(QUYỂN 2) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Cả hai." Đường Quả tươi cười.

Kiều Nghiệt không do dự nữa, đáp lại, "Được rồi, em cứ về đi."

Hắn vốn dĩ không muốn để cô đi, bên ngoài quá nguy hiểm. Ở dưới cánh chim của hắn, cô có thể sống tự do tự tại.

"Kiều Nghiệt, anh thích tôi không?"

Kiều Nghiệt không trả lời, Đường Quả tiếp tục nói, "Nếu anh không thích tôi, sao lại tình nguyện làm chỗ dựa cho tôi?"

"Kiều Nghiệt, chắc chắn là anh không được."

Kiều Nghiệt: "..."

"Tôi đẹp như thế này, còn ở cùng anh đến mấy năm, trước nay anh chưa từng có ý gì với tôi, hóa ra là không được."

"Im đi."

"Kiều Nghiệt à, rốt cuộc là thích hay không thích?"

Kiều Nghiệt mím môi lại, "Không thích."

"Ồ, vậy sao lại muốn giúp tôi?"

"Không cần lí do."

Đường Quả không thuận theo, thừa lúc hắn không chú ý mà hôn chụt một cái lên mặt hắn, "Nào nào, có đôi khi tôi thấy anh nhìn tôi rất kì quái, cứ như là con trai nhìn thấy mẹ ấy."

Đường Quả giật mình, "Anh muốn làm con trai tôi à?"

"Xuống mau."

Kiều Nghiệt chịu không nổi cô tác oai tác quái, xuống xe, kéo cô xuống rồi mau chóng lên xe chạy đi.

Qua kính chiếu hậu thấy vẻ đắc ý của cô, sắc mặt hắn càng trầm, tốc độ nhanh hơn không ít.

...

Lương Triều hồi hộp chờ trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, càng gấp hơn. Anh nhìn ra ngoài, một người phụ nữ xa lạ.

"Tôi đây."

Nghe được giọng nói quen thuộc, anh kinh ngạc một chút, vội vàng mở cửa ra.

"Cô Đường à?"

"Ừ, là tôi."

Kiều Nghiệt liếc mắt một cái đã nhận ra cô, cô còn tưởng mặt nạ của mình có vấn đề. Giờ thấy Lương Triều kinh ngạc, cô mới xác nhận được mặt nạ không có vấn đề gì.

Kiều Nghiệt Kiều Nghiệt, chắc là yêu nghiệt rồi.

Lương Triều vội vàng mời cô vào nhà, cũng không biết nên nói cái gì, vì sao anh phải đồng ý chứ.

"Ờm... Cô Đường có chuyện gì?"

"Tôi đến cứu vớt anh." Đường Quả nói nghiêm túc, "Nếu hôm nay tôi không ở đây, chiều nay anh sẽ mất mạng, còn rất thảm, toàn thân là máu, xương cốt vỡ vụn."

Lương Triều không phải nhân vật trong cốt truyện, chỉ có cái tên. Là pháo hôi nên có thể thay đổi tuổi thọ.

Sắc mặt Lương Triều biến đổi, cũng có chút tức giận, "Cô Đường đừng đùa như thế, không vui đâu."

"Cứ chờ xem."

Nghe câu nói quen thuộc, khóe miệng Lương Triều giật giật. Cô này chỉ có một câu "Cứ chờ xem" trên Weibo mà bị bao nhiêu người ném đá.

"Anh cứ mặc kệ tôi, tôi ở đây một lát."

Lương Triều nhìn gương mặt xa lạ của Đường Quả, chần chờ hòi, "Đây là hóa trang hay dịch dung?"

"Dịch dung, dùng mặt nạ."

Lương Triều gật đầu. Anh đã từng thấy mặt nạ da người, chỉ là chưa thấy loại nào trông thật như thế này, có chút tò mò không biết Đường Quả mua ở đâu.

Giữa trưa, Lương Triều gọi cơm hộp. Hiếm lắm anh mới có thời gian nghỉ ngơi, vốn định chơi game. Nhưng trong nhà giờ còn có một người nói anh sắp chết thảm, anh không dám làm cái gì, chỉ ở phòng khách xem TV.

Chiều, ba giờ mười phút, Đường Quả đứng lên.

Cô lấy từ trong túi xách ra một loạt phù chú màu vàng.

Thấy toàn bộ phòng khách dán đầy bùa, Lương Triều sợ ngây người.

"Cô Đường?"

Anh không tin bói toán, cũng không tin thần Phật, anh theo chủ nghĩa vô thần.

Anh rất có ý kiến, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đường Quả, bất tri bất giác nuốt lời muốn nói xuống. Chẳng lẽ, Đường Quả thoạt nhìn bình thường, thực ra là đang che giấu, hiện tại muốn bộc lộ?

Ngay lúc này, Lương Triều nhận được một cuộc điện thoại, "Sao lại thế? Cháu thấy cô ấy rất tốt."

"Cô Đường, tôi phải đi tìm cậu tôi. Cậu không cho cô diễn vai nữ phụ, tôi cũng không diễn." Nói xong, anh định lao ra ngoài. Đường Quả giữ chặt vai anh lại, anh không thể cử động được.

Bình luận

Truyện đang đọc