Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Năm nay, Đường Quả ba mươi tám tuổi, Ngụy Việt bốn mươi tuổi.
Hai người hẹn hò trong một tiệm giải khát. Ngụy Việt giờ đã trở thành một người đàn ông thành thục, thời gian không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt anh. Anh giống như rượu ngon, càng ủ lâu càng nồng đậm.
Ánh mắt anh nhìn Đường Quả vẫn thuần túy thâm tình như trước, chỉ cần cô hơi nhíu mày, anh đã lo lắng.
"Quả Quả muốn ăn kem vị gì?" Câu hỏi này anh hỏi vô số lần vẫn không chán.
Đường Quả cong môi lên, "Tất cả các vị." Cô cũng vui lòng trả lời anh.
"Được. Quả Quả chờ anh."
Người đàn ông quay người đi mua kem, nhân viên trong tiệm đào mỗi loại một muỗng nhỏ. Rất nhanh, anh mang kem về để trước mặt Đường Quả, cũng đưa cho cô một cái thìa nhỏ.
Anh không ăn gì cả, chỉ nhìn cô ăn. Ánh nhìn mười phần cưng chiều kia khiến trái tim các nhân viên nữ trong tiệm muốn rớt xuống.
Hai người này tuần nào cũng đến tiệm họ ăn kem rồi vung cơm chó khiến họ tức giận, nhưng nếu một tuần không đến, họ cảm thấy không quen.
Đường Quả xúc kem lên ăn. Cô đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua vẫn giống một cô gái nhỏ.
[Kí chủ, dựa theo cốt truyện, sinh mệnh của Ngụy Việt sắp cạn rồi.] Hệ thống cẩn thận nhắc nhở, [Kiếp trước anh ta là đại ca xã hội đen, chết khi đang đánh nhau với người ta. Kiếp này thay đổi nhưng vẫn không thể tránh khỏi cái chết.]
"Biết rồi."
Đường Quả cong môi lên, nghiêm túc ăn kem, "Trong quãng đời còn lại của anh ấy, ta sẽ ở bên anh ấy, không để anh ấy tiếc nuối mà đi."
[Kí chủ, cô không khổ sở, không đau lòng sao? Ngụy Việt là người đối xử tốt với cô nhất.] Nó trải qua quá nhiều thế giới, chỉ có mỗi Ngụy Việt chưa từng tổn thương kí chủ, từ cấp ba đến giờ chỉ có che chở với cưng chiều kí chủ.
Khóe miệng Đường Quả lộ ra một nụ cười nhạt, "Đương nhiên là đau lòng. Tiếc quá, ta thực sự rất thích anh ấy. Ta chết đi ở đây không có gì đáng sợ. Đáng sợ là, ta chết rồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tuần hoàn vĩnh viễn không ngừng nghỉ."
Một bát kem mà Đường Quả ăn đến nửa giờ. Thấy cô đã ăn xong, Ngụy Việt rút khăn giấy ra cẩn thận lau miệng cho cô. Dáng vẻ ấy như đang đối xử với một thứ đồ trân quý mong manh.
"Bạn trai ơi," Đường Quả nhìn anh, "Có muốn kết hôn không?"
Ngụy Việt sửng sốt một chút. Anh vứt khăn giấy vào thùng rác, đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô, giọng nói khàn khàn, "Không lúc nào không muốn."
"Chúng mình kết hôn đi."
Ánh mắt Ngụy Việt kinh ngạc. Anh nắm lấy tay cô, "Quả Quả vừa cầu hôn anh?"
"Ừa."
"Phải là anh cầu hôn Quả Quả mới đúng chứ." Ánh mắt anh chỉ có vui vẻ. Anh nắm chặt tay cô, thâm tình nhìn cô, "Quả Quả, cho anh thời gian, anh sẽ tặng em món quà quý giá nhất."
"Được, em chờ anh."
Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, thật sự rất đẹp đôi.
Sau ngày đó, Ngụy Việt càng ngày càng bận. Mãi đến hơn một năm sau, Đường Quả nhận được một cuộc điện thoại. Lúc ấy cô đang tính một công thức rất phức tạp. Nghe điện thoại xong, một Đường Quả vẫn luôn chuyên nghiệp vứt ngay bản thảo sắp hoàn thiện, vội rời đi.
Bệnh viện tư nhân của Ngụy thị. Đường Quả đẩy cửa ra. Người bên trong thấy cô, vội đi ra ngoài. Cô đến bên cạnh giường bệnh, nắm chặt tay Ngụy Việt. Sắc mặt anh tái nhợt, còn gầy yếu hơn nhiều so với hai ngày trước.
"Quả Quả, đây là món quà quý nhất anh muốn tặng em." Ngụy Việt lấy ra một cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong có một chất lỏng màu xanh lục.