QUYỀN THẦN

Đôi mắt đẹp của Khánh hậu lóe lên cái nhìn khác lạ.

Viên Đạo Linh cẩn trọng nói:

- Hoàng hậu, Hàn Mạc có một chuyện lạ, không biết Hoàng hậu có nghe nói qua không?

-Chuyện gì?

Viên Đạo Linh vội nói:

- Hàn Mạc lúc sinh ra có điểm khác thường. Tay phải của hắn có ba ngón tay vàng, không thể tẩy không thể rửa mà màu sắc càng ngày càng đậm.

Khánh hậu nở nhếch mép cười:

- Chuyện này bản cung cũng nghe qua, nhưng cứ nghĩ có lẽ dân gian đồn đại vậy thôi. Có chuyện thật vậy à?

- Không phải là đồn đại, mà là thật.

Viên Đạo Linh lập tức nói:

- Tay phải Hàn Mạc quả thực có ba ngón tay vàng.

Khánh hậu nhíu mày lại, rồi thản nhiên hỏi:

- Cho dù có ba ngón tay vàng, thì sao?

- Bần đạo lúc trước nghe nói liền hoài nghi Hàn Mạc là kim thân nam tử.

Viên Đạo Linh nghiêm nghị nói:

- Chỉ có điều Hàn Mạc thân ở Yến quốc, bần đạo không có cơ hội gặp. Lần này hắn đến nước Khánh, khi quốc cữu mở tiệc tẩy trần, bần đạo cuối cùng đã thấy lời đồn là chính xác. Hắn quả có ngón tay vàng.

Nói đến đây, y liếc nhìn Khánh hậu thăm dò ý tứ, rồi mới tiếp tục nói:

- Ở trên yến hội, bần đạo đã cẩn thận quan sát Hàn Mạc xem có dấu hiệu kim thân không? Nhìn bàn tay vàng dị thường của hắn, bần đạo xác đinh, Hàn Mạc đúng là kim thân nam tử hiếm thấy. Không hề nghi ngờ, chính là dược liệu để luyện kim đan trường sinh bất lão.

Khánh hậu thấy vẻ mặt Viên Đạo Linh nghiêm nghị, cũng không khỏi bán tin bán nghi.

Không thể phủ nhận, Khánh hậu trí tuệ và tâm cơ có thể nói là cực kỳ cao minh, nhưng đối với thế giới huyền ảo này, nàng cũng có chút tin tưởng.

Dù sau đây cũng là thời đại thờ phụng thần linh, thân ở địa vị tối cao, theo đuổi giấc mơ trường sinh bất lão vinh hoa phú quý suốt đời, đến Tần Thủy Hoàng Doanh Chính tuyệt thế cũng còn tin thuật trường sinh bất lão, huống hồ là nữ nhi như Khánh hậu.

- Bần đạo vẫn canh cánh trong lòng về kim đan trường sinh bất lão, cầu mong Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương vạn vạn tuế.

Viên Đạo Linh cung kính nói:

- Ngày đó phát hiện Hàn Mạc là kim thân nam tử, liền mừng rỡ như điên, thầm tìm cách lấy được máu ở tay có máu của hắn để luyện kim đan trường sinh bất lão. Nhưng bần đạo nghĩ không ra cách nên mới dùng đến hạ sách này… chẳng qua là vì tận trung với Hoàng hậu. Hoàng hậu nếu muốn trách phạt, bần đạo cam tâm.

Đôi mắt đẹp của Khánh hậu nhìn Viên Đạo Linh, thản nhiên nói:

- Ngươi đâu, vả vào miệng!

Hai cung nữ phía sau lưng nàng liền bước lên, lấy từ bên hông ra thanh trúc vả miệng. Thanh trúc dù chế tác rất đẹp, nhưng đánh vào trên da thịt, cũng khiến người ta thống khổ không chịu nổi.

Hình phạt này, vốn dùng để trách phạt thị nữ hoặc là hoa nô. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Viên Đạo Linh đầu tiên là sửng sốt, lập tức nằm sấp xuống, hoảng sợ nói:

- Hoàng hậu tha mạng. Hoàng hậu tha mạng.

Khánh hậu một lần nữa bưng tổ yến ướp lạnh lên, nhâm nhi thưởng thức.

Hai cung nữ kia đúng là rất thạo việc, đi đến bên cạnh Viên Đạo Linh, một trái một phải, trong tay cầm thanh vả miệng, mặt không chút thay đổi mà nhìn Viên Đạo Linh.

Viên Đạo Linh trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn phải ngẩng đầu, phơi mặt ra.

Bốp bốp bốp

Hai cung nữ dùng hết khí lực đánh mười roi kinh hồn. Viên Đạo Linh toàn bộ miệng máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong, răng cũng văng ra mấy cái.

Đến khi Khánh hậu đưa tay lên ra dấu dừng lại, xung quanh miệng Viên Đạo Linh máu tươi và nước mũi trộn vào nhau, nhìn cực kỳ gớm giếc.

Viên Đạo Linh mặt nhăn lại vì đau, nhưng vẫn phải quỳ thẳng tắp, cắn răng chịu đau, không dám nhúc nhích.

Khánh hậu nhìn Viên Đạo Linh, thần sắc bình tĩnh, giọng êm ái:

- Tiền trảm hậu tấu, Viên thiên sư, khi nào ngươi học được cách tận trung với bản cung?

- Bần đạo có tội… bần đạo có tội…

Viên Đạo Linh miệng gãy mất mấy cái răng, dập đầu liên tục, kinh hồn bạt vía.

Khánh hậu khẽ thở dài:

- Ngươi cũng biết, nếu bị người khác biết ngươi ám sát Phó sứ của nước Yến, không cần đích thân người Khánh ra tay, thì người nước Yến cũng sẽ đem ngươi chém thành từng mảnh.

Viên Đạo Linh chịu đựng đau đớn, nói:

- Bần đạo… bần đạo… tận trung với Hoàng hâu, chỉ vì nghĩ chế kim đan trường sinh bất lão cho Hoàng hậu, chết cũng không sợ.

- Thôi.

Khánh hậu thở dài:

- Nhớ kỹ, ngươi chưa từng làm gì cả.

Viên Đạo Linh biết ý tứ của Hoàng hậu, dập đầu nói:

- Bần đạo hiểu… bần đạo chưa từng làm gì cả…

Khánh hậu phất tay, ra hiệu cho Viên Đạo Linh lui ra.

Viên Đạo Linh lúc này mới đứng dậy, cung kính định lui ra. Bỗng hiên Khánh hậu như nhớ tới điều gì, hỏi:

- Thiếu máu thuần dương, các ngươi làm thế nào để luyện chế kim đan?

Viên Đạo Linh vội nói:

- Khởi bẩm Hoàng hậu, cho dù phải lục tung cả thiên hạ, bần đạo cũng phải tìm ra máu thuần dương, luyện kim đan trường sinh bất lão.

Khi y nói chuyện, máu loãng chảy từ trên miệng xuống, cực kỳ đáng sợ.

Đôi mắt đẹp của Khánh hậu lưu chuyển, trầm ngâm một lát, mới dịu dàng nói:

- Máu thuần dương luyện đan, đó là dùng máu thuần dương ngâm kim đan, để ngấm vào kim đan phải không?

Viên Đạo Linh cúi mình, không rõ vì sao Khánh hậu lại hỏi vậy, vội đáp:

- Đúng là như thế. Kim đan trường sinh bất lão cần hơn 100 loại dược liệu, lấy tinh hoa từng loại, đem về lò đỉnh kim luyện, luyện thành đan.

Khánh hậu như thoáng chút suy nghĩ:

- Máu thuần dương như hòa nhập vào kim đan, cuối cùng cũng bị tan vào.

- Đúng!

Khánh hậu cười quyến rũ:

- Máu huyết của con người, không phải là dược liệu bình thường, chẳng cần thông qua kim đan mới có thể ăn…

Nói tới đây, Khánh hậu trong mắt xẹt qua vẻ quái dị, thản nhiên nói:

- Ngươi lui ra đi.

Viên Đạo Linh dù không hiểu ý tứ của Khánh hậu nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chậm rãi lui ra, đến cung Vạn Hoa, lập tức nâng cánh tay lên, dùng ống tay áo lau cái miệng đầm đìa máu.

Khánh hậu nhắm mắt lại, tựa vào ghế, tư thế tao nhã xinh đẹp, gương mặt an tĩnh, dường như nghĩ đến cái gì, một lúc lâu, trên gương mặt trắng nõn chợt ửng đỏ.

Chậm rãi mở to mắt, Khánh hậu nói:

- Mau đem nàng lại đây!

Một lát sau, hai cung nữ áo xanh liền dẫn đến một thiếu nữ nhan sắc tuyệt thế đến trước mặt Khánh hậu.

Mỹ nhân kia chừng 21, 22 tuổi, tướng mạo xinh đẹp, mặc xiêm y màu tím, cạp váy màu vàng, thân hình yểu điệu, dung nhan toát ra một vẻ ma mị dị thường.

So với Khánh hậu, cũng không thể nói là thua kém. Nhưng cái vẻ phú quý tuyệt đại thì dường như không thể bằng, càng kém xa vẻ thành thục đầu mày cuối mắt.

Khánh hậu so với cung nữ kia, đương nhiên hơn được vài phần.

Mỹ nhân đến trước mặt Khánh hậu, nhìn Khánh hậu, một đôi mắt xuân thủy tràn đầy vẻ hoảng sợ, giống như con thỏ chấn kinh, tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống, run giọng nói:

- Nô tì tham kiến… tham kiến Hoàng hậu nương nương…

Khánh hậu nhìn mỹ nhân, cười ôn hòa, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vẫy, dịu dàng nói:

- Đến đây bản cung xem.

Mỹ nhân ngẩng đầu lên, hai má trắng bệnh, nhìn Khánh hậu tươi cười, càng thêm hoảng hốt, thấy Khánh hậu vẫy tay, liền quỳ trên mặt đất lết đến dưới chân Khánh hậu.

Khánh hậu hơi nghiêng mình, dịu dàng nhìn mỹ nhân, hạ giọng nói:

- Ngẩng đầu lên!

Tiểu mỹ nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt quyến rũ trời sinh, nhưng vào lúc này, chỉ còn thấy vẻ khiếp đảm, trong đáy sâu đôi mắt dường như còn có chút sợ hãi cầu xin.

Khánh hậu vươn cánh tay lên, nâng cằm mỹ nhân, cẩn thận quan sát khuôn mặt của mỹ nhân. Mi dài. Mắt như nước hồ thu. Mũi xinh xắn. Môi đầy đặn. Da dẻ mịn màng trong suốt như nước.

- Quả nhiên là một mỹ nhân.

Khánh hậu nhẹ hàng cười:

- Ai nấy đều nói trong cung có đại mỹ nhân, bản cung vẫn không tin, hôm nay nhìn thấy mới biết trong cung quả có ngọc minh châu. Bản cung thấy ngươi còn đẹp hơn ta nhiều a.

Tiểu mỹ nhân thân hình run lên, giọng cũng run lên:

- Hoàng hậu nương nương… mới là… mới là người đẹp nhất trong cung. Không phải… không phải … là người đẹp nhất thiên hạ. Là tiên tử hạ phàm. Nô tì chỉ là một người trần mắt thịt thôi.

- Người trần mắt thịt?

Khánh hậu cười khanh khách, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân, nhẹ nhàng âu yếm:

- Trong thiên hạ mà có người trần mắt thịt xinh đẹp như thế này sao? Nếu ngươi chỉ là người trần ven đường, Thánh thượng sao lại liên tục sủng hạnh ngươi?

Tiểu mỹ nhân sắc mặt tái nhợt.

- Mọi người đều nói ngươi là người khiến Thánh thượng hài lòng nhất…

Khánh hậu thu tay lại, tựa vào ghế, thản nhiên nhìn mỹ nhân:

- Hậu cung có ba nghìn người đẹp. Người nào không muốn được Thánh thượng sủng ái? Ngươi ở trên giường lấy lòng Thánh thượng, bản cung không trách ngươi. Nhưng các phi tần khác trong cung, đúng là rất bất mãn. Bản cung thân là Hoàng hậu, quản lý nội cung, phải khiến cho mọi người khâm phục, ngươi nói có đúng không?

- Thưa đúng!

Mỹ nhân không dám nhúc nhích, cúi đầu:

- Nhưng… nhưng không phải là nô tì muốn giữ Thánh thượng. Thánh thượng triệu hạnh nô tì, nô tì chỉ có thể tận tâm hầu hạ.

Khánh hậu thở dài yếu ớt nói:

- Long thể của Thánh thượng vốn không tốt, bản cung cũng từng dặn, khi hầu hạ Thánh thượng, không nên quá mức chiều chuộng, tránh cho thương long thể Thánh thượng. Nhưng đã nhiều ngày, bản cung không biết ngươi dùng biện pháp gì, Thánh thượng cả đêm không ngủ, điên loan đảo phượng với ngươi… Nghe nói ban ngày cũng không bình an, ngươi làm như vậy, đó là làm tổn thương long thể của Thánh thượng, chính là tội chết.

Nàng nhẹ nhàng cười, nhìn mỹ nhân run rẩy cả người:

- Ngươi cũng biết, hai ngày trước, Thánh thượng triệu kiến sứ thần nước Yến, dĩ nhiên mệt mỏi ngủ trên kim điện, mất thể diện đất nước như thế, tội ngươi không thể tha.

Mỹ nhân nằm sấp xuống, liên tục nói:

- Hoàng hậu tha mạng, hoàng hậu tha mạng!

- Nếu ngươi không chết, Thánh thượng sẽ còn ân sủng ngươi, vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?

Khánh hậu buồn bã nói:

- Nếu ngươi không chết, tâm tư Thánh thượng sẽ không đặt lên người phi tần khác, những người khác nào có thể nhận được mưa móc của Thánh thượng? Nếu như thế, trong lòng phi tần hậu cung nhất định sẽ có câu oán hận, nói không chừng đã có không ít người trong lòng trách cứ bản cung … Nếu bản cung không xử lý việc này, sao có thể cai quản hậu cung… Nếu ngươi không chết, hậu cung không yên… Ài, Yên nhi, ngươi nói xem, bản cung nên làm gì bây giờ?

Vào lúc này, một cung nữ áo xanh đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống bên người mỹ nhân, cầm khay ngọc trong tay, bên trong là tổ yến ướp lạnh mới mang lên.

- Đây là bản cung ban cho ngươi!

Khánh hậu hơi mệt mỏi mà đứng lên từ trên ghế, khẽ thở dài:

- Chờ ngươi nghỉ xong, liền uống nó đi!

Nàng không nói tiếp, chậm rãi rời khỏi giữa vài cung nữ.

Yên nhi nhìn tổ yến ướp lạnh, sắc mặt trắng bệch, đồng tử trong đôi mắt xinh đẹp co rút lại, cuối cùng tê tim liệt phổi nói:

- Không muốn… !

Nàng vừa mới hô lên, một cung nữ áo xanh tiến lên từ phía sau, tay chân nhanh chóng quấn lụa trắng lên cái cổ tuyết trắng của Yên nhi, lúc Yên nhi kinh hãi phát giác, lụa trắng đã thắt lại không chút lưu tình. Hai cung nữ phía sau một trái một phải dùng sức lôi kéo dải lụa trắng, lụa trắng kia thít chặt cổ Yên nhi. Yên nhi muốn giãy dụa, nhưng khó thở, choáng đầu hoa mắt, cả người vô lực, nâng tay lên muốn nắm lấy gì, nhưng cái gì cũng không quơ được, chỉ chốc lát cánh tay trắng mịn kia vô lực mà buông xuống.

Một đóa hoa tươi xinh đẹp, nháy mắt héo tàn trong cung Vạn Hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc