QUYỀN TRƯỢNG

Chức trách của thánh kỵ sỹ là bảo vệ thần quan,

Cũng giống như thần quan, thánh kỵ sỹ là chức nghiệp trọn đời, không thể thoát ly tổ chức, hơn nữa một khi đã được chỉ định đối tượng cần bảo vệ, nếu như không có mệnh lệnh cấp trên, bình thường thánh kỵ sỹ đều phải đi theo vị thần quan nọ đến khi đối phương chết đi, hoặc có lẽ vị thánh kỵ sỹ kia đã vì bảo vệ thần quan mà chết. Nếu thần quan gặp chuyện không may, mà thánh kỵ sỹ bảo hộ lại bị cho rằng không kết thúc chức trách… như vậy kẻ thủ hộ kia rất có khả năng sẽ bị tòa án giáo đình phán tội xúc phạm thánh chức, sau đó bị lôi ra bên ngoài cho chó ăn… à không, là chịu hình phạt treo cổ.

Đương nhiên, bọn họ vẫn có những điểm khác biệt với thần quan,… ít nhất, thánh kỵ sỹ còn có thể kết hôn sinh con, không cần cả đời độc thân như thần quan.

Nhưng, cho dù khắc nghiệt như thế, đối với rất nhiều kiếm sỹ mà nói, thánh kỵ sỹ vẫn là một chức nghiệp bọn họ khao khát có thể đạt đến.

Bởi vì… chức nghiệp này có nhiều trách nhiệm nhưng cũng có không ít phúc lợi:

Một, tiền lương rất cao. Giáo đình tài đại khí thô, tiền lương của thánh kỵ sỹ làm sao có thể thấp?

Hai, thu nhập ổn định. Kiếm sỹ không giống pháp sư và thần quan, bởi vì ma pháp vốn cường đại, trời sinh hai loại người này đã được các bình dân và cả quý tộc sùng bái cung phụng. Còn kiếm sỹ, nếu may mắn một chút có thể trở thành hộ vệ của quý tộc hoặc tiến nhập Hoàng cung làm Ngự lâm quân, nhưng mà đây dù sao cũng là số ít, rất nhiều kiếm sỹ vì muốn nuôi gia đình mà trở thành một phần tử của những Dong binh đoàn, dùng sinh mạng đặt cược lấy lợi nhuận kết sù. Nhưng nếu có thể trở thành thánh kỵ sỹ, mọi việc liền khác rồi, phần công tác này thậm chí còn có thể diện hơn Ngự lâm quân, bởi vì chỗ dựa của bọn họ là Giáo đình, mượn chút uy phong ra ngoài cũng đủ khiến giá trị con người tăng lên vài cấp bậc.

Ba, có thể trở nên cường đại hơn. Kiếm sỹ tăng trưởng là nhờ võ kỹ, không biết ma pháp, đây là nhận thức chung của toàn bộ đại lục. Bất quá, nếu có thể gia nhập giáo đình, bởi vì trên người có dấu hiệu nên cũng được sự gia trì chúc phúc từ Quang Minh nữ thần, bọn họ có thể học tập một loại võ kỹ gọi là ‘Mũi tên ánh sáng’, trên mũi tên có gia nhập nguyên tố ma pháp, đề cao tỷ lệ thương tổn. Nói cách khác, bọn họ được gia tăng một loại võ kỹ tương đương với kỹ năng đánh xa của Tinh linh. Đương nhiên, bởi vì thiên phú của mỗi chủng tộc đều có hạn, khả năng tạo thương tổn của bọn họ hoàn toàn không bì được với các tinh linh, bất quá đối với những kiếm sỹ nguyên bản chỉ biết kiếm thuật mà nói, như vậy cũng đã đủ rồi.

Tổng hợp lại các chỗ tốt trên, thánh kỵ sỹ liền trở thành một loại chức nghiệp các kiếm sỹ vô cùng hướng tới, kiếm sỹ có thể trở thành thánh kỵ sỹ, đi đường cũng oai phong hơn kẻ khác. Nếu như trên đại lục có cách nói ‘làm rạng danh tổ tông’, như vậy không thể nghi ngờ, những kiếm sỹ có thể trở thành thánh kỵ sỹ, chuyện đầu tiên cần làm tuyệt đối là thắp hương bái tạ tổ tiên.

Chỉ là, chẳng có chuyện gì là không xuất hiện ngoại lệ, ví dụ như Bart

Bart được sinh ra ở một thôn trang nhỏ, gia cảnh bần hàn nhưng từ nhỏ đã khát vọng trở thành kiếm sỹ. Vô cùng may mắn là, hắn không chỉ có thiên phú thật tốt, còn gặp được cơ duyên xảo hợp lọt vào mắt xanh của một vị quý tộc, vị quý tộc nọ đồng ý giúp hắn đến thành thị lớn học tập các loại võ kỹ cao thâm hơn.

Lại may mắn hơn nữa, lúc đó hắn gặp được một Kiếm Thánh, Kiếm Thánh vừa lòng với sự chăm chỉ của hắn, đồng ý nhận làm môn đồ. Sau khi học tập ba năm, Bart trở về bên cạnh vị quý tộc đã giúp đỡ mình, làm một thị vệ tận tụy.

Năm năm sau, lão quý tộc chết đi, bởi vì tình hữu nghị sâu sắc giữa bọn họ, trước khi chết lão quý tộc đã dùng quan hệ đề cử lý lịch của Bart với Giáo đình, vì vậy Bart liền quang vinh trở thành một gã thánh kỵ sỹ.

Làm kiếm sỹ có thể lăn lộn đến phân thượng này cũng coi như đã trở nên nổi bật rồi, Bart lại là một người không có dã tâm gì, chuyện duy nhất hắn từng tích cực chủ động hoàn thành chính là viêc chấp nhất trở thành kiếm sỹ trong những ngày gia cảnh còn bần hàn. Vì vậy, Bart dự định yên ổn làm tốt công việc của Giáo đình, đi theo một nhân vật lớn, phụng dưỡng đối phương, bảo hộ đối phương, tẫn hết trách nhiệm thủ hạ, nỗ lực trở thành một thánh kỵ sỹ vĩ đại!

Chỉ là, Bart rất nhanh đã phát hiện, hắn nghĩ sai rồi.

Mộng tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc.

Đương nhiên, cái này cũng không phải đang nói Giáo đình không tốt.

Tòa thánh rất có tiền, ngay cả chất lượng thức ăn cũng tốt hơn so với những gia đình quý tộc thông thường, nhưng ở đây cũng đồng dạng là một nơi chú ý tư lịch cùng quan hệ.

Luận thiên phú, Bart không phải nổi bật nhất, tuy rằng hắn có một vị đạo sư Kiếm Thánh, thế nhưng Giáo đình nhân tài đông đúc, tùy tiện kéo tay một người cũng đã là nhân vật cấp bậc Đại kiếm sư, Kiếm Thánh càng là nhìn mãi quen mắt, một vị trung cấp Đại kiếm sư như hắn, đặt ở bên ngoài cũng coi như võ kỹ cao siêu, chỉ là ở tại Giáo đình, thật sự có chút không đáng kể.

Dưới tình huống năng lực bản thân không phải cực mạnh, lại không bối cảnh không quan hệ, càng không biết đi cửa sau nịnh bợ thủ trưởng, Bart ở Tòa Thánh vẫn bị vây trong trạng thái chạy chận làm việc vặt. Một vị Hồng y giáo chủ cần công du, đoàn hộ vệ thiếu người phô trương thanh thế, hắn liền được chộp tới cho đủ số, một khi công du kết thúc liền hiện về nguyên hình làm người rảnh rỗi.

Thực tế này khiến Bart cảm thấy phi thường uể oải.

Thân là một người đàn ông, ai không muốn kiến công lập nghiệp? Hắn vốn cho rằng mình có thể được phân phó đến bên cạnh một vị thần chức, đảm nhiệm vị trí người thủ hộ cố định, thế nhưng hiện tại xem ra nguyện vọng này của hắn là không thể thực hiện được.

Chỉ là, định mệnh thường buông xuống ngay khi người ta không mong đợi nhất.

Vào lúc Bart cho rằng mình sẽ duy trì trạng thái chạy chân này cho đến già đến chết, chợt có một cơ hội xuất hiện trước mặt hắn. Đội trưởng đoàn thánh kỵ sỹ gọi hắn đến, phân phó một nhiệm vụ: Đến Đế quốc Garde thủ hộ một vị thần quan tên Yannick Hill, nếu như sau này không có gì ngoài ý muốn, hắn cũng sẽ tiếp tục trách nhiệm thủ hộ vị thần quan này.

Bart quả thực gần như không dám tin vào tai mình, chuyện hắn vốn cho rằng đã không còn hy vọng lại đột nhiên buông xuống như vậy.

Nhìn Bart đã kích động đến không kềm chế được, đội trưởng vỗ vỗ vai hắn, nụ cười bao hàm thâm ý: “Cố gắng làm cho tốt, tương lai của người liền buộc chặt vào vị thần quan kia!”

Bart thực sự cảm thấy vị đội trưởng đại nhân này quá bình dị hòa ái, hắn bình thường cũng không cố ý đi thắt chặt quan hệ, vậy mà đối phương lại có thể chiếu cố hắng như thế.

Bart bị vây trong hưng phấn hoàn toàn không chú ý đến biểu tình vi diệu của đối phương, loại hưng phấn này vẫn duy trì mãi đến khi hắn cùng những đồng đội chấp hành nhiệm vụ nước vào truyền tống trận của Tòa thánh, đặt chân lên Đế quốc Garde, nhìn thấy vị thần quan trong truyền thuyết chuẩn bị trở thành người dẫn đầu tiểu đội của bọn họ.

Thánh kỵ sỹ đáng thương triệt để sợ ngây người, giống như vừa bị một chậu nước lạnh từ trên đầu tưới xuống, lập tức dập tắt tất cả chờ mong và nhiệt tình của hắn.

Trong mộng tưởng của Bart, đối tượng để hắn thuần phục chắc chắn phải cường đại, sau đó có lẽ sẽ uy nghiêm hoặc sở hữu thật nhiều mị lực nhân cách, thích nói đùa nhưng không thể bị nghi ngờ. Người kia nhất định phải có khí chất lãnh đạo, có thể bình tĩnh chỉ huy chiến đấu trong những tình huống ngặt nghèo nhất.

Thế nhưng hiện tại…

Trời ạ! Đây chính là người hắn sắp phải tháp tùng sao?

Một đê giai thần quan?!

Giáo chủ Rahl phảng phất không để ý đến thần sắc đủ kiểu của những vị khách đã vượt đường xa từ Tòa Thánh đến, ông rất nhiệt tình giới thiệu: “Hoan nghênh mọi người, những đạo hữu của ta, Quang Minh nữ thần tại thượng, tin rằng các vị sẽ viên mãn hoàn thành nhiệm vụ lần này! Xin giới thiệu với mọi người, vị này chính là đội trưởng của các vị, thần quan Yannick Hill.!”

Thần quan tóc bạch kim vẫn mặc một thân áo bào đê giai như trước, tiếp thu ánh mắt không rõ hảm ý từ những người xa lạ kia —— cũng không biết cái hứng thú tà ác này của y là từ đâu ra, rõ ràng cao giai thần quan có thể do Giáo chủ sắc phong, với năng lực của y hiện giờ và quan hệ với Giáo chủ Rahl, muốn lăn lộn đến chức danh cao giai cũng không khó, chỉ là cố tình, y giống như yêu tha thiết một thân bào phục này.

Cho dù tin tức của những người khác cũng không bế tắc như Bart, ít nhiều cũng đã nghe về lai lịch kỳ lạ của Yannick, thế nhưng khi nhìn thấy một thân áo bào đê giai như vậy vẫn sẽ có một chút chướng ngại tâm lý, thậm chí sinh ra ngờ vực với năng lực của y.

“Thứ cho ta nói thẳng, chúng ta cũng không muốn tiếp thu sự lãnh đạo từ một vị đê giai thần quan.” Một vị cao giai thần quan nhướn mày, cực kỳ vô lễ quan sát thần quan tóc bạch kim một vòng, “Nếu như ngươi có năng lực tương ứng, như vậy thỉnh mặc vào bào phục phù hợp, nếu không sẽ hạ thấp phẩm giá của chúng ta. Oh, đương nhiên, nếu như dùng bề ngoài để luận cao thấp, ta nghỉ ngươi quả thực có năng lực lãnh đạo chúng ta!”

Lời của gã khiến những người khác ồ lên một trận cười trộm, mà Giáo chủ Rahl lại là giận đến tái mặt.

Nếu như nói có ai không hy vọng nhiệm vụ lần này phải thất bại, như vậy Giáo chủ Rahl không thể nghi ngờ là một trong số đó.

Làm minh hữu, Yannick có thể hoàn thành nhiệm vụ bình an trở về đối với ông mới có lợi nhất, nhưng nhìn tố chất chênh lệch bất đồng của đám người này, Giáo chủ Rahl bắt đầu rơi vào sầu lo sâu sắc.

Mà khi những người này đang đánh giá Yannick, Yannick cũng quan sát bọn họ.

Người được gởi đến tổng cộng có năm thần quan và sáu thánh kỵ sỹ.

Trong số thần quan có hai vị là cao gia, ba vị trung giai, một thần quan đối ứng một thánh kỵ sỹ, tính toán như vậy, vị thánh kỵ sỹ biểu lộ đả kích sâu nhất kia hẳn là đối tượng sẽ ghép cùng với y trong nhiệm vụ lần này.

Thoạt nhìn nhân số của đoàn đội này không tính thiếu hụt, có thần quan cũng có kiếm sỹ, thế nhưng Yannick một chút cũng không thấy vui vẻ.

Trước kia từng nói thế nào?

Một đội thần quan cao giai bị Vampire tiêu diệt.

Cao giai thần quan.

Đó toàn bộ đều là cao giai thần quan!

Hiện tại trong đội ngũ còn có trung giai thần quan là chuyện sao đây?!

Giáo đình đang muốn hãm hại y sao?!

Nhưng giống như đã nói qua, những trung giai thần quan này hẳn cũng phải biết bọn họ cần đối mặt khiêu chiến như thế nào, lại còn dũng cảm theo đến?

Trong lòng có một vạn đầu thần thú cuồn cuộn lao qua, thần quan tóc bạch kim lại lộ ra nụ cười mê người: “Tuy rằng tôi biết bề ngoài của mình cũng rất xuất sắc, nhưng ngài cũng không cần vừa đến đã nịnh hót như vậy. Bất quá tôi cũng vì ngài mà có cảm giác phức tạp sâu sắc, dù sao bề ngoài bình thường cũng không phải lỗi của ngài, càng không là lỗi của ta, nếu ngài vì thế mà sinh lòng ghen tỵ… hiển nhiên không phải mỹ đức một thần quan cần có.”

Gã cao giai thần quan kia lập tức cứng họng, ta ghen tỵ ngươi lúc nào? Con mắt nào của ngươi thấy ta ghen tỵ với ngươi? Ta là đang trào phúng có được không!

Gã không chút nghĩ ngợi lập tức muốn mở miệng châm chọc.

Cùng lúc, thần quan tóc bạch kim lại giơ ngón trỏ lên môi, tỏ ý đứng lên tiếng.

Động tác này tuy rằng rất ưu nhã, rất đẹp mắt, thế nhưng cao giai thần quan nọ làm sao có thể bởi vì như thế mà thật sự câm miệng?

Chỉ là, khi gã vừa mở miệng liền hoảng sợ phát hiện, bản thân không thể phát ra tiếng!

Mà không chỉ là như vậy, đầu óc của gã cũng dần có chút hỗn độn, ngay cả bản thân muốn nói những gì cũng không nhớ rõ, tuy rằng vẫn đứng ở nơi đó nhưng ánh mắt đã trở nên mờ mịt, cho dù là ai nhìn vào cũng biết có điểm không thích hợp.

Đây là vô thanh vô trượng ‘Thánh quang bao phủ’!

Nhìn thấy một màn này, mọi người đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Ánh mắt bọn họ nhìn thần quan tóc bạch kim cũng lập tức thay đổi.

Ngay cả Giáo chủ Rahl cũng bị giật mình không ít, ông chưa từng kiến thức bản lĩnh của Yannick, bất quá người có thể sống sót từ La Serena, lại có thể bảo trụ quyền giới Giáo chủ trên tay, như vậy năng lực cũng không yếu dém đi nơi nào. Chỉ là ông thực sự không ngờ Yannick lại có thể làm đến như vậy, một chiêu Thánh quang bao phủ vừa rồi, phỏng chừng cũng không kém hơn ông được bao nhiêu.

Đương nhiên, bản lĩnh của Yannick càng tốt cũng có nghĩa tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ càng cao, Giáo chủ Rahl liền càng thêm vui vẻ.

Bất quá, những đồng đội lần đầu tiên gặp mặt này cũng xác xác thật thật bị chiêu thức ra oai phủ đầu này của thần quan làm cho khiếp sợ.

Không uổng công y dốc lòng luyện tập mấy hôm nay, xem ra còn có tác dụng hù dọa rất tốt. Trong lòng thần quan tóc bạch kim có chút đắc ý, chỉ là gương mặt lại hiện lên nụ cười nhu hòa: “Các vị thần quan và kỵ sỹ anh tuấn thân mến, có lẽ lúc này chúng ta đã có thể tâm bình khí hòa làm quen với nhau rồi?”

Bart nuốt một ngụm nước bọt, bước lên giới thiệu bản thân: “Ngài Hill tôn kính, tôi là thánh kỵ sỹ Bart, là tùy tùng của ngài.”

Hắn dựa theo lễ nghi của thánh kỵ sỹ, quỳ một gối xuống nâng bàn tay thần quan, chạm nhẹ môi vào đầu ngón tay đối phương. Ngữ điệu cẩn thận thành khẩn lại mang theo môt tia nhảy nhót, sự thấp thỏm thất vọng vừa rồi đã biến mất gần như không còn. Ai lại không hy vọng thần quan mình hộ tống là người cường đại chứ, tâm tư của Bart đơn giản hơn những người khác trong đội nhiều lắm.

Baker đang đứng bên cạnh thần quan lại cảm thấy không tốt, có một Đại kiếm sự bản lĩnh giống như mạnh hơn tiểu thư Sophia không ít xuất hiện, ngài Hill còn cần mình sao?

Cảm giác nguy cơ nồng đậm khiến ý chí chiến đấu của Baker càng thêm dâng trào, vì không bị vứt bỏ hay đào thải, Baker quyết định dùng người kia làm mục tiêu, nỗ lực đuổi theo và vượt qua, trở thành thủ hạ đắt lực nhất bên cạnh ngài Hill!

Có một màn vừa rồi, những người khác cũng không dám xem nhẹ thần quan tóc bạch kim như trước, mặc dù vẫn có người không phục trong lòng hoặc có tâm tư nhỏ mọn, nhưng hiện tại cũng tạm thời không thể nhìn ra.

“Augustine.” Vị còn lại trong hai cao giai thần quan tự giới thiệu, lới ít ý nhiều, biểu tình vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, giống như một màn vừa rồi cũng không thể khiến thần sắc của y thay đổi, thoạt nhìn là một nhân vật khó chung đụng.

“Xin chào, tôi là Alexander, trung giai thần quan, rất hân hạnh được biết ngài, ngài Hill.”

“Xin chào, tôi là Darwin, trung giai thần quan, …”

“Xin chào…”

“Xin chào, tôi là Dante, kỵ sỹ của vị thần quan vừa bị ngài giáo huấn.” Đến phiên vị kỵ sỹ sau cùng giới thiệu, trên mặt hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Xin cho phép tôi thay mặt thần quan Daifield biểu thị sự áy náy chân thành với ngài.”

“Tôi thiếp thu lời xin lỗi của anh, bất quá cũng hy vọng không có lần sau.” Thái độ của Dante khiến thần quan tóc bạch kim tương đối hài lòng, dù sao cũng là đồng đội cần kề vai tác chiến, Yannick biết tốt liền thu, cũng không muốn làm quá mức.

Daifield được giải khai chú ngữ liền có chút ủ rũ không phấn chấn, nhưng may là tuy rằng trên mặt vẫn hiện ra thấn sắc không cam lòng, thế nhưng lại cũng không thốt ra lời lỗ mãng gì.

Lúc này, Giáo chủ Rahl vẫn thờ ơ lạnh nhạt rốt cục mở miệng: “Hôm nay đã hơi trễ rồi, mọi người nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai hẳn lên đường. Ta đã nhờ người chuẩn bị phòng ốc và thức ăn đầy đủ.”

Nếu Giáo chủ Rahl đã nói như vậy, những người khác tự nhiên không có dị nghị.

Phái người dẫn nhóm thần quan và kỵ sỹ đi nghỉ ngơi, Giáo chủ Rahl lưu lại Yannick, thần sắc ngưng trọng: “Đối với những người này, ngươi nghĩ thế nào?”

Trước mặt Giáo chủ Rahl, Yannick cũng không cần tiếp tục giấu diếm ý nghĩ của mình: “Nhìn đội hình này, phía Giáo đình hẳn là cũng không hy vọng con có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trước mắt.”

Giáo chủ Rahl lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lại có chút nổi giận: “Ta cũng không nghĩ sẽ thành ra thế này, phỏng chừng những người kia ở Tòa Thánh cũng lăn lộn không tốt, bị xem như rác rưởi vứt ra ngoài. Oh! Hill thân ái, ta không nghĩ sẽ thành thế này, ta thật không hy vọng con sẽ bị bọn họ kéo chân sau!”

Trung giai thần quan và các kỵ sỹ cũng không có gì để nói, hai tên cao giai thần quan, một lãnh ngạo quái gỡ không hiểu giao lưu, một nói năng lỗ mãng thích làm trò đối nghịch, vừa nhìn đã biết là nhân vật không được hoan nghênh ở Tòa Thánh. Đi tiêu diệt Vampire cùng những người như vậy, cho dù ngay cả Giáo chủ Rahl cũng cảm thấy tiền đồ nặng trĩu.

Việc đã đến nước này, oán giận cũng không làm được gì, tuy rằng đồng đội đủ khiến người ta đau đầu thế nhưng Yannick vẫn phải an ủi ngược lại đối phương: “Bọn họ dù sao cũng là cao giai thần quan, có lẽ sẽ có kinh nghiệm đối địch phong phú.”

“Aizzz, hy vọng như vậy!” Giáo chủ Rahl vỗ vỗ vai y, “Chúc con nhiều may mắn, con trai!”

Bình luận

Truyện đang đọc