QUYỀN THẦN

Không kể đến một đêm ân ái vừa qua, ngày hôm sau, Hàn Mạc vừa mới thức dậy, Hàn Huyền Xương đã phái người gọi hắn đến thư phòng. Tiểu Thiến cùng Tuệ nương đến Đông viện gặp Hồng Tụ.

Hàn Mạc tới thư phòng, Hàn Huyền Xương đã ngồi đọc sách sẵn ở thư phòng chờ hắn. Vừa thấy hắn tiến vào, lão đã buông sách, mỉm cười nhìn đứa con, hỏi:

-Đêm qua ngươi nghỉ ngơi có được không?

Hàn Mạc thấy gương mặt mệt mỏi của phụ thân, biết được lần này lão vì chuẩn bị hôn sự cho thái tử mà hao tâm tổn sức, liền bước lên, mỉm cười nói:

-Phụ thân dậy sớm vậy. Người đã vất vả rồi. Mọi chuyện đã xong xuôi, người cũng nên nghỉ ngơi hai ngày mới phải.

Dừng một chút, hắn nói thêm:

-Đêm qua, con ngủ rất ngon.

Hàn Huyền Xương cười nói:

-Đúng là nhẫn tâm.

-Cái gì?

Hàn Mạc sửng sốt.

Hàn Huyền Xương đứng dậy, đến bên Hàn Mạc, vỗ nhẹ bả vai hắn, dịu dàng nói:

-Tiểu Thiến đang mang hài tử trong bụng, ngươi lẽ nào lại có thể ngủ ngon? Năm đó, phụ thân biết được mẫu thân ngươi có ngươi mất đến vài ngày cũng không ngủ nổi!

Hàn Mạc cười ha ha, nói:

-Lúc ấy, phụ thân chắc là quá vui mừng nên mới không ngủ được?

Hàn Huyền Xương lắc đầu nói:

-Không phải thế. Chẳng qua ta lo lắng mẫu thân ngươi có ngươi rồi, sẽ càng không biết đến quy củ mà chỉ bảo bắt phụ thân làm cái này cái kia thôi!

Lão vừa nói xong liền mỉm cười, Hàn Mạc cũng cười rộ lên.

Hàn Huyền Xương ngồi xuống ghế bên cạnh, trên bàn đã có sẵn nước trà ngon. Lão nâng chén trà, nhấp một ngụm, rồi mới buông xuống, nói:

-Đại hôn của thái tử xong, giờ Tiêu Minh Hồng đã là thái tử phi, chuyện này ngươi biết chưa?

-Rồi ạ.

Hàn Mạc gật gật đầu.

Hàn Huyền Xương nghiêm nghị, chậm rãi nói:

-Cứ như vậy, trong cung, người của Tiêu gia ngoài Tiêu phi còn có vị thái tử phi nữa, ngày sau càng khó yên bình.

-Nhị tỷ hoài long thai, chuyện này đã truyền ra ngoài rồi sao?

Hàn Mạc hỏi.

Hàn Huyền Xương gật gật đầu:

-Mọi người trong cung đều đã biết. Mấy ngày trước đây, ta và đại bá ngươi cũng tiến cung thăm rồi. Khí sắc tỷ tỷ ngươi rất tốt, có điều trong cung rất hỗn loạn, dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Hàn Mạc trầm ngâm không nói gì.

-Ngươi có gặp Thương Chung Ly không?

Hàn Huyền Xương nhìn Hàn Mạc, hỏi:

-Còn vị Hoàng đế Khánh Quốc kia nữa?

Hàn Mạc gật đầu, nói:

-Có, đều đã gặp cả.

-Sức khoẻ Thương Chung Ly thế nào?

Hàn Huyền Xương thấp giọng nói:

-Còn vị Hoàng đế kia nữa?

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

-Thương Chung Ly xem ra rất nhanh nhẹn, nhưng theo tin tức con nhận được thì thân thể hắn dường như không được tốt lắm. Con nhìn hắn cũng hơn năm mươi tuổi rồi, lại làm việc quá vất vả, thân người nhìn thì to lớn, nhưng chắc hẳn hắn cũng đã quá mệt mỏi rồi. Còn vị Khánh đế kia, con nghĩ chẳng qua sống nhờ đan dược mà thôi, có lẽ cũng không sống được bao nhiêu năm nữa!

Hàn Huyền Xương trầm mặc, thoáng suy nghĩ, lát sau mới nâng chén trà lên, thở dài nói:

-Khánh Quốc sớm muộn cũng nổi loạn thôi. Một khi Thương Chung Ly chết, sẽ không còn người nào có thể nối nghiệp hắn. Hậu đảng Khánh Quốc hiện giờ đang mạnh, nếu không còn Thương Chung Ly và Khánh Quốc, nhất định sẽ loạn thôi!

-Ý của phụ thân là?

Hàn Huyền Xương cười khổ, nói:

-Đại chiến hiện giờ giữa Nguỵ Khánh, theo phụ thân thấy, chưa đến một năm rưỡi là kết thúc. Chiến cuộc biến ảo, nếu Đại Yến ta cứ bảo thủ không chịu thay đổi, thì cũng không cần quan tâm đến điều khoản kia nữa.

-Phụ thân muốn nói chúng ta cũng phải đánh?

-Chuyện đó còn chưa chắc.

Hàn Huyền Xương thở dài:

-Chuyện này còn phải xem tình hình chiến sự như thế nào nữa. Nếu Khánh Quốc có thể ngăn cản được, dĩ nhiên chúng ta sẽ án binh bất động. Nhưng nếu người Khánh Quốc không ngăn chặn được bạo loạn, để Nguỵ quân tiến vào, thì chẳng những Thánh thượng và các thần tử trong triều không để yên mà Tiêu Hoài Ngọc ở Tây Bắc sẽ là người đầu tiên không chịu ngồi yên. Đại Yến chúng ta nhất định sẽ không ngồi nhìn Nguỵ Quân thoải mái xâm chiếm Khánh Quốc được, chuyện đó không phù hợp với lợi ích của chúng ta!

Hàn Mạc nói:

-Nhưng khi liên minh với Khánh Quốc, chúng ta đâu có thoả thuận sẽ xuất binh?

-Hành động của con người sẽ bị ràng buộc bởi lương tâm và đạo đức thôi.

Hàn Huyền Xương bình tĩnh, nói:

-Hành động của một quốc gia lại lấy lợi ích làm chuẩn mực. Một khi không có lợi cho đất nước, chúng ta sẽ không ngại những chuyện khuôn sáo. Hiện giờ, trận chiến giữa Nguỵ Khánh mới mở màn, chiến cuộc còn rất mơ hồ. Ai thắng ai thua vẫn còn chưa chắc chắn được. Nhưng một khi thế cục đã định, chỉ cần có một bên chiếm được thế thượng phong, đặc biệt nếu là Nguỵ quân chiếm thượng phong thì quân Tây Bắc nhất định sẽ gửi vô số chiến thư về triều đình!

Nói tới đây, gương mặt Hàn Huyền Xương lộ vẻ ưu tư:

-Tiêu Hoài Ngọc là người trầm tĩnh, chưa đến thời khắc cuối cùng sẽ không để lộ suy nghĩ của bản thân. Nhưng một khi hắn và các tướng sĩ Tây Bắc đã đưa chiến thư, thì Thánh Thượng không thể không suy xét đến chuyện chiến đấu hay không.

Hàn Mạc đứng bên cạnh, hắn hiểu rõ nếu đã khai chiến có nghĩa là như thế nào.

Chưa kể đến vật tư tiêu tốn dân chúng không thể chịu nổi, mà quan trọng nhất là một khi đại chiến xảy ra, Tiêu gia sẽ nhân đó mà lớn mạnh, lập chiến công hiển hách. Lúc đó, bọn họ muốn đối phó với Hàn gia cũng không phải chuyện gì khó khăn cho lắm.

Trên thực tế, trận chiến Nguỵ Khánh vừa bắt đầu, Hàn gia đã đánh hơi thấy mối nguy hiểm rồi.

Trong trận đại chiến đầu tiên, Hàn gia đã đánh bại Tiêu gia, thúc đẩy liên minh Yến Khánh, trì hoãn không để Yến Quốc nhẩy vào tham gia chiến tranh, nhưng trận chiến tranh giành cả thiên hạ này, ai dám đảm bảo Yến Quốc có thể mãi án binh bất động đây.

Chẳng những người Khánh Quốc và Nguỵ Quốc bất an, lo lắng không biết người Yến Quốc có xuất binh hay không, mà ngay cả phần lớn người Yến Quốc cũng lo cho tương lai mù mờ của bản thân, không biết có nên tham gia trận chiến này hay không. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nhưng những người chỉ cần hơi khôn ngoan một chút đều biết, nếu trận chiến giữa Nguỵ Khánh kéo dài, song phương đều sẽ bị tiêu hao sức lực, cuối cùng nhất định sẽ có một bên chiếm thế thượng phong. Như vậy, Yến Quốc vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, toạ sơn quan hổ đấu nhất định sẽ không ngồi yên, mà nhân cơ hội này phát động chiến tranh, nắm bắt thời cơ.

Đến lúc đó, còn ai nghĩ đến hiệp ước đồng minh kia nữa.

Hiệp ước đồng minh tồn tại là để chờ đến khi bị huỷ bỏ, hành động của một quốc gia được xét trên tiêu chuẩn lợi ích, chứ không phải tiêu chuẩn đạo đức mà ra.

Một con sói hung dữ tuyệt đối sẽ không ngồi nói đạo nghĩa và hiệp ước đồng minh với một con sư tử uy phong.

Về điểm này, người Yến Quốc hiểu rõ, người Nguỵ Quốc hiểu rõ, Người Khánh Quốc lại càng hiểu rõ.

Hai phụ tử dĩ nhiên vì thế sự giữa các nước mà lo lắng cho tiền đồ của Hàn tộc.

-Tiểu Thiến đang mang thai, ngươi nhớ bồi bổ nàng cho tốt.

Hàn Huyền Xương trầm ngâm một lát, rồi cười nói:

-Chuyện của vị cô nương kia, mẫu thân ngươi đã nói với ta rồi.

Hàn Mạc tức thì hồi hộp, hắn biết Hàn Huyền Xương đang nói đến Hồng Tụ.

Hàn Huyền Xương ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Lão thoáng trầm tư, cuối cùng cũng nói:

-Không phải phụ thân quá nhạy cảm, nhưng ngươi có khẳng định nàng đã mất trí chưa, hay chắc chắn nàng đã quên bản thân là người của Tây Hoa Thính hay chưa?

-Đúng ạ.

Hàn Mạc giải thích, nói:

-Đại phu đã xem qua, não bộ của nàng bị thiếu máu trong thời gian ngắn, tổn thương đến thần kinh não!

Hàn Huyền Xương nói:

-Ngươi cũng biết tình hình hiện giờ không ổn định. Người trong phủ từ lớn đến bé đều là người chúng ta mang theo từ Đông Hải tới, đều rất trung thành và tận tâm, sẽ không có vấn đề gì, nhưng thân phận của vị cô nương này lại hết sức đặc biệt!

Hàn Mạc biết Hàn Huyền Xương lo lắng Hồng Tụ dùng khổ nhục kế trà trộn vào trong phủ, vội nói:

-Phụ thân yên tâm, con rất hiểu nàng. Đưa nàng vào trong phủ cũng là ý của con, không phải ý của Hồng Tụ!

Hàn Huyền Xương thở dài, điềm đạm cười, nói:

-Nàng đã cứu ngươi thì là ân nhân cứu mạng của ngươi. Cho đến khi nàng khôi phục trí nhớ, cứ để nàng ở trong phủ đi. Phụ thân sẽ coi nàng như con gái.

Hàn Mạc cảm kích nói:

-Đa tạ phụ thân!

Hàn Huyền Xương lại đứng dậy, đến gần Hàn Mạc, thấp giọng nói:

-Phụ thân đã từng nói với ngươi, những gì Thánh thượng ban cho ngươi chỉ là hư ảo. Chỉ có thứ chúng ta nắm chắc trong tay mới là thật mà thôi. Hàn gia chúng ta muốn đi đến cuối cùng, phải nắm được thật nhiều thứ trong tay!

Hàn Mạc gật đầu, thấp giọng nói:

-Phụ thân yên tâm, Tây Hoa Thính và Báo Đột Doanh, con nhất định sẽ nắm chặt trong tay.

Trong phủ Lễ bộ Thượng thư, đương nhiên Hàn Mạc cũng có một thư phòng nhỏ. So với thư phòng của Hàn Huyền Xương, dĩ nhiên nhỏ hơn nhiều, nhưng lại yên tĩnh hơn, và số sách trong đó cũng không hề ít.

Sau khi nói chuyện với Hàn Huyền Xương xong, Hàn Mạc trở lại thư phòng, truyền gọi tâm phúc Hàn Thanh.

Hàn Thanh biết thiếu gia triệu tập mình đến là có nguyên nhân, liền đóng cửa sổ lại, bước tới, trình bày rõ ràng:

-Tiểu nhân đã âm thầm tiếp xúc với các quan viên và các cửa hàng ở khu lân cận và trong kinh thành. Hai mươi bảy cửa hàng trong khắp kinh thành và các khu vực lân cận đều đã quyết định sát nhập vào nhà chúng ta. Trong danh sách có nêu tên ba mươi bảy quan viên trong kinh thành và khu vực lân cận, ta cũng đã tiếp xúc qua. Tất cả hai mươi bảy chưởng quầy các cửa hàng và ba mươi bảy quan viên, hầu hết đều đã viết thư thề nguyện trung thành!

Hàn Mạc nhíu mày, nói:

-Hầu hết?

Hàn Thanh hết sức nghiêm túc. Việc Hàn Mạc giao cho y rất quan trọng, y cũng biết vậy và càng hiểu rõ ý nghĩa của nó.

-Đúng vậy.

Giờ khắc này, hai người không còn dáng vẻ cười thoải mái như trước nữa, mà đều hết sức nghiêm nghị. Hàn Thanh cất giọng trầm trầm nói:

-Trong hai mươi bảy cửa hàng, có hai mươi ba cửa hàng thuận lợi quy phục, đều đã viết thư nguyện trung thành. Sau khi Hạ tộc bị tru di, các chưởng quầy của các cửa hàng này đều hoảng sợ, ngày đêm lo lắng. Chúng ta tới tìm là đã cho bọn họ một chỗ dựa vững chắc, nên làm rất thuận lợi.

-Vậy còn bốn cửa hàng nữa thì sao?

-Ông chủ của bốn cửa hàng kia lại có chút dã tâm.

Hàn Thanh cười lạnh, nói:

-Bọn họ muốn được tự mình đứng ra kinh doanh cửa hàng, không liên quan đến chúng ta. Khi chúng ta tiếp xúc với bọn họ, bọn họ vẫn còn do dự. Chính vì vậy, cả bốn chưởng quầy này, trong vòng một tháng đều bị tiêu diệt vì bốn nguyên nhân khác nhau. Cái chết của bọn họ hết sức tự nhiên, không ai nghĩ ra bất cứ điểm nào liên quan giữa bọn họ cả. Còn cửa hàng của bọn họ, người của chúng ta đã tiếp nhận kinh doanh trên danh nghĩa rồi!

-Còn các quan viên thì sao?

-Ba mươi bảy viên quan cũng như các cửa hàng. Có hai mươi chín người nhanh nhẹn thề nguyện trung thành với thiếu gia, hơn nữa đều cam tâm tình nguyện viết thư thỉnh tội và thề trung thành. Thư thỉnh tội là do bọn họ tự ghi lại chứng cứ phạm tội của bản thân. Đã viết ra thư này, đủ cho thấy bọn họ thật tâm muốn quy phục thiếu gia.

Hàn Thanh thấp giọng nói.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, nói:

-Hạ gia bị tiêu diệt. Bọn họ đều thành một lũ ruồi nhặng mất đầu, ngày nào cũng lo lắng đại đao chém xuống đầu. Hiện giờ, bọn họ có cơ hội nương nhờ chúng ta, mong còn không được nữa là. Nếu là ta nhất định cũng sẽ chấp nhận sát nhập.

Điểm này thật ra Hàn Mạc sớm đã hiểu rõ.

Dư đảng của Hạ tộc ngày nào cũng phải sống trong hoảng sợ. Đối với những người này mà nói, báo thù rửa hận cho Hạ tộc chỉ là lời nói dóc mà thôi, bọn họ chỉ muốn làm sao sống sót được, không những là cho bản thân mà còn cả vợ con mình nữa.

Hiện giờ, Hàn tộc đang rất có thế lực ở trong triều. Hàn tộc chủ động đi thu nạp bọn họ, chẳng khác nào trong cơn mưa to gió lớn có một cây đại thụ che mưa chắn gió cho bọn họ. Đây là điều hầu hết các quan muốn cầu còn chẳng được.

Hơn nữa, Hàn Thanh chủ động tìm tới tận cửa, các quan biết được Hàn Mạc nắm chắc chứng cứ phạm tội của bọn họ và Hạ tộc trong tay, hiển nhiên vô cùng run sợ.

Bất kể là bọn họ tự nguyện hay vì lo sợ bị Hàn Mạc tấn công, hầu hết các quan đều hết sức vui mừng mà chủ động viết thư thỉnh tội và thề nguyện trung thành, đem tính mạng bản thân và gia đình giao cho Hàn Mạc.

Hàn Thanh do dự một chút, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói:

-Thiếu gia, có một chuyện, tiểu nhân không biết có làm đúng hay không. Nếu không đúng, xin nguyện để thiếu gia trách phạt, có giết tiểu nhân cũng được!

Bình luận

Truyện đang đọc