(QUYỂN 2) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.

"Giáo hoa Đường, Mã Mậu lại đến rồi." Một bạn nữ nhìn chỗ Ngụy Việt trống trơn. Hôm nay Ngụy Việt tham gia thi Olympic toán học, xin nghỉ một ngày.

Cái thằng Mã Mậu bên nhị trung toàn nhân lúc không có Ngụy Việt, lén lút sang bên đây.

Ban đầu bọn họ còn tưởng là hắn ta tìm Kỷ Tiểu Tư, không ngờ là hắn ta chỉ tìm Kỷ Tiểu Tư nói mấy câu, còn lại tranh thủ nhìn lén Đường Quả.

Sau đó, hắn quang minh chính đại đi tìm Đường Quả, cũng không biết có tâm tư gì.

"Giáo Hoa, cậu cách xa Mã Mậu một chút, thằng đó nguy hiểm lắm."

Cô bạn vừa nói xong đã phát hiện ra Mã Mậu u ám nhìn mình, sợ đến mức chạy vội ra khỏi lớp.

Đường Quả đang ăn cơm, liếc cũng không thèm liếc Mã Mậu một cái.

"Hôm nay tôi mời cậu ăn cơm được không?"

Mã Mậu ấp a ấp úng, hoàn toàn không có thần thái côn đồ nhị trung. Nếu không có người tận mắt thấy hắn bắt nạt bạn cùng trường, ai cũng nghĩ là hắn ta bị nhập.

Đường Quả nâng mi, "Tao ăn no rồi."

"Không ăn không sao, cậu cũng có thể dùng chút trà bánh gì đó..." Mã Mậu nhìn mặt Đường Quả, cảm thấy áy náy, "Tôi... Tôi lúc trước có thể đã tổn thương đến cậu, tôi giải thích được hay không?"

[Kí chủ, cô thả thính Mã Mậu?] hệ thống ngạc nhiên.

Đường Quả hừ lạnh, "Ăn no rửng mỡ mới đi thính nó, ta thả thính bạn trai ta còn chưa đủ, thời gian đâu mà chơi với nó chứ."

Hệ thống thầm nghĩ cũng đúng, kí chủ nhà nó rất có cá tính, xưa nay không thả thính những người mình không có cảm giác. Phải nói, người không hấp dẫn cô, cô kiên quyết không thả thính, đánh chết cũng không thả.

"Không hứng." Đường Quả cúi đầu ăn cơm, "Mày đi đi, tao không muốn nhìn thấy mày."

"Nhất quyết phải như vậy?" Mã Mậu có chút thất vọng, "Cậu muốn gì, tôi đền bù cho cậu được không?"

Đường Quả nhíu mày, "Có thể.". Thấy hắn ta có vẻ vui mừng, cô nói tiếp, "Mày tự tạt axit vào mặt mình đi rồi tao tha thứ cho mày, thành bạn tốt của mày."

Nụ cười của Mã Mậu cứng lại, không nói nên lời nhìn Đường Quả, "Cậu chán ghét tôi đến thế?"

"Nói nhảm. Mày cứ đi hỏi mấy cô gái bị tạt axit xem, có ai không hận người tạt mình?" Đường Quả giễu cợt, "Các cô ấy còn điên cuồng hơn tao nhiều, nghiền xương mày thành tro còn tính là nhẹ."

Mã Mậu cả kinh lui về sau, không dám nhìn vào mắt Đường Quả. Hắn không biết vì sao mình muốn tới đây, còn muốn cô tha thứ cho mình. Hắn nghĩ mình điên thật rồi, có lẽ là vì gương mặt đó rất giống với Kỷ Tiểu Tư?

Hắn không hiểu, rõ ràng ban đầu hắn thích Kỷ Tiểu Tư, nhưng giờ ánh mắt hắn chỉ hướng về Đường Quả. Đối với Kỷ Tiểu Tư, hắn không còn tình cảm như trước nữa.

Mã Mậu muốn nói gì đó thì Phó Trác Thư và Kỷ Tiểu Tư vào lớp, hai người hình như vừa ăn cơm xong.

Kỷ Tiểu Tư thấy Mã Mậu, vội vàng trốn sau Phó Trác Thư. Cô ta thật sự sợ hãi cái tên điên cuồng Mã Mậu này.

Phó Trác Thư thấy Mã Mậu, sắc mặt cũng biến đổi, vội chú ý đến Đường Quả vẫn đang thong thả ăn cơm. Thấy cô không có chuyện gì, cậu ta vô ý thức thở phào một tiếng.

"Mã Mậu, đây là nhất trung."

Phó Trác Thư không sợ Mã Mậu, nhà họ Phó của cậu ta cũng không kém gì nhà họ Mã.

"Cậu ấy đã bị mày làm hại, mày vẫn còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt cậu ấy à?"

Phó Trác Thư biết Mã Mậu tới đây làm gì. Cậu ta cảm thấy thật buồn cười, tổn thương người ta, còn không ngại dựa hơi gia tộc để chèn ép người ta, giờ lại muốn cầu xin người ta tha thứ, thằng Mã Mậu này thực sự còn không bằng súc vật.

________

Editor: Ba thế giới rồi mới thấy được một nam chủ tam quan bình thường...

Bình luận

Truyện đang đọc