(QUYỂN 2) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.

Đường Quả đến kỳ, cậu ta còn lấy đường đỏ với băng vệ sinh từ trong cặp sách của mình ra??? Chỉ cần Đường Quả nhíu mày một chút, sắc mặt tái đi một chút, cậu ta sẽ khẩn trương đến mức không thèm học hành gì, bế người ta lên chạy xuống phòng y tế ngay.

Nếu có người chặn đường, cậu ta sẽ gắt um lên, "Cút ra, không thấy bạn gái ông mày đang mệt à?"

"Chặn đường ông mày, ông mày đánh cho nửa năm không xuống giường được bây giờ."

Đường Quả đói, Đường Quả khát, muốn ăn cái gì cậu ta cũng cẩn thận tỉ mỉ.

Học sinh lớp C2-3 ban đầu còn chấn kinh, giờ cũng đã quen lắm rồi. Nếu Ngụy Việt một ngày không cưng chiều Đường Quả, bọn họ cảm thấy chắc chắn trời sẽ sập.

Trừ chuyện mỗi ngày bị thồn một đống cơm chó, bọn họ vẫn cảm thấy đời này nó phải vậy, thỉnh thoảng còn buôn dưa lê giáo bá Ngụy Việt cưng chiều giáo hoa Đường Quả thú vị thế nào.

Forum của trường đầy bài viết Ngụy Việt chiều giáo hoa Đường, còn có cả bài viết hóng hớt xem Ngụy Việt hôm nay sẽ làm gì.

Nhưng... Thế này không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp thu Ngụy Việt ngày ngày cố gắng học tập tiến lên phía trước đâu!

Bọn họ cho rằng cậu chỉ có thể kiên trì nhiều nhất một tuần, nhưng một tháng trôi qua, hai tháng trôi quá... cậu vẫn kiên trì như cũ.

Hiện tại trừ trước mặt Đường Quả, Ngụy Việt đi WC, đi tập thể dục buổi sáng, đi ăn,... thậm chí là đi đòi lại danh dự cho đàn em cũng không quên mang theo một quyển sách.

Có lần, cậu đi lấy lại danh dự cho đàn em, mang cả đề toán đi làm.

Lớp C2-3 biết được, đồng thanh vãi một tiếng.

Những người đã từng bị đàn em của Ngụy Việt đánh chứng kiến cậu ngồi làm đề toán, thề rằng sau này không chọc đến cậu nữa.

Ôi ôi, lưu manh không đáng sợ, lưu manh có cố gắng, có gia thế tốt, đi đánh nhau cũng phải làm để toán mới đáng sợ, không thể trêu vào được.

Lỡ đâu sau này cha nội này lắc mình một cái thành nhà số học, nhà khoa học thì sao? Mấy ông lớn không phải là hay thù dai à?

Ngụy Việt đã thích học tập, lại càng thích sau mỗi lần thi về sẽ nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của bạn gái. Ấm lòng lắm đấy.

Toán học của cậu từ ba mươi điểm lên đến sáu mươi điểm, đạt tiêu chuẩn... Đến giờ là tối đa.

Cậu chỉ mất có hai tháng, cả C2-3 chấn kinh.

Thi thử Vật lý, chỉ mất có hai mươi điểm, so với Đường Quả được tối đa còn kém một chút, nhưng đã vượt qua không biết bao nhiêu người.

Tiếng Anh của cậu, thôi bỏ đi, Ngụy Việt từ nhỏ đã được tiếp xúc với tiếng Anh, còn từng là thần đồng được bồi dưỡng ra nước ngoài, thi thử được tối đa là chuyện bình thường.

Ngữ văn của cậu...

Ngụy Việt: Ha hả, Ngữ văn con mẹ mày.

"Bạn trai ơi, hôm nay em chốt một bài đọc hiểu với vài đề tự luận, anh nhớ phải làm xong trong vòng một tuần, em chữa cho." Đường Quả chăm chú nói.

"Anh sẽ không để em thất vọng đúng không?"

Ngụy Việt vừa mới chửi một câu Ngữ văn chó má, thấy bạn gái chờ mong nhìn mình, vội thẳng lưng lại, "Tuyệt đối không. Anh nhất định sẽ không để em thất vọng."

"Ừ, em tin anh."

Ngụy Việt đã hứa rồi sẽ không gian lận, đương nhiên, người cậu hứa chỉ có Đường Quả.

Cậu muốn đi học đại học cao nhất với cô, cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô. Mỗi câu cổ vũ tin tưởng của cô là động lực của cậu.

Đường Quả cong môi cười, nhìn vẻ thành thật của Ngụy Việt, không nhịn được mà xoa đầu cậu, "Ngoan quá đi."

Học sinh C2-3: "..." Mẹ nó, muốn quăng bát.

_________

Editor: Khụ, chị kém anh hai tuổi nên mị đổi lại xưng hô

Ủa mà anh lưu ban hay gì...

Bình luận

Truyện đang đọc