QUYỀN THẦN

Trong cổ họng tên tiễn thủ phát ra tiếng "ục ục", dễ nhận thấy trước khi chết, đàm trong cổ họng tắc ở yết hầu, đúng là không cam tâm với cái chết. Tài bắn cung có được không ai sánh bằng, cuối cùng lại chết trong tay người giỏi về ám sát, âm thanh trong cổ họng phát ra một lát, cuối cùng không có tiếng động nữa.

Hàn Mạc biết tên tiễn thủ kỳ tài này đã chết, nhưng vẫn không yên tâm, tay phải dùng lực, bẻ gãy cổ tên tiễn thủ, rồi mới đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng yên ắng như cõi chết, sau một lát, Hàn Mạc mới từ trong phòng tối bước ra.

Bọ Cạp đen tiến lên hạ giọng nói:

- Đại nhân, Đạo sĩ đã chết rồi.

Hắn hẳn nhiên đã kiểm tra qua thi thể của Viên Đạo Linh.

Hàn Mạc ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, thở ra mấy hơi, chờ cho trong lòng yên trở lại, mới dặn dò:

- Người bên trong cũng chết rồi, vào đó lục soát thi thể xem có cái gì hữu ích không?

Đối với thân phận của tên tiễn thủ này, Hàn Mạc hẳn rất hiếu kỳ, chỉ mong có thể từ trên thi thể hắn ta tìm được một số vật chứng minh thân phận đối phương.

Bọ Cạp đen lập tức tiến vào bên trong phòng, đi lục soát thân thể của tiễn thủ.

Hàn Mạc thi thể Viên Đạo Linh ở bên cạnh chân, cười một cách lạnh lùng, đêm thâu tự mình vào Tề Thiên Quan, thánh địa Khánh quốc, lại ám sát Hộ pháp Thiên sư, việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ làm kinh hãi đến một khối người thôi.

Hắn đưa mắt ra lệnh cho Rết đen, Rết đen hiển nhiên hiểu được ý của Hàn Mạc, tiến lên lục soát thật cẩn thận một lần nữa người của Viên Đạo Linh, ngoài các loại linh đơn ra, còn có một ngân bài Thiên sư Hộ pháp, còn thêm một bức thư đã bị mở.

Hàn Mạc nhíu mày, bức thư này được Viên Đạo Linh cất giữ bên thân, chắc hẳn không phải là bức thư bình thường, cầm phong thư, rút bức thư bên trong ra rồi mở ra xem, chỉ thấy trên thư rất ít chữ, chỉ đơn giản có một câu mà thôi.

"Đại sự nếu thành, Thiên sư sẽ trở thành tổ của đạo môn thiên hạ, thế gian bách gia, chỉ tôn sùng đạo môn!" Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chữ viết rất đanh thép, viết láu mà thành chữ, chỉ là không lưu lại tên người viết, cũng không biết ai viết bức thư này.

" Đại sự nếu thành?", Hàn Mạc nhíu mày, không biết đại sự hàm ý ẩn chứa trong thư này, sẽ là chuyện đại sự gì đây? Tên Viên Đạo Linh vô năng này lại có thể tham gia việc đại sự nào?

Song lời hứa phía sau, giọng điệu rất kẻ cả, nếu không phải là người quyền cao chức trọng, thì tuyệt đối không có tư cách nói những lời này.

" Thế gian bách gia, chỉ tôn sùng đạo môn!"

Giọng điệu này rất ngang ngược.

Năm đó chỉ có đại đế Vũ Hán mới có bản lĩnh hủy bỏ bách gia độc tôn Nho Gia, trong thu này lại dõng dạc xưng danh chỉ tôn sùng Đạo gia, lời nói hoang đường, nhưng cũng hàm ẩn khí phách xưng bá không nhỏ.

Viên Đạo Linh tuy không phải là nhân vật ghê gớm gì, những cũng không thể phủ nhận, ít nhất hắn cũng được coi là tên gian xảo, hắn có thể cất giữ bên người bức thư này, thì chúng tỏ Viên Đạo Linh rất tin vào nội dung trên bức thư.

Có thể khiến cho con người gian xảo như tên Viên Đạo Linh tin tưởng vào lời bức thư, vậy thì người viết bức thư này tuyệt đối không phải là kẻ bình thường, ít nhất Viên Đạo Linh xem người này có tư cách nói ra lời như vậy.

Có tư cách nỏi ra lời như vậy, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, thân phận của đối phương thật sự khó lường.

Nhân vật như thế, hứa với Viên Đạo Linh điều kiện lớn như thế, như vậy " việc lớn" yêu cầu Viên Đạo Linh làm, ắt hẳn cũng không đơn giản.

Hàn Mạc nhắm mắt, thoáng chút suy nghĩ.

Một lát sau, Hàn Mạc mới cất bức thư vào trong ngực, lập tức lấy ra bột hóa thể, đổ lên người Viên Đạo Linh, lúc Bò Cạp đen từ trong phòng bước ra, thì thi thể và xiêm y của Viên Đạo Linh đã biến mất không dấu vết, trở thành một phần không khí.

Đồ lục soát từ trên người tên tiễn thủ không nhiều lắm, sắp ra trên bàn.

Hai bình sứ nhỏ, bên trong chắc là đựng thuốc, một cái lệnh bài làm từ sắt, một con dao găm, một túi tiền, ngoài những thứ đó ra, không có gì khác nữa.

Trong những thứ này, nói về tầm quan trọng, tất nhiến sẽ là lệnh bài bằng sắt, nhưng ánh mắt của Hàn Mạc trong phút chốc lại nhìn lên trên con dao găm, mặt hiện ra vẻ quái dị.

Bọ Cạp đen và Rết đen liếc nhau, đều có chút khó hiểu. Con dao găm này nhìn vào không có gì đặc biệt, Thính trưởng đại nhân vì sao lại hứng thú đối với con dao găm này.

Hàn Mạc cầm con dao găm trong tay, nhíu mày, quan sát cẩn thận con dao găm này.

Mới nhìn đến, con dao găm này hoàn toàn không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ, so sánh với chuôi dao găm thường, nó vẫn có những điểm khác. Ở phía ngọn của dao găm, có một cái rãnh nhỏ,giống như một đường huyết nhỏ vậy, nhưng ắt hẳn đây không phải là đường huyết, càng giống như một loại ký tự nào đó.

Hàn Mạc nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.

Hắn nhớ rất rõ ràng, bản thân không phải lần đầu nhìn thấy loại chuôi dao găm hơi quái dị này, hoặc là nói, trước đây hắn có gặp qua con dao găm gần như giống con dao này vậy.

Con dao găm trên đầu dao có mang theo một rãnh ký tự.

Chu Tiểu Ngôn!

Con dao găm Chu Tiểu Ngôn dùng để cắt bánh bao, chính là giống con dao găm này như đúc vậy.

Lúc lần đầu nhìn thấy con dao găm của Chu Tiểu Ngôn, tuy rằng đầu con dao cũng có chút kỳ quái là vì sao lai có cái rãnh nhỏ, nhưng Hàn Mạc lại không quá chú ý vào nó.

Chỉ là chuôi dao găm mà thôi, Hàn Mạc hoàn toàn không cảm thấy con dao găm đó có bí mật gì. Lúc đó Hàn Mạc chỉ cho rằng là do Chu Tiểu Ngôn cố ý làm thế, cố ý lưu lại ký hiệu trên con dao găm của mình mà thôi.

Nhưng hôm nay lại nhìn thấy con dao găm này, Hàn Mạc trong chốc lát đã nghĩ tới con dao của Chu Tiểu Ngôn.

Đây quyết không phải là trùng hợp.

Ở trên đầu ngọn dao găm khắc lên cái rãnh nhỏ, cái ký hiệu kỳ quái này rất hiếm thấy, Hàn Mạc không cảm thấy con dao găm của tiễn thủ và Chu Tiểu Ngôn lại xuất hiện cùng một loại ký hiệu.

Chẵng nhẽ tên tiễn thủ này, cùng với Chu Tiểu Ngôn có quan hệ gì?

Tiễn!

Đôi mắt Hàn Mạc lóe lên tia sáng, vừa nghĩ tới mối liên hệ giữa Chu Tiểu Ngôn và tên tiễn thủ này, Hàn Mạc lập tức nghĩ tới tài bắn cung của Chu Tiểu Ngôn. Tuy Chu Tiểu Ngôn không thể hiện nhiều về tài bắn cung, nhưng không thể phủ nhận là, tài bắn cung của Chu Tiểu Ngôn cũng là tuyệt diệu miễn bàn.

Lê Cốc Quan, đúng là mũi tên của Chu Tiểu Ngôn, bắn chết thống soái Lê Cốc Quan Diệp Vô Nhai.

Trong lòng Hàn Mạc vẫn luôn cảm thấy, tài bắn cung của Chu Tiểu Ngôn thể hiện ngày thường, hoàn toàn không phải là tài bắn cung cực hạn của hắn, cái tên cứng như đá đó, nhất định có giữ lại tài bắn cung của mình.

Dao găm giống nhau, tài bắn cung cũng giỏi như nhau.

Hàn Mạc trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc lại nhìn ánh mắt vào miếng lệnh bài kia, giơ tay cầm lấy, mặt chính lệnh bài khắc hai chữ "Sắc lệnh", mặt trái lại khắc năm chữ nhỏ: "Đại ngụy vân sơn úy".

" Là người nước Ngụy!", Hàn Mạc nhếch mép cười khẩy.

Cái lệnh bài này, hiển nhiên tiết lộ ra nhiều tin tức, ít nhất có thể thể hiện, người viết bức thư hứa với Linh Đạo Viên, ắt hẳn là người nước Ngụy, mà là một nhân vật chức quyền cao to của nước Ngụy.

Bọn họ muốn lấy Linh Đạo Viên làm cái đinh, bí mật mưu đồ một việc "đại sự".

Viên Đạo Linh cấu kết với người nước Ngụy, cái vị " Đại Ngụy vân sơn úy" này, ắt hẳn là cây cầu trung gian hoặc là tới trước để giúp đỡ Viên Đạo Linh tiến hành cái gọi là "đại sự" kia.

Cũng chính vì hai bên có quan hệ hợp tác, tiễn thủ mới giúp Viên Đạo Linh đi ám sát chính mình.

Nhưng Viên Đạo Linh tuy là Hộ pháp Thiên sư của Tề Thiên Quan, nhưng nói thật ra, ngoại trừ Khánh đế và Khánh hậu dùng hắn để làm công cụ luyện đan thì không có quyền thế chân chính nào. Một đạo sĩ luyện đan như vậy, lại có thể giúp cho người nước Ngụy làm ra việc đại sự như thế nào? Người nước Ngụy vì sao lai hứa một lời hứa lớn như thế đối với người hoàn toàn không có nhiều quyền thế?

Hàn Mạc nghĩ nhanh như chớp, ý nghĩ bay lộn, rất nhanh đã nắm được mấu chốt trong đó.

Viên Đạo Linh là Hộ pháp Thiên sư của tề thiên quan, chính là nhân vật luyện đan quan trọng, người nước Ngụy mê hoặc Viên Đạo Linh, chắc là xem trúng thân phận và tác dụng của y.

Tác dụng lớn nhất của Viên Đạo Linh là luyện đan, Người nước Ngụy chắc là muốn lợi dung điểm này.

Người nước Ngụy đương nhiên không phải là vì muốn có được linh đan từ trong tay Viên Đạo Linh, dựa vào thực lực của Ngụy quốc, muốn tìm một lô đạo sĩ luyện đan, hoàn toàn không phải là việc khó, căn bản không phải nhọc lòng chạy đến đây để tìm linh đan.

Ngoài cái đó ra, vậy thì Ngụy quốc chi ra một ít tiền cho Viên Đạo Linh, chỉ là muốn Viên Đạo Linh làm gì đó trên linh đan.

Linh đan!

Ánh mắt Hàn Mạc hơi hơi nhìn xa, hắn hiểu rõ vô cùng, linh đan mà các đạo sĩ của Tề Thiên Quan làm ra, đều là dâng tiến lên cho Khánh đế và Khánh Hậu, là hai vị phu thê cao quý nhất Khánh quốc dùng.

Người nước Ngụy muốn làm gì trong linh đan, chỉ có thể là đối phó với Hoàng đế và Hoàng hậu của Khánh quốc.

Chính lúc này đang là Ngụy - Khánh khai chiến, hai bên đánh nhau một mất một còn tại biên cương, thời khắc quan trọng như vậy, tên "Đại Ngụy vân sơn úy" lại xuất hiện trong Tề Thiên Quan, càng làm Hàn Mạc thêm xác định người nước Ngụy muốn thông qua linh đan để hạ độc Khánh đế và Khánh hậu.

Hàn Mạc biết rõ, một khi hai người kia xuất hiện vấn đề, cho dù Thương Chung Ly trấn giữ, như vậy Khánh quốc cũng đại loạn, mà người Ngụy quốc chỉ cần trong nội bộ Khánh quốc xảy ra đại loạn, từ đó phối hợp với kỵ binh Ngụy quốc tiến đánh Khánh quốc.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Mạc hơi giật mình, nói không chừng lần ám sát thích khách này của mình, lại khiến cho Khánh quốc tránh khỏi một trận đại loạn?

Thế sự vô thường, nếu đúng như vậy, sự việc cũng phát triển qúa mức kỳ lạ rồi.

Hàn Mạc lại trầm tư, hai tên bộ hạ trái lại đứng lẳng lặng bên cạnh, đợi cho Hàn Mạc cười lên nụ cười quái dị, hai người mới liếc nhau, không hiểu Hàn Mạc đang suy nghĩ gì?

Bọ Cạp đen cuối cùng cũng phát ra tiếng nói:

- Đại nhân, nơi đây không tiện lưu lại lâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!

Hàn Mạc hơi hơi vuốt cằm, dặn dò Rết đen đi xử lý thi thể của tiễn thủ, tự mình cất lại cây dao găm đó, cầm chặt cái lệnh bài "Đại Ngụy vân sơn úy", trong lòng lại nghĩ đến thân phận của Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn là người nước Ngụy, đây là điểm không phải nghi ngờ gì nữa, nhưng Hàn Mạc vẫn không biết bối cảnh thật sự của Chu Tiểu Ngôn.

Sự xuất hiện hôm nay của tiễn thủ, cũng khiến cho Hàn Mạc đối với xuất thân của Chu Tiểu Ngôn thêm hiếu kỳ.

Tên kia thật ra là người như thế nào?

Bình luận

Truyện đang đọc