QUYỀN THẦN

Sắc trời sáng dần, toàn bộ cuộc chiến đã sắp kết thúc, không ít người của Thế Gia Quân còn muốn chiến một trận, nhưng tòa bộ khí thế của Thế Gia Quân vì gặp mai phục mà xuống thấp đến cực điểm, căn bản là để cho quân Tây Bắc đã qua huấn luyện giết hại.

Nếu nói trước khi phục binh xuất hiện, Thế Gia Quân còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng lúc phục binh xuất hiện từ bốn phương tám hướng, Thế Gia Quân vốn là đám ô hợp, quân tâm trong nháy mắt liền sụp đổ, bại thế đã không thể ngăn cản.

Nếu êm xuôi, Thế Gia Quân sẽ càng đánh càng mạnh mẽ, nhưng lại gặp trận cản trở này, làm bọn họ chỉ có thể từ từ sụp đổ.

Phục binh mang cho bọn chúng cảm giác bị chấn nhiếp và sợ hãi đến tận cùng, hơn nữa bên trong đội hô lớn chủ tướng nhà mình đã chết, càng làm cho thế quân tan tác rối mù.

Trong ánh rạng đông rực rỡ, Thế Gia Quân căn bản không còn đội hình, giống như con kiến đang sợ hãi, chạy đi tứ phía, tìm mọi đường thoát ra, mặc dù có tướng lãnh Thế Gia Quân hò hét, la mắng, thậm chí ra tay chém giết đào binh, nhưng căn bản là không làm nên chuyện gì.

Mà Tây Bắc Quân đã tập hợp lại một chỗ, không chút lưu tình giết hại phản quân, khiến cho những binh sĩ còn ý đồ chống trả càng thêm kinh khiếp.

Xác chết khắp nơi. Máu thấm đỏ tuyết trắng.

Trên chiến trường, chiến mã giãy dụa trên mặt đất, binh sĩ cụt tay kêu khóc thảm thiết, môt số xác chết thỉnh thoảng còn giật giật, cùng với âm khí trên chiến trường, tạo thành một bức tranh địa ngục.

Trông không khí nổi lên mùi máu tanh nồng nặc.

Tây Bắc Quân dựa theo bố trí từ trước, các đội phối hợp nghiêm mật, tiến hành công kích những kẻ còn chống cự trên chiến trường, lúc trước là quân đoàn đối chiến, bây giờ là hỗn chiến.

Loại hỗn chiến này, Thế Gia Quân chỉ có thể chịu đòn, hoàn toàn không có lực trả đòn, tựa như một đám trẻ con bị sát thủ chuyên nghiệp công kích, máu nhuộm sa trường.

Hàn Mạc trong lòng chưa chắc đã muốn có nhiều người chết trên chiến trường, bất kể là địch hay ta, mạng sống đều được hắn tôn trọng như nhau.

Nhưng lúc này, hắn lại không thể không tiến hành trận chiến chết chóc ác nghiệt này.

Lúc này đây, chưa chắc đã phải đuổi tận giết tuyệt Thế Gia Quân, hơn nữa bằng vào binh lực trong tay mình, tại thời tiết này, căn bản là không óc khả năng giết sạch Thế Gia Quân, điều hắn muốn làm, là đem đến sự sợ hãi khắc thạt sâu trong lòng Thế Gia Quân, làm cho bọn họ mất hoàn toàn chiến ý trong trận chiến này, làm cho tim của bọn họ sinh ra sự sợ hãi đối với Tây Bắc Quân.

Chỉ có giết chóc, mới có khả năng làm đám Thế Gia Quân này kinh hồn táng đảm.

Mang theo tư tưởng đánh bại Thế Gia Quân, cho dù có tập kết tàn binh đứng lên, cũng không còn gì uy hiếp.

Một trận chiến này, tuy không có lợi thế, nhưng Hàn Mạc lại làm một hồi thắng trận.

Tác dụng của phục kích chiến, xét cho cùng, là muốn đả kích tinh thần đám Thế Gia Quân này, kết quả cuối cùng, giống như sở liệu của Hàn Mạc trước đó, Thế Gia Quân bị vây đánh, lập tức liền mất đi tâm ý chiến đấu.

Bọn chúng có lẽ nghĩ cuộc chiến này rất đơn giản, có lẽ cảm thấy quân đội Tây Bắc mệt mỏi sẽ không chịu nối một kích, nhưng khi bọn chúng tới chiến trường rồi mới phát hiện sự tình không hề như mình nghĩ, lại do nhân tố từ bên ngoài ép tới, tâm lý sụp đổ cũng là bình thường.

Hàn Mạc lên sườn núi, lạnh lùng nhìn Thế Gia Quân tan tác, nhìn Tây Bắc Quân huy đao chém giết, nhưng trên mặt hắn lại không hề có vẻ hưng phấn, ngược lại ngưng đọng dị thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Một trận chiến tối nay, chẳng qua chỉ là mở màn, kẻ thù chân chính, ở kinh thành Yến quốc.

Tuy Thế Gia Quân binh lực hùng hậu, nhưng Hàn Mạc vẫn không sợ hãi đám ô hợp này, trước khi xảy ra đại chiến, hắn có mười phần tin tưởng có thể đánh tan bọn chúng.

Tuy trận chiến này sắp kết thúc, nhưng tâm tư Hàn Mạc đã không còn đặt trên chiến trường.

Tâm tình của hắn, đã phóng thẳng tới Yến Kinh.

Quả thật chỉ cần năm hôm sau, khi binh sĩ tới tiếp ứng, hình thènh thế trận vây quanh Yến Kinh. Sau trận chiến tối nay, quân bài chưa lật của quân Tô gia coi như bị xóa sạch một mảnh, ngày chấm dứt không còn xa.

Kinh thành còn nằm trong tay cha con Tô Quan Nhai, trọng yếu hơn là quan lại triều đình nằm trong tay bọn chúng, thân nhân của mình cũng nằm trong tay bọn chúng.

Hàn Mạc không biết cái gì sẽ phát sinh kế tiếp, hắn lạnh lùng nhìn chiến trường chém giết, trong lòng vô cùng trầm trọng.

Từ hướng trái, một đội nhân mã chạy đến như bay, cầm đầu chính là Ngự Lâm Quân Đậu Thiện, đi theo sau là năm sáu kỵ binh, tơi bên người Hàn Mạc, cao giọng nói:

- Hàn tướng quân, truy kích thành công, bắt sống Trầm Duy Kính, quân địch tan rã, quân ta đang tiếp tục truy kích!

Đây là mặt mai phục khác của Tây Bắc Quân, có Hồ lão thái gia tự mình chỉ huy, Đậu Thiện tương trợ, dẫn hai ngàn binh đến phục kích quân Ngô quận.

Rất hiển nhiên, bên kia cũng giành được thắng lợi.

Hàn Mạc gật đầu, lộ ra một tia mỉm cười, nói:

- Giặc cùng đường không đuổi, chúng ta không cần truy kích quá xa!

Đậu Thiện cười cười nói:

- Tướng quân không cần lo lắng, lệnh của Lão thái gia, chỉ truy kích mười lăm dặm thì ngưng, chủ yếu là đe dọa phản quân mà thôi!

Lúc bình minh lên cũng là lúc chiến trường chấm dứt, một đêm phục kích, Tây Bắc Quân lấy được thắng lợi huy hoàng, bị thương bốn trăm người, chết trận năm trăm người nhưng lại đem hai vạn Thế Gia Quân đánh tan.

Thế Gia Quân chết trận hơn hai ngàn, bị thương vô số kể, bị bắt sáu ngàn quân, phần lớn tù binh thấy tình thế không ổn, vứt vũ khí đầu hàng, mới không bị giết.

Trong đó chủ tướng Thế Gia Quân Tô Như Thủy bị Hàn Mạc tự tay đánh chết, Tô Quan Phong cũng bị Tần Lạc chém đầu, các tướng lĩnh các gia tộc khác, chết nhiều vô cùng.

Mấu chốt là Tây Bắc Quân còn an bài chặt chẽ trước đó, một khi cận chiến, sẽ đánh bại tướng lĩnh đầu tiên, đả kích sĩ khí đối phương, sau khi Thế Gia Quân tan tác, Tây Bắc Quân cũng là đuổi giết các tướng lĩnh.

Tướng lĩnh Thế Gia Quân đúng là vô cùng tốt, binh sĩ bình thường đều mặc áo vải thô, đằng này nhóm người thế gia chỉ huy giống như đang đi dự một bữa tiệc, mỗi khôi giáp một vẻ, mỗi khôi giáp một loại phong cách, trông tư thế oai hùng uy phong lẫm lẫm, cũng vì nguyên nhân này mà trong Thế Gia Quân, kẻ nào ăn mặc đẹp nhất thường là chết nhanh nhất.

Đối với việc tẩy rửa chiến trường, là việc quen tay đối với Tây Bắc Quân, tụ tập tù binh lại, cho bọn chúng đi gom các xác chết, vũ khí đặt vào một chỗ, Thế Gia Quân một chỗ, Tây Bắc Quân một chỗ, mặt khác nhanh chóng trị thương cho đồng đội.

Lúc xử lý chiến trường là lúc Tây Bắc Quân truy kích cũng lục tục quay lại, nếu đã đem Thế Gia Quân đánh cho sinh ra sợ hãi, thì không cần đuổi tận giết tuyệt, hơn nữa Thế Gia Quân giống như đàn kiến chạy khắp nơi, muốn giết hết là không có khả năng.

Sau khi an bài các tướng lĩnh bên dưới thì một đám hướng Hàn Mạc bẩm báo.

Tuy rằng sắc mặt mọi người rất bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận trong nội tâm có chút hưng phấn.

Lấy một vạn binh lính mỏi mệt, đánh bại ba vạn Thế Gia Quân, hơn nữa thương vong không hề lớn, có thể nói là một trận đấu cực kỳ vinh quang, các tướng lĩnh đối với Hàn Mạc cũng sinh ra sự kính phục không nhỏ.

Không nói tướng lĩnh Phong Kỵ và Ngự Lâm Quân, chỉ có Tây Bắc tướng lĩnh, ngay từ đầu cũng không phục Hàn Mạc, tuy nhiên là vì có binh phù, hơn nữa là vì sự trung thành bản năng, cho nên họ mới tuân theo quân lệnh của Hàn Mạc.

Nhưng một trận chiến tối nay, cảm giác của mọi người đối với Hàn Mạc đã khác biệt rất lớn.

Vốn tưởng một tướng lĩnh còn trẻ, không có khả năng thống lĩnh quân sĩ, nhưng hiện tại xem ra, Hàn tướng quân tuy tuổi còn trẻ nhưng mà không phải không có bản lĩnh.

Ngày đêm dẫn binh đuổi tới Yến Kinh, cùng dẫn Thế Gia Quân chạy một vòng, rồi sau đó lại dẫn Thế Gia Quân lại đây, lại thiết hạ bẫy, đem thế lực phản quân ngoài thành đánh tan, một trận chiến này thật sự rất thuận lợi.

Lúc này hơn mười tướng lĩnh ở bên cạnh Hàn Mạc, Tiếu Mộc đã nói:

- Tướng quân, phản quân ngoài thành đã giải quyết, muốn vùng dậy lần nữa không có khả năng, chúng ta nên làm gì tiếp theo?

Bên cạnh Hàn Mạc lập tức có tiếng nói:

- Hàn tướng quân, mạt tướng có một kế, không biết có được hay không?

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Mời Tần chỉ huy sứ nói!

Tần lạc nhìn hướng Yến Kinh, giọng trầm xuống:

- Hàn tướng quân, lúc này phản quân trong thành tất nhiên không biết chúng ta đánh bại Thế Gia Quân, bọn họ đã phái quân đến đánh lén chúng ta, nhất định nghĩ chúng ta sẽ bại!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Ít nhất Tô Quan Nhai sẽ nghĩ như vậy!

- Nếu lúc này chúng ta cử một số binh sĩ thay xiêm y của Thế Gia Quân, hoặc sai tù binh Thế Gia Quân đi tới trước thành, giả bộ thắng trận, muốn vào thành nghỉ ngơi và hồi phục, phản quân trong thành sẽ mở thành đúng không?

Tần Lạc chậm rãi nói:

- Chỉ cần bọn chúng mở cửa thành, chúng ta lập tức đoạt cửa thành, kỵ binh theo sau nhất tề xông lên bằng tốc độ nhanh nhất, lúc đó chúng ta có phải hay không sẽ vào được thành?

Tiết Thiệu bên cạnh lập tức nói:

- Tướng quân, biện pháp của Tần chỉ huy sứ cùng là một biện pháp tốt, nên thử một lần, tuy nhiên không thể tin đám tù binh này, chỉ có thể dùng người của thay xiêm y của bọn họ mà thử một lần!

Trong lúc nhất thời, chúng tướng lĩnh đều cảm thấy đây là một diệu kế, đều khẽ vuốt cằm gật gù.

Đô chỉ huy sứ Vương Tư Vũ trầm xuống, lắc đầu nói:

- Chỉ sợ không phải kế hay!

Nnhìn thấy mọi người đang nhìn mình, Vương Tư Vũ mới chậm rãi nói:

- Tần Chỉ huy sứ dùng kế, chính là diệu kế, nếu quân ta tinh lực tràn đầy, chuẩn bị thích đáng, chưa chắc đã không thể thử một lần, nhưng lúc này tuyệt đối không được!

Y quay đầu lại, nâng tay lê, chỉ về phía xa xa, bình tĩnh nói :

- Chư vị nhìn xem chiến sĩ của chúng ta, liền biết vì sao không thể thử một lần!

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mặc dù có không ít chiến sĩ Tây Bắc Quân quét dọn chiến trường, nhưng đại bộ phận tướng sĩ lúc này đều ngồi dưới đất, thậm chí có không ít người nằm trên mặt đất nghỉ tạm.

Chúng tướng sĩ đã vô cùng mỏi mệt.

Vốn trải qua đường xá xa xôi, mọi người đã mệt mói không chịu nổi, một trận chiến phía trước. Mọi người cũng là lấy tinh thần kiên cường và ý chí cứng rắn chống đỡ, một trận chiến đánh cho quân địch đại bại này, tinh thần và thể lực của mọi người đều đã đạt tới cực hạn, rất nhiều nguời không chống đỡ được.

Nếu không tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn, để các tướng sĩ tiếp tục vào thành chém giết, các tướng sĩ sẽ tuân theo quân lệnh, nhưng thể lực và sức chiến đấu của bọn họ đã thấp tới cực điểm, phải đối phó với quân trong thành lấy khỏe đánh mệt, tuyệt không nắm chắc phần thắng.

Phản quân trong thành, dù sao cũng là Ngự Lâm Quân tinh nhuệ, không phải thứ mà đám ô hợp Thế Gia Quân có thể so sánh.

Bình luận

Truyện đang đọc