QUYỀN THẦN

Yến hội vì hành động của Ngũ Thiên Thiệu mà ngập tràn sát khí. Chẳng qua gã vốn rất có danh tiếng trong quân Tây Bắc. Đám thủ hạ thấy tướng lãnh mình vì Hàn Mạc mà bị Tiêu Hoài Ngọc trách phạt thì càng bất mãn với Hàn Mạc hơn. Hơn nữa, trước mặt bao người, Ngũ Thiên Thiệu bị hắn hạ gục lại càng làm vẻ mặt các tướng lãnh Tây Bắc thêm phần u ám.

Bầu không khí u ám trong bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người trở về nơi ở của mình. Hàn Mạc đi theo Tào Ân về doanh trại. Tào Ân hết lời khuyên giải hắn.

Trong mắt hầu hết tướng lãnh quân Tây Bắc đều chỉ có Tiêu Hoài Ngọc, dĩ nhiên bọn họ nào để mắt đến các quan trong triều. Ngay cả Xương Đức Hầu Tào Ân, bọn họ cũng chỉ ngoài mặt thì cung kính chứ trong lòng chưa chắc đã thật sự kính sợ vị Hầu gia nhu mì, thanh tú như nữ nhân này.

Ngũ Thiên Thiệu trách mắng Hàn Mạc trước mặt Tào Ân, lại mắng các quan trong kinh sống xa hoa lãng phí. Nếu là do Tiêu Hoài Ngọc sai phái gã thì cũng thôi, nhưng từ chuyện này có thể nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, các tướng lĩnh Tây Bắc rất bất mãn với quyết định liên minh với Khánh Quốc lần này. Chắc chắn bọn họ cũng vô cùng bất mãn với các quan viên của Hàn tộc.

Tín hiệu nguy hiểm này không khiến Hàn Mạc để tâm đến những lời khiêu khích của Ngũ Thiên Thiệu, mà ngược lại, hắn lại rất chú ý đến tiền đồ tương lai của Hàn gia.

Hắn hiểu rất rõ ràng một đạo lý, chỉ có dùng bạo lực mới giành được chính quyền.

Hiện giờ, thế lực của Hàn gia ở Yến Quốc ngày càng tăng. Trong triều bọn họ thậm chí còn có phần vượt qua cả thế lực của Tiêu gia. Thoạt nhìn có thể thấy Hàn gia đang chiếm lợi thế lớn, nhưng lần này đến doanh trại quân Tây Bắc, Hàn Mạc cũng chợt giật mình.

Một gia tộc nắm giữ quyền lực lớn như thế trên triều nhưng nếu không nắm giữ được binh quyền của cả nước thì quyền lực càng lớn càng thêm phần nguy hiểm mà thôi.

Hiện giờ, xem tình hình hiện tại thì trên triều, nhiều lần Tiêu Thái sư phải chịu thua thiệt khi tranh đấu với Hàn gia. Hơn nữa, không ít quan viên đều quay qua dựa dẫm Hàn gia, mới nhìn thì tưởng Hàn gia lớn mạnh, lên như diều gặp gió. Tiêu gia dường như đang dần thất thế.

Nếu là những kẻ ếch ngồi đáy giếng nơi kinh thành, không biết để mắt đến các yếu tốc khác thì, quả thực sẽ cảm thấy thế lực của Hàn gia thật sự cường thịnh.

Nhưng giờ Hàn Mạc đã hiểu, Tiêu Thái sư dù có thất thế ở kinh thành nhưng gia tộc Tiêu gia nhất định sẽ không vì cuộc tranh đấu với Hàn gia mà suy sụp. Đơn giản bởi Tiêu gia còn còn Tiêu Hoài Ngọc chống lưng.

Tiêu Hoài Ngọc đại diện cho binh quyền.

Binh quyền này vừa đảm bảo cả Yến Quốc không bị kẻ thù bên ngoài xâm phạm, lại vừa đảm bảo Tiêu gia sẽ không biến mất trên triều đình Yến Quốc.

So với các Đại thế gia khác phải liên kết chính trị với nhau, chỉ riêng mình Tiêu gia đã đủ khiến người khiếp sợ.

Trong triều có Thái sư, ngoài triều có Đại tướng quân.

Thế lực của Thái sư trong triều đủ sức đảm bảo sẽ cung ứng vật tư đầy đủ cho quân Tây Bắc và quyền uy tuyệt đối của Tiêu Hoài Ngọc ở Tây Bắc. Còn Tiêu Hoài Ngọc ở Tây Bắc sẽ có thể đảm bảo được quyền lực của Tiêu Thái sư trong triều sẽ không giảm sút, đồng thời, chắc chắn được sự hùng mạnh của Tiêu tộc ở Yến Quốc.

Hai thế lực trong ngoài dựa vào nhau, cùng hỗ trợ lẫn nhau. Mối liên kết chính trị như thế vừa mạnh về quân quyền, vừa mạnh về chính quyền. Đây chính là điểm mạnh của Tiêu gia mà các thế gia khác không thể bằng được.

Thật ra, các đại thế gia khác cũng có người trong quân Tây Bắc, nhưng chung quy, các tướng lãnh cao cấp đều là thân tín của Tiêu Hoài Ngọc. Quyền uy của Tiêu gia trong quân Tây Bắc không người nào có thể lay chuyển.

Sau khi trở lại doanh trướng, Hàn Mạc luôn mải mê xác định vị trí của Hàn gia ở Yến Quốc hiện thời.

Người đưa ra các sách lược của Hàn gia dĩ nhiên là hai huynh đệ Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương. Hiện giờ, bọn họ kết đồng minh ba nhà với Phạm Hồ. Trong triều, Hàn gia có thể vượt mặt Tiêu gia, thậm chí cũng có thể nói, Hàn gia từng bước ép sát, gây sự với Tiêu gia.

Hàn Mạc vô cùng kính sợ đại bá Hàn Huyền Đạo, nhưng hắn cũng biết Hàn Huyền Đạo là một nhân vật rất có tâm kế.

Hắn tin rằng Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên biết một đạo lý cơ bản: muốn đạp đổ Tiêu gia, không những phải chèn ép được thế lực của Tiêu gia trên triều, mà còn phải phá đổ được Tiêu Hoài Ngọc. Ít nhất bọn họ cũng không thể để quân Tây Bắc trở thành kẻ chống lưng của Tiêu gia.

Nếu không giải quyết được điểm này, cho dù Hàn gia có chiếm hết ưu thế trên triều, thì chung quy, vẫn không thể tấn công một đòn chí mạng với Tiêu gia.

Hàn Huyền Đạo là người khôn ngoan, dĩ nhiên hiểu được đạo lý này.

Nhưng theo những gì Hàn Mạc biết được từ trước đến giờ thì, Hàn tộc dù tấn công Tiêu gia trên triều đình mãnh liệt, nhưng vẫn chưa từng dùng bất cứ thủ đoạn hay có đối sách nào đối với quân Tây Bắc.

Chuyện này hiển nhiên không phù hợp với cách làm việc của Hàn Huyền Đạo. Ít nhất sách lược của Hàn gia hiện giờ chỉ nhằm vào triều đình mà không quan tâm đến quân đội, quả là thiếu sót lớn.

Hàn Mạc không tin những nhà sách lược của Hàn gia lại xem nhẹ vấn đề này.

Các nhà sách lược của Hàn gia chắc hẳn đều hiểu rõ, nếu bọn họ áp bức Tiêu gia quá trong triều, đến một lúc nào đó, Hàn gia nhất định sẽ bị quân đội áp bức lại.

Hàn Huyền Đạo là người đứng đầu, đưa ra các quyết sách của Hàn tộc, không lý nào lại không quan tâm đến đại cục mà làm chuyện ngu ngốc. Bọn họ dám áp bức Tiêu gia trên triều như vậy, khiến Hàn Mạc mơ hồ cảm thấy, về phương diện đối phó với quân đội, chắc hẳn Hàn gia cũng đã có tính toán nhất định.

Những tính toán đó là gì?

Chỉ có điều hiện thời ở trong quân doanh của quân Tây Bắc, Hàn Mạc không nhìn ra được đối sách của Hàn gia với quân đội, ngược lại còn thấy rõ được sự căm thù mãnh liệt của các tướng lãnh quân Tây Bắc với Hàn gia.

Chuyện này khiến Hàn Mạc mơ hồ cảm thấy bất an.

Trời về chiều, Hàn Mạc bất ngờ được người của Tiêu Hoài Ngọc đến đón hắn, đến đại doanh tướng quân gặp y.

Hàn Mạc tuy nghi ngờ, nhưng nếu Tiêu Hoài Ngọc đã triệu tập, hắn dĩ nhiên phải nhanh chóng tới đại doanh của y.

Đại doanh của Tiêu Hoài Ngọc mới nhìn không có gì đặc biệt, chỉ lớn hơn doanh trại bình thường một chút. Nói chung, doanh trại Đại tướng quân thông thường nhất định phải có người đứng ngoài canh gác cẩn thận. Nhưng bên ngoài trướng vải của Tiêu Hoài Ngọc, chỉ có bốn gã võ sĩ mặc giáp trụ canh gác. Xung quanh đại doanh có hàng rào gỗ vây kín, bên trái có một sân lớn, đặt các loại binh khí lớn. San có trưng bày các loại vũ khí như thế này dĩ nhiên đây là nơi Tiêu Hoài Ngọc thường ngày luyện võ. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Bên ngoài căn lều có cắm hai lá cờ lớn. Trên hai lá cờ, một viết chữ "Yến" rất to, một viết chữ "Tiêu". Bên ngoài đại doanh tướng quân mới nhìn rất đơn sơ, tuỳ tiện, người ngoài không biết, chắc hẳn không thể ngờ được đây là nơi ở của Tiêu Hoài Ngọc, thần tướng của Yến Quốc. So với thân phận và uy danh của hắn, đại doanh này quả thực quá đơn sơ.

Đại doanh giản dị, thị vệ thưa thớt, nhưng nhìn từ nơi này không những người ta biết được cuộc sống của Tiêu Hoài Ngọc, mà còn biết được sự tự tin về sức mạnh của y.

Thân là chủ soái của Yến quân, không thể phủ nhận, vô số người và thế lực đều muốn Tiêu Hoài Ngọc biến mất khỏi thế gian này. Hàn Mạc thậm chí còn có thể khẳng định, số lượng âm mưu và kế hoạch ám sát Tiêu Hoài Ngọc nhiều chẳng kém gì sao trên trời đêm.

Nhưng Tiêu Hoài Ngọc lại cho canh phòng đơn giản như thế, chứng tỏ y không hề sợ phải đối mặt với đủ loại âm mưu. Lòng tin của vị quân thần này cực kỳ hùng mạnh, mà để có được lòng tin này, bản thân y cũng phải là người có võ công cực kỳ dũng mãnh.

Thập phương danh tướng đã vượt qua sức mạnh của người thường, có được võ công mạnh đến mức quỷ thần cũng khó bằng nổi!

Thị vệ bẩm báo một tiếng. Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cất giọng trầm lặng như núi gọi Hàn Mạc đi vào.

Hàn Mạc hít sâu một hơi, đi vào doanh trướng của Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc.

Trong doanh trướng vẫn rất đơn sơ.

Bên trái có một cái giường, ở giữa đặt một thư án lớn. Trên thư án bày đủ các loại bản đồ. Bên phải doanh trướng bày một sa bàn thật lớn, diện tích của sa bàn chiếm một phần ba toàn bộ diện tích căn lều.

Cách sa bàn không xa lại là một giá sách thật lớn. Trên đó bày đủ các loại sách mà hầu hết võ tướng chỉ liếc mắt qua đã muốn đau đầu.

Rất đơn giản.

Nhưng có đủ văn võ kết hợp.

Từ đó cũng có thể thấy được Tiêu Hoài Ngọc là người văn võ toàn tài!

Lúc này, Tiêu Hoài Ngọc đứng bên sa bàn, chắp tay sau lưng. Dáng người y hơi gầy, lại trầm ổn như núi. Y lẳng lặng đứng đó, tuy không quá rạng ngời nhưng lại khiến người cảm nhận được sự tâm hồn hết sức kiên cường của y.

Hàn Mạc đang định chắp tay thi lễ, Tiêu Hoài Ngọc đã thản nhiên nói:

-Không cần mấy nghi thức xã giao đó. Ngươi mau lại đây xem cái này!

Khi y nói chuyện, hai tay vẫn chắp sau lưng, mắt nhìn sa bàn, cũng không hề liếc nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, rồi nhanh chóng bước tới bên sa bàn.

Sa bàn rất cao, diện tích rất lớn. Hàn Mạc nhìn thoáng qua sa bàn đã cảm thấy địa phương trên sa bàn rất quen thuộc, nhíu mày, rồi hiểu ra.

Hắn suy đoán, vùng đất được bày bố trên sa bàn chính là quận Nam Dương của Khánh Quốc, quận Lâm Dương của Yến Quốc và quận Tuy Định của Nguỵ Quốc. Đây là những khu vực đang phải đối mặt với chiến tranh và cũng là những nơi rất nhạy cảm.

Đình Thuỷ quan của quận Tuy Định của Nguỵ Quốc xuất quân đánh quận Nam Dương của Khánh Quốc. Yến Quốc tuy rằng không tham gia trận chiến này nhưng cũng đã tập kết năm vạn binh lực ở Lâm Dương quan, phía bắc quận Lâm Dương.

Ba quận lớn này là địa điểm tập kết binh lực của ba nước, dĩ nhiên đều là những nơi cực kỳ quan trọng.

Địa thế trên sa bàn cao thấp nhấp nhô, có dãy núi trùng điệp, có hồ nước, có bình nguyên, có quan ải. Hàn Mạc vừa nhìn đã nhớ lại những con đường hắn đã từng đi qua khi đến Khánh Quốc. Thật không ngờ từng con đường ấy lại hiện rõ mồn một trên sa bàn này, càng đáng ngạc nhiên hơn là, theo trí nhớ của hắn, mỗi một con sông, một đoạn đồi núi trên đường đi đều hiện rõ trên sa bàn này, không hề sai một chút nào.

Chỉ nhìn vài lần, Hàn Mạc đã thêm vài phần kính nể vị danh tướng có gương mặt bình thường trước mặt hắn.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Hiện giờ, toàn bộ thế cục mới nhìn thì thấy rất phức tạp, nhưng đứng bên sa bàn, người xem lại có thể thu toàn bộ tình hình chiến sự vào trong tầm mắt, hết sức rõ ràng.

Sa bàn chẳng những tái hiện chính xác địa hình và thành trì của ba quận mà còn cắm vô số lá cờ nhỏ. Các lá cờ chia làm ba màu, màu đỏ đại diện cho quân đội Yến, màu đen là Nguỵ quân, màu trắng là Khánh quân.

Hiện giờ, Nam Dương quan trên sa bàn đã cắm một lá cờ màu đen.

Trong khu vực quận Nam Dương có một dãy núi trải dài, chính là sơn mạch Long Sơn. Đỉnh Thiên Nhai Phong cao ngất tầng mây ở sơn mạch Long Sơn là nơi rất đặc biệt, cũng chính là nơi cao nhất trên toàn bộ sa bàn.

Phía trên sơn mạch Long Sơn có cắm rất nhiều quân cờ màu trắng to, nhỏ khác nhau. Sơn cốc lớn ở phía tây có cắm một quân cờ khác. Hàn Mạc biết, nơi kia nhất định là thung lũng trọng yếu nhất của sơn mạch Long Sơn. Có lẽ quân chủ lực của Thương Chung Ly đang được bố trí trong thung lũng này.

-Ngươi xem có hiểu rõ không?

Tiêu Hoài Ngọc cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, bình tĩnh hỏi.

Hàn Mạc gật gật đầu:

-Hiểu!

-Vậy ngươi nói xem, Nguỵ quân có thể ở bình nguyên bên ngoài sơn mạch Long Sơn tấn công sang phía đông, vượt qua sơn mạch Long Sơn, tiến vào trung tâm quận Nam Dương hay không?

Tiêu Hoài Ngọc nhìn sơn mạch Long Sơn, điềm đạm hỏi hắn.

Hàn Mạc ngẩn người. Hắn thật không ngờ được Tiêu Hoài Ngọc lại gọi hắn đến để nghiên cứu tình hình quân sự.

Hắn không nhịn nổi liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Ngọc, thoáng ngạc nhiên.

Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên nói:

-Không cần nghĩ nhiều. Ngươi nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy. Không cần phải giấu giếm!

Bình luận

Truyện đang đọc