QUYỀN THẦN

Thích khách trong tay Hàn Mạc mềm nhũn người, quặt quẹo nằm trong thùng xe. Một quyền của Hàn Mạc đã đánh bay hồn phách gã, khiến gã không thể khống chế được việc phóng uế nữa, đồng tử giãn ra.

Một chân Hàn Mạc giẫm lên người tên thích khách, tay phải gỡ mũi tên trên người xuống, xem xét kỹ. Mũi tên đen sì, vừa nhìn đã biết có kịch độc. Thông thường mà nói, độc tính càng mạnh, màu sắc càng đậm. Mũi tên này đen như vậy, chứng tỏ độc dược trên tên rất nặng. Hắn nghĩ ngay tới tên Huyết Phong Hầu.

-Quả nhiên là muốn lấy mạng ta!

Đôi mắt Hàn Mạc lạnh như băng, hắn nhếch miệng cười độc địa:

-Nếu không nhờ Lão thái quân, chỉ sợ hôm nay ta thật đã chết trong tay bọn chúng rồi!

Hắn có mặc hộ giáp bên trong lớp quần áo. Đó là bảo vệ Lão thái quân của Phạm phủ tặng cho cháu rể, đao thương không phạm. May nhờ có hộ giáp này, nếu không ngày hôm nay không biết liệu hắn có còn toàn mạng hay không nữa.

Gỡ hết mấy mũi tên trên người xuống, vứt bên cạnh, hắn cúi đầu, nhìn tên thích khách dưới chân. Hàn Mạc lạnh lùng hỏi:

-Ai phái ngươi tới?

Dừng một chút, hắn cười độc địa, nói:

-Đừng có thể hiện lòng trung thành của thích khách trước mặt ta. Ngươi nếu biết đau đớn là gì thì nên trả lời câu hỏi của ta đi, nếu không sẽ còn đau hơn gấp vạn đấy. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, nhất định ta sẽ không cho ngươi được thoải mái, nhất định sẽ khiến ngươi biết được thế nào là sống không bằng chết. Ngươi muốn thử không?

Chỉ một quyền kia thôi đã khiến tên thích khách đau đến mức sống không bằng chết rồi. Cho đến giờ cơn đau đớn vẫn còn chưa tan đi, đôi đồng tử hắn giãn ra, gương mặt méo xẹo. Trong xe còn bốc lên mùi hôi thối ghê tởm.

-Đại nhân, nơi này không nên ở lâu!

Tiết Hồng Tụ xoay người, ngồi vào càng xe.

Mã phu đã bị thích khách đâm chết, Tiết Hồng Tụ chỉ có thể đích thân làm mã phu cho Hàn Mạc. Thân là thành viên hắc ám luôn cảnh giác cao độ, Tiết Hồng Tụ cảm giác nguy hiểm vẫn chưa hết.

Tuy rằng sáu gã thích khách đến ám sát đã chết, hoặc bị bắt, nhưng Tiết Hồng Tụ cảm giác bọn thích khách này chắc chắn không phải là loại đệ nhất thích khách.

Dù sao nàng vẫn cảm thấy bọn thích khách này dường như hơi yếu.

Muốn đối phó một nhân vật như Hàn Mạc, nếu muốn dồn hắn vào chỗ chết, thì thực lực của sáu gã thích khách này còn chưa đủ.

Chính vì vậy, Tiết Hồng Tụ mơ hồ cảm thấy, mối nguy hiểm vẫn còn chưa qua đi. Có khả năng kẻ thù vẫn còn rình rập phía sau.

Dĩ nhiên đây chỉ là suy đoán của nàng. Nhờ hoạt động nhiều trong bóng tối, liên tục phải tiếp xúc với cái chết nên các thành viên hắc ám mới có giác quan nhạy bén như vậy.

Tiết Hồng Tụ muốn chắc chắn Hàn Mạc được an toàn tuyệt đối. Nàng vừa giật cương ngựa, định cho xe ngựa rời khỏi đây, Hàn Mạc lại chợt như nghĩ ra chuyện gì, liền rời khỏi xe ngựa, nhanh nhẹn nhẩy xuống.

Thân pháp của hắn hết sức nhẹ nhàng. Hắn đi tới bên cạnh gã hộ vệ Ngự lâm đang nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Hàn Mạc ngồi xuống, giơ tay kiểm tra hơi thở của gã hộ vệ, hơi thở tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn còn hô hấp, chứng tỏ gã chưa chết.

Hàn Mạc cúi sát mặt xuống, nhờ vào ánh trăng, dùng bàn tay phải có đeo găng tay kim loại nâng cằm tên hộ vệ lên, cẩn thận quan sát khuôn mặt gã.

Khi địch tấn công, Hàn Mạc ngồi trong xe thấy rõ bọn thích khách đã tung ra một loại bụi phấn kỳ lạ. Mấy tên hộ vệ Ngự lâm sau khi bị bụi phấn xâm nhập, nháy mắt đã mất hết sức chiến đấu.

Nhưng hiện tại hắn nhìn khắp trên mặt tên hộ vệ không thấy chút vết tích nào của loại phấn bụi kia.

Loại phấn bụi kia đã biến mất tựa như không khí, không còn thấy chút tăm tích nào, khiến Hàn Mạc không khỏi nhíu mày.

Hàn Mạc biết bụi phấn tan trong không khí không để lại chút giấu vết gì không phải là chuyện lạ. Đơn giản là thứ bụi đó do một phản ứng hoá học nào đó khi gặp không khí sẽ biến mất mà thôi.

Nhưng khi Hàn Mạc còn ở Yến Quốc, cũng thường xuyên trao đổi kiến thức với các cao thủ độc dược của Hoa Thính, hắn hiểu rất rõ, trên thế gian hiện này, có rất ít loại độc dược có thể biến mất không còn chút dấu vết nào như thế, thậm chí có thể nói gần như là không có. Ngay cả Tây Hoa Thính cũng không có loại độc dược như vậy.

Khi thích khách tập kích, rõ ràng Hàn Mạc đã thấy đối phương tung ra một loại bụi phấn quỷ dị, bọn hộ vệ vừa trúng phải đã mất đi sức chống cự, không còn khả năng chiến đấu tiếp. Nhưng hiện thời Hàn Mạc tìm khắp trên người tên hộ vệ cũng không thấy chút bụi phấn nào còn sót lại, chuyện này thực vô cùng quỷ dị. Hàn Mạc phán đoán ngay được rằng loại bụi phấn kia nhất định có khả năng biến đổi, nhưng không phải khi tiếp xúc với không khí liền biến đổi ngay mà phải có một quá trình nào đó. Chính vì vậy, khi loại bụi này xâm nhập đến người mấy tên hộ vệ mới khiến cho bọn họ trúng độc.

Hàn Mạc hiểu rất rõ, nếu không thể khai khác từ miệng tên thích khách còn sót lại kia kẻ nào đứng sau màn sai khiến bọn chúng thì loại bụi phấn này rất có thể là mấu chốt giải quyết vấn đề.

Tiết Hồng Tụ thấy Hàn Mạc kiểm tra thân thể tên hộ vệ, liền nhẩy xuống khỏi càng xe, tay nắm dao găm, đứng bên cạnh hắn. Đôi mắt xinh đẹp, lạnh như băng của nàng dò xét xung quanh, kiểm tra xem có bất cứ vấn đề bất thường gì không.

Mặt khác, hai thành viên hắc ám còn lại cũng lục soát trên người bọn thích khách, tìm manh mối có giá trị. Mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi trong không khí.

Hàn Mạc đứng lên, nhìn mấy xác chết dưới mặt đất kia. Hắn nhanh chân bước qua, cầm lấy tay phải của một gã thích khách, giơ giơ trước mặt. Tức thì hắn cau mày, lại cầm tay phải của một gã thích khách khác lên cẩn thận quan sát. Xem đến tên thích khách thứ ba, Hàn Mạc soi xét thật kỹ, hàng lông mày mới hơi giãn ra một chút. Hắn rút con dao găm sắc bén vẫn giấu trong người ra, chặt đứt hai ngón tay của tên thích khách không chút do dự, rồi cắt một mảnh vạt áo trên người gã, cuốn lấy hai ngón tay. Hắn đặt hai ngón tay trong ngực áo.

Tiết Hồng Tụ đang đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh nàng hiểu được, trong hai ngón tay kia chắc chắn có manh mối gì đấy.

-Đại nhân, mau rời khỏi nơi này thôi!

Hồng Tụ nhắc lại.

Hàn Mạc gật gật đầu, quay đầu liếc mắt nhìn hai thành viên hắc ám đang lục soát, tìm manh mối, trầm giọng nói:

-Chờ cho bọn họ tỉnh lại rồi nhanh chóng quay về biệt viện!

Hắn hiểu rất rõ, mục đích của bọn thích khách chỉ là ám sát mình hắn. Chỉ cần hắn rời khỏi đây, đám bộ hạ nhất định sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.

Dáng người thướt tha của Hồng Tụ tựa như âm hồn xinh đẹp trong đêm tối, nàng nhanh chóng tiến lên càng xe, xoay người đi lên. Hàn Mạc theo sau nàng, bước lên đầu xe, đang định lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đúng lúc này, trong một gốc cây ngô đồng, một mũi tên bắn ra lặng yên, không một tiếng động.

Mũi tên này tựa như đến từ âm tào địa phủ.

Tốc độ tên bắn cực nhanh, vượt xa sức tưởng tượng của con người. Một mũi tên này thực đi ra từ địa ngục, ẩn chứa một mùi yêu dị, khác với những loại tên thông thường luôn có tiếng động.

Đây là mũi tên của ác quỷ!

Mũi tên đoạt mệnh bắn tới ngực Hàn Mạc với tốc độ không thể tin nổi, chuẩn xác, nhanh lẹ, mạnh mẽ, lặng yên không một tiếng động. Đến Hàn Mạc vốn là người có ngũ quan cực kỳ nhạy bén không ngờ cũng không phát hiện được mối nguy hiểm từ phía sau.

Tên bay đến!

Xuyên thẳng thân người!

Mũi tên địa ngục không găm vào người Hàn Mạc, mà xuyên qua ngực Hồng Tụ.

Vị cô nương vẫn luôn đề cao cảnh giác này vừa phát hiện mũi tên quỷ dị, nhận thấy Hàn Mạc không thể tránh né, liền không chút do dự xông đến như một ngôi sao băng, đón lấy mũi tên này.

Sức mạnh của mũi tên này vốn dĩ đủ sức xuyên qua người nàng, tiếp tục bắn đến Hàn Mạc ở phía sau nàng.

Nhưng dĩ nhiên vị cô nương này hiểu được điểm này, nháy mắt đã cản mũi tên lại, dùng thân thể ngăn tốc độ của tên. Tay trái của nàng nắm chặt thân tên, ngăn không cho nó xuyên qua người, xâm phạm tới người Hàn Mạc.

Cơn đau đớn dữ dội khiến gương mặt nàng nhợt nhạt.

Hàn Mạc thấy Hồng Tụ nháy mắt nhảy ra khỏi xe đã biết có chuyện xấu xảy ra. Đến khi hắn quay người lại đã thấy mũi tên độc ác kia xuyên thẳng người Hồng Tụ rồi.

Thân thể mảnh mai trước mắt hắn nhẹ nhàng lắc lư, rồi tựa như một bông hoa héo tàn, chậm rãi ngã ra sau.

Hàn Mạc vươn người, đỡ lấy thân thể Hồng Tụ. Lúc này, hai thành viên hắc ám đang kiểm tra các thi thể cũng phát hiện ra có chuyện bất thường, nhanh chóng tiến lại chỗ Hàn Mạc.

Trán Hồng Tụ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, gương mặt xinh đẹp của nàng nhợt nhạt, cùng đau đớn. Nàng dốc hết hơi sức, nói:

-Mau…Đi mau…

Một thành viên hắc ám đã lấy trong lòng ra một viên thuốc, nhét vào miệng Hồng Tụ. Người còn lại nhanh chóng lao theo hướng mũi tên bắn tới, nhìn về phía đối diện mấy gốc ngô đồng. Y thấy một bóng người nhảy ra từ cây ngô đồng tựa như âm hồn đang mau lẹ rời khỏi đó.

Thành viên hắc ám đuổi theo không chút do dự.

Hàn Mạc ôm chặt lấy Hồng Tụ. Hắn vốn là người bình tĩnh mà lúc này cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng. Phút chốc, từ cổ họng Hàn Mạc phát ra một tiếng gào thét cực kỳ bi thương:

-Hồng Tụ!

-Đại nhân, mau rời khỏi đây thôi!

Tên thành viên hắc ám còn lại cũng đau buồn, nói:

-Nơi này không thể ở lâu!

Hàn Mạc ôm lấy Hồng Tụ, ngồi trước xe ngựa, cầm roi quất lên tuấn mã. Con tuấn mã hí dài một tiếng, nhanh chân chạy đi.

-Hồng Tụ, ngươi không thể chết được!

Hàn Mạc cắn răng, ôm chặt Hồng Tụ trong lòng:

-Ngươi sẽ không chết, tuyệt đối không thể nào chết được!

Trong sứ đoàn của Yến Quốc có thái y, hơn nữa trong biệt viện cũng có thành viên hắc ám giỏi trị bệnh. Hàn Mạc hiện giờ chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng trở về biệt viện hoàng gia mà thôi.

Nhất định hắn phải cứu được Hồng Tụ!

Một tay hắn nắm roi, quất tuấn mã, tay kia ôm Hồng Tụ vào lòng. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của nàng khẽ run rẩy, khuôn mặt của nàng cũng hết sức nhợt nhạt, đôi bờ môi vốn đỏ sẫm lúc này cũng đã tái xanh.

Bình luận

Truyện đang đọc