(QUYỂN 2) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.

Đường Quả ngẩng đầu, cong môi lên, lộ ra nụ cười tự đắc kiêu ngạo, Ngụy Việt rất thỏa mãn.

Ánh mắt anh càng ngày càng mơ hồ. Anh cứ nghĩ mình sẽ rơi vào bóng tối, nhưng bất chợt, mắt anh dần dần sáng lại.

Đường Quả cười rồi cúi đầu xuống ngay, đây là lần đầu cô khó tiếp thu được chuyện sinh li tử biệt, rốt cuộc là cô khổ sở hay là thân thể này khổ sở, chắc là cả hai.

Con ngươi Ngụy Việt thanh minh lại. Anh nhìn người phụ nữ cúi đầu trước mặt mình, đáy mắt hiện lên vài phần yêu thương.

Anh đưa tay lên sờ gương mặt cô, cảm xúc rất tốt. Anh than nhẹ một tiếng trong lòng, trái tim cứng như đá dần dần mòn đi.

Chỉ là, thời gian không cho phép. Đáy mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hố mình tự đào rồi mình tự nhảy, có khóc cũng phải tự bò lên.

"Quả Quả, kiếp sau gặp."

Nóng xong, anh tiếc nuối nhắm mắt lại, đôi tay đang nắm tay cô cũng từ từ lỏng đi, gương mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Đường Quả nghe được câu kiếp sau gặp, vội ngẩng đầu lên. Anh đã đi rồi.

"Thống, anh ấy nói muốn kiếp sau gặp." Đường Quả vuốt ve gương mặt Ngụy Việt. "Tiếc thật, Ngụy Việt, có lẽ kiếp sau anh không thể gặp được em."

"Anh tốt như thế, em sẽ cố gắng nhớ anh thật kĩ, không sớm quên anh." Đường Quả chợt nghĩ ra, "Thống, mi giữ hết hình ảnh của thế giới này cho ta, rảnh ta sẽ nhìn. Lúc nào không vui có thể có ích."

Hệ thống: [Kí chủ, cô đừng buồn...]

"Hết cách rồi. Ta cũng trả anh ấy một trái tim chân thành, làm sao có thể không khổ sở. Thôi, về Thiên Tuyền nằm mấy ngày sẽ quên hết ngay ấy mà."

Sau lễ tang của Ngụy Việt, Đường Quả dành chút thời gian làm bạn với ông Đường bà Đường, còn đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé ngoan ngoãn. Cô dạy dỗ nó một năm, rồi đưa nó đến cho hai vợ chồng họ Đường.

Ngày hôm sau, người hầu đẩy cửa phòng Đường Quả ra, phát hiện cô đã đi rồi. Trên tay cô còn cầm ảnh cưới của cô với Ngụy Việt, người nhìn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhà Toán học vĩ đại không bỏ được người chồng của mình, một ông chủ lớn cũng là một nhà Sinh vật học vĩ đại, tự tử đi theo chồng.

Chuyện của hai người được truyền đi từ năm này qua năm khác.

Thành quả của họ, người đời sau tôn là chí bảo.

Chuyện tình yêu của họ được in thành sách, năm nào cũng bán hết sạch.

Chuyện của họ, mãi không bị quên đi.

...

[Kí chủ đại đại, cô có ổn không? Có cần dùng Tinh Tửu Hoàn không?]

Hệ thống tri kỉ hỏi. Thế giới trước kí chủ rất hạnh phúc, nó có được nhiều thật là nhiều năng lượng. Đúng rồi đấy, nó lại thăng cấp, nên giờ nó cực kì nhiệt tình.

Kí chủ chỉ cần vui vẻ mà sống, sau đó nó sẽ thu được năng lượng, thích quá đi.

Kí chủ đại đại là đại gia của nó, là chỗ dựa vững chắc của nó.

Đường Quả vuốt mi, tạm thời không tiếp thu kí ức. Nguyên chủ uống quá nhiều rượu, lại nằm đất cả đêm nên bị cảm lạnh, giọng nói cũng khàn khàn, "Lấy một viên đi."

Ăn xong Tinh Tửu Hoàn, đầu óc cô tỉnh tảo một chút. Cô quan sát xung quanh, phòng khách rộng rãi vô cùng bừa bộn, chỗ nào cũng có chai rượu.

Thức ăn đóng hộp cũng không biết là đã để đó mấy ngày, giờ đang là mùa hè, vì thế mà cả phòng tràn ngập mùi ôi thiu khó ngửi.

Cô nhìn lại mình, nồng nặc mùi rượu, ngay lập tức vọt thẳng vào phòng tắm.

__________________

Editor: Mị edit mấy chương cuối mà khóc như một con tró, đoạn đầu cute vui vẻ thế mà huhu

Bạo chap đúng ngày luôn cho nó nóng ụ v ụ, dù mị vẫn rén zl...

Btw ba thế giới đầu mị đang beta lại nên tạm thời chưa đăng, còn thế giới sau chắc chờ bão qua thì mị sẽ update đều nha :(((

Bình luận

Truyện đang đọc