[QUYỂN 1] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!


Edit: Ngọc
Beta: Rin
----


Bây giờ mới tới phim trường, chỉ có thể là tiểu công chúa của ông chủ đào than kia mà thôi.


Đạo diễn Lưu lạnh nhạt nghiêng đầu, vẻ mặt không có gì chờ mong.


Mặc dù giọng nói dễ nghe đấy, dáng dấp cũng hoàn hảo, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ là bình hoa mà thôi, cũng không biết lăn lộn thế nào ở nghành giải trí mà thanh danh lại thối nát đến thế.


Loại người thế này chẳng sống lâu trong giới giải trí đâu.


Nghĩ vậy, đạo diễn Lưu không kiên nhẫn nhìn qua, 1s sau liền ngớ người.


Gương mặt của Diệp Thiều Hoa xinh đẹp đến cực điểm khiến hắn tưởng chừng như bản thân đang gặp thiên thần.


Nhất là cặp mắt đào hoa kia hiện ra một tia sáng, quả thực rất sinh động.


So sánh tấm ảnh ở Weibo với người ngoài đời thực thì không chỉ có đẹp mà còn đẹp hơn, nhưng khí chất rõ ràng có chút khác biệt.


"Đạo diễn Lưu?" Trợ lý bên bên cạnh vô nhẹ vào người Đạo diễn Lưu, để hắn lấy lại tinh thần.


Đạo Diễn Lưu ho khan, sự kiên nhẫn trong đôi mắt biến mất, vẫy tay để người ta đem kịch bản cho Diệp Thiều Hoa, thái độ xoay chuyển 360.


Ai lại nỡ không nể mặt một mỹ nhân tuyệt sắc kinh thành như vậy chứ, nhất là dưới ánh mắt của Đạo diễn Lưu, hắn cảm thấy cô gái trước mặt này nếu được bồi dưỡng khẳng định sẽ đi được rất xa.


Dù không có kỹ năng diễn xuất, nhung đặt ở nghành giải trí này chắc chắn có thể vượt mặt rất nhiều đối thủ kỳ cựu.


Thời Tuyết ở một bên đợi rất lâu, nhìn thấy Đạo diễn Lưu đã đi mới dám tiến lên, "Thiều Hoa, sao giờ cô mới tới, chẳng phải sáng nay tôi đã gọi điện thoại cho cô rồi sao?"


"Uh...." Diệp Thiều Hoa che miệng ngáp một cái, cả người lộ ra mười điểm lười nhác. "Tối qua tôi xem phim nên ngủ muộn, sáng dậy sớm không nổi..."


"Cô như thế này không thể nào chấp nhận được, cô xem đi đạo diễn Lưu vì cô xém tức giận đấy, còn để cho nhiều tiền bối chờ cô như vậy nữa." Thời Tuyết một bộ dạng kiên nhẫn khuyên nhủ Diệp Thiều Hoa.


"Kệ đi Thời Tuyết, cô quan tâm cô ta làm gì, con gái của ông chủ đào than nhà giàu mới nổi này là nguyên nhân khiến nhóm cô tan rã đó, cô còn quan tâm đến cô ta như thế, cẩn thận anti-fan của cô ta làm liên lụy đến cô đấy." Đứng ở một bên là một nữ minh tinh 18 tuyến gia đình không tầm thường xem thường một người đi cửa sau như Diệp Thiều Hoa, châm chọc nói.


Diệp Thiều Hoa lười so đo cùng cô ta.


Thời Tuyết nhìn Diệp Thiều Hoa, cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng lắm, đối phương tựa như biến thành người khác.


Thời điểm cô ta còn đang suy nghĩ, Diệp Thiều Hoa khẽ cười, nói: "Đi thôi, cô không muốn bắt đầu diễn?"


Thời Tuyết lắc nhẹ đầu, chắc cô bị ảo giác rồi, cô ta vẫn như thế mà.


Chương trình này khá nổi tiếng, phân cảnh của Diệp Thiều Hoa chỉ có mười mấy phút đồng hồ, còn lại phần lớn là của Thời Tuyết.


Mà Diệp Thiều Hoa thật sự an nhàn đứng sau làm bình hoa di động.


Cơ mà vì bình hoa này cũng quá xinh đẹp, nên máy quay thi thoảng lại chiếu qua cô


Trên đài cũng không có mấy người chú ý đến.


Tiết mục rất nhanh liền quay xong, Thời Tuyết cầm một bình nước đi tới chỗ Diệp Thiều Hoa. "Thiều Hoa, chúng ta đi thôi."


Diệp Thiều Hoa gật đầu.


Bọn cô còn phải đến bệnh viện thăm Tề Tử Hoa, hôm qua Tề Tử Hoa xảy ra tai nạn xe cộ, cánh tay bị thương.


Thời điểm các cô vào công ty Tề Tử Hoa làm việc hắn đối với bọn cô vô cùng tốt, lấy danh nghĩa học trưởng chiếu cố bọn họ.


Lúc đầu là bị gương mặt xinh đẹp của Diệp Thiều Hoa hấp dẫn, sau lại bị sự lương thiện kiên cường bất khuất của Thời Tuyết hấp dẫn.


"Thời Tuyết, cô đến rồi!" Tề Tử Hoa đang nằm ở giường bệnh VIP nhìn thấy Thời Tuyết, hai mắt tỏa sáng, tâm tình của hắn cũng bởi vì Thời Tuyết mà trở lên vui vẻ.


Diệp Thiều Hoa nhìn Thời Tuyết đi lên, cô tùy tiện ngồi xuống ghế, cười híp mắt nhìn hai người họ tâm tình.


"Tề thiếu gia, sao anh lại bị thương vậy? Anh đã báo cảnh sát giáo huấn bọn họ chưa, không lần sau bọn họ sẽ càng lấn tới đó." Diệp Thiều Hoa tay đặt trên ghế, thờ ơ hỏi.


“Mấy têni này đều nghe lệnh kẻ đứng sau, chúng ta là thương nhân, làm sao tra được?” Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Thiều Hoa, Tề Tử Hoa nhịn không được cười lạnh.


Đúng lúc này, Thời Tuyết cẩn thận múc một chén canh.


"Học trưởng, anh uống một chút canh xương hầm đi, em nấu từ bốn giờ sáng, em nghĩ là anh sẽ thích."


Nhìn Thời Tuyết trước mặt dịu dàng ngoan ngoãn, một lòng suy nghĩ cho mình, những suy nghĩ đáng sợ trong lòng Tề Tử Hoa trong nháy mắt biến mất không dấu vết.


"Những người này vô cùng liều mạng, ta lại càng sợ những kẻ không sợ chết hơn, anh có thể đề nghị Tề gia cho anh vài vệ sĩ, có thể khiến bọn họ sợ hãi mới có tác dụng, nếu không thì những người đó nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.” Diệp Thiều Hoa ngồi ở bên cạnh một tay nghịch điện thoại, một tay chống cằm, nghiêm túc đề nghị với hắn.


Tề Tử Hoa đang uống canh, nghe vậy thì cười lạnh.


"Em thì biết cái gì."


Anh phiền nhất là những cô gái cứ có chuyện gì là lại nhắc đến thân phận của hắn, vẫn là Thời Tuyết tốt hơn, ở bên cạnh anh chưa bao giờ hỏi về gia thế của anh.


Nghĩ lại chuyện lần trước đi đến một hội sở, cha của Diệp Thiều Hoa lấy chi phiếu đưa cho người của bên tổ chức tiết mục, Tề Tử Hoa đối với Diệp Thiều Hoa như vậy cũng không ngoài ý muốn.


Diệp Thiều Hoa hơi hơi híp mắt, cô dù sao cũng cho hắn lời khuyên rồi, giờ có nghe hay không là chuyện của hắn.


Nửa giờ sau Diệp Thiều Hoa cùng Thời Tuyết còn có chuyện phải đi, Tề Tử Hoa luyến tiếc tạm biệt Thời Tuyết.


Sau khi tiễn hai người rời khỏi, một người trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, gương mặt anh ta rất tuấn tú, cho dù đeo khẩu trang cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp ấy.


Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này chính là tân ảnh đế nổi tiếng nhất giới giải trí hiện tại-Hà Mộ Sênh.


"Anh trai của tôi nói người của Thanh Vân Bang đương nhiên là không muốn bỏ qua cho cậu, sắp tới cậu vẫn phải chú ý một chút. Mà khoan đã, cậu thật sự coi trọng “tiểu thư than đá” kia rồi sao?” Nhìn thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Tề Tử Hoa, Hà Mộ Sênh nhíu mày.


Có chút kinh ngạc với khẩu vị kỳ cục của đối phương.


Tề Tử Hoa trừng mắt nhìn anh ta: “Sao có thể? Người tôi thích là người bên cạnh cô ta, Thời Tuyết.”


"Thời Tuyết? Là nữ hai trong [Giang Hồ] của chúng ta à, ở vòng casting lần trước tôi đã thấy thật sự là một người mới có tài năng lại chịu nỗ lực, ánh mắt của cậu không tồi nha." Hà Mộ Sênh gật đầu.


Bọn họ là một đám công tử thế gia, có mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, Diệp Thiều Hoa là loại con của nhà giàu mới nổi, nhan sắc cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một bình hoa bình thường, còn Thời Tuyết lại có một nét thanh tú khác biệt.


"Cậu cũng cảm thấy vậy đúng không?" Khi nhắc tới Thời Tuyết, sắc mặt của Tề Tử Hoa đã bình tĩnh trở lại.


“Nhưng cậu cũng đừng có xằng bậy”, nhìn thấy hắn như vậy, Hà Mộ Sênh lập tức nhắc nhở: “Sự nghiệp của Thời Tuyết đang lên, cậu đừng khiến cô ấy có vết đen gì, còn nữa, Thanh Vân Bang còn đang nhìn cậu chằm chằm, nếu biết Thời Tuyết tồn tại thì cô ấy sẽ nguy hiểm, gần đây tốt nhất không nên tìm cô ấy."


Một câu này khiến cho lòng Tề Tử Hoa nảy sinh cảnh giác, nhưng muốn anh không được gặp Thời Tuyết thì anh làm không được.


Hiện tại anh cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.


Nghĩ tới đây, anh lấy di động ra gọi cho Diệp Thiều Hoa.


Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Hà Mộ Sênh hiểu rõ Tề Tử Hoa như lòng bàn tay, biết anh muốn làm gì nhưng cũng không ngăn cản.


Anh là một ảnh đế, thật sự thưởng thức thiên phú của Thời Tuyết, cũng muốn tận mắt nhìn thấy một diễn viên mới thuận lợi phát triển, nếu Thời Tuyết xảy ra chuyện gì thì anh sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.


Nhưng đối với Diệp Thiều Hoa nhà giàu mới nổi này ư, người chỉ biết đi cửa sau, chỉ biết mua hot search này, anh vẫn là một quý công tử lạnh nhạt bạc bẽo như cũ.


------

Bình luận

Truyện đang đọc