Hoa không biết suy nghĩ Trương lão sư, dù cô có biết rõ cũng sẽ không để ý.


Bởi vì cô là trạng nguyên của tỉnh, những trường học ở Kinh đại không ngừng đánh nhau gọi điện cho hiệu trưởng mời Diệp Thiều Hoa đến trường của bọn họ.


Bất quá Diệp Thiều Hoa cự tuyệt toàn bộ, thậm chí ngay cả nguyện vọng cũng không điền, động tác này của cô làm hiệu trưởng hơi nghi ngờ một chút.


"Em hôm nay nhận được thư thông báo báo của học viện Stanford CS" Diệp Thiều Hoa móc ra một phong thư từ trong balo, cười tủm nói.


CS--Computer-Science tên gọi tắt, tức khoa học máy tính.


Stanford là học viện nổi tiếng toàn cầu, Kinh đại cũng có chỗ không bằng, muốn vào trường học này, nhất định phải là người có thành tựu cống hiến, sau khi nghe xong, hiệu trưởng đối với Diệp Thiều Hoa càng thêm kinh hỉ (Kinh ngạc + Vui mừng)


Diệp Kha hôm nay cũng tới Nhất Trung, sau khi biết rõ thành tích của Diệp Thiều Hoa, cô ta mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc, sợ Diệp Thiều Hoa lựa chọn cờ vây như kiếp trước, cuối cùng xưng bá quốc tế, trở thành danh thủ quốc gia về cờ vây.


Thật không nghĩ đến, cô ta từ chỗ hiệu trưởng nghe được Diệp Thiều Hoa vậy mà chọn học máy tính.


Diệp Kha mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên lập tức biến mất, cô ta thậm chí vừa nghĩ vừa ngửa mặt lên trời cười to!


Máy tính? Diệp Thiều Hoa, cô muốn học máy tính đúng không? Vậy thì chờ đi, cả một đời này sẽ bị cô ta giẫm đạp ở lòng bàn chân.


Diệp Kha nắm chặt hai tay, trong đầu cô ta bây giờ là phần mềm lập trình của máy tính mười năm về sau, cũng chính là nắm trong tay sự phát triển của internet, Diệp Thiều Hoa được Stanford tuyển chọn thì sao? Cô còn có thể so sánh với phần mềm lập trình sau mười năm?


Diệp Thiều Hoa, nếu như cô lựa chọn cờ vây tôi khả năng sẽ còn kiêng kị cô, người khác đều nói cô là thiên tài, vậy mà hết lần này tới lần khác, cô lựa chọn lại là lĩnh vực máy tính mà tôi am hiểu nhất. Stanford CS chuyên nghiệp thì sao, lập tức cô sẽ phát hiện, đây chính là sai lầm lớn nhất mà cô lựa chọn.


Diệp đại thần: A... ... Xin lỗi, tôi am hiểu nhất cũng là máy tính nha!


-----------


Lời tác giả


Buổi sáng tốt lành, còn nữa, bài này mỗi sáng sớm chín điểm đổi mới, chín điểm đổi mới, chín điểm đổi mới!


-----

Bình luận

Truyện đang đọc