QUYỀN TRƯỢNG

98.

Loại này nhiệt độ này cũng không phải thoáng cái xông đến, mà là từng chút từng chút một tăng lên, vậy nên còn chưa khó chịu đến mức không thể tiếp tục đi tới. Yannick hơi nhíu mày: “Anh có cảm giác nơi này hơi nóng không?”

“Meo meo?” Không có.

Yannick sờ sờ gò má, cảm thấy thực sự hơi nóng, vì vậy liền vén tay áo lên, cảm giác đã thoáng hơn một chút thì lại tiến lên vài bước, chợt nghe mèo mun đen kêu lên một tiếng, y ngừng lại.

“Làm sao vậy?”

“Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo.” Phía trước hình như có kết giới.

“…” Tuy rằng nghe không hiểu, bất quá từ âm điệu trầm bổng du dương kia cũng có thể đoán ra đại khái.

Yannick cầm pháp trượng chỉ về phía trước, tung ra một Thánh quang bao phủ.

Thánh quang bao phủ có tác dụng thôi miên, bất kể là đối với người hay thực vật, chỉ cần là có sinh mạng đều sẽ chịu ảnh hưởng. Đương nhiên, xác sống là ngoại lệ bởi vì ngay khi bọn chúng trở thành xác sống, linh hồn cũng đã không còn ở trong thân thể nữa. Về phần ma vật, ban đầu lúc Yannick đối kháng với ma vật thì y còn chưa thể sử dụng Thánh quang bao phủ, vậy nên cũng không chắc chắn được, bất quá y phỏng chừng hiệu quả cũng không lớn, hoặc là phải dùng thực lực tầm cỡ Giáo Hoàng mới có thể tạo ra tác dụng?

Thánh quang bao phủ trùm lên thảm thực vật phía trước, để lộ một tầng lam quang nhàn nhạt, bất quá cây cối lại không có chút sứt mẻ nào, vậy nên Yannick liền biết mèo mun nói đúng, quả thực có kết giới.

Có lẽ, nơi đây chính là đạo phòng tuyến cuối cùng của Lãnh địa tinh linh, Yannick cũng không tiếp tục tùy tiện tiến lên.

“Meo meo meo meo ~” Móng vuốt của mèo mun cố sức vỗ lên mặt của y, một cái chân trước còn lại chỉ về phía bên trái.

“…” Có đôi khi y thực sự hoài nghi, vị Công tước mèo mun chỉ số thông minh thoái hóa này có phải chỉ là đang nhân cơ hội giả ngây giả dại.

Men theo phương hướng mèo ta chỉ, Yannick ngưng mắt nhìn kỹ, chợt thấy một tia quang mang sắc bén giấu trong tầng tầng cây lá.

Không đợi y kịp phản ứng, mũi tên xé gió mà đến, thẳng tắp nhắm về phía Yannick!

Mà ngay khi mũi tên sắp xuyên qua đầu y lại giống như va phải một tấm chắn vô hình, lạch cạch gãy làm hai đoạn, rơi xuống bên chận Yannick.

Vun vút vài tiếng, lại có thêm một loạt tên bắn tới, cuối cùng đều chịu chung số phận với mũi tên ban đầu.

Từ mũi tên này đến xem, rõ ràng cho thấy có gia trì ma pháp, nếu như là trước đây Yannick còn có thể luống cuống tay chân, thế nhưng hiện tại loại trình độ công kích này hoàn toàn không khiến y cảm thấy bị uy hiếp.

“Chủ nhân của mảnh đất này, xin các vị hạ vũ khí trong tay xuống, tôi cũng không phải ôm ác ý mà đến!” Thần quan tóc bạch kim cao giọng nói, trên người y có bọc một lớp áo choàng, theo thanh âm và hành động, áo choàng hơi trễ về phía sau, để lộ mái tóc dài màu bạch kim cùng với dung nhan chói mắt như mặt trời.

Tuy rằng bàn tay nắm pháp trượng nhưng cũng không bày ra tư thái công kích, ngược lại mũi pháp trượng còn hơi chúc xuống, ý bảo bản thân không có địch ý.

Có lẽ lời nói của y thực sự đã có tác dụng, cũng có thể là do dung mạo còn tuấn mỹ hơn tinh linh của y khiến chủ nhân nơi này sinh lòng hảo cảm, dù sao thì công kích dày đặc cũng đã dừng lại.

Từ trong rừng cây truyền đến một giọng nam: “Hãy báo tên của ngươi, kẻ lạ mặt kia.”

Ngôn ngữ nhân loại của đối phương hoàn toàn không đúng tiêu chuẩn, hơn nữa còn mang theo khẩu âm cứng rắn, nghe vào tai còn có chút hư vô mờ mịt, không thể nhận ra là từ hướng nào truyền tới. Đây hẳn là một trong những phương thức bảo hộ của tinh linh, ở nơi này, nếu như bọn họ không muốn, vĩnh viễn sẽ chẳng ai có thể phát hiện vị trí cụ thể của bọn họ.

“Yannick Hill.” Yannick nói: “Có lẽ các người đã từng nghe Pago nhắc đến tên của tôi.”

Đối phương lời ít ý nhiều: “Không có.”

Yannick: “…”

Đối phương lại nói: “Pago đã chết, tin tức này vừa được truyền đến cách đây một tuần.”

Yannick sửng sốt: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

Có thể nói vị nam tinh linh này quá xui xẻo rồi sao, được y cứu tận hai lần, cư nhiên lại hoàn toàn không thể hùa theo câu nói ‘Đại nạn không chết tất có hậu phúc’.

Ngữ điệu của tinh linh kia có hơi trầm thấp, dường như cái chết của đồng bạn đã khiến hắn vô cùng thương tâm: “Không biết, chúng ta còn đang điều tra, ngươi có đầu mối gì sao?”

Yannick: “Thật đáng tiếc tôi không có, xin nén bi thương, tôi cũng là bằng hữu của anh ấy, cũng đồng dạng bởi vì chuyện này mà cảm thấy thương tâm. Bất quá lần này tôi đến là vì muốn bái phỏng Nữ vương bệ hạ.”

Tinh linh đối diện hỏi: “Ngươi vì chuyện gì mà bái phỏng? Còn nữa, ngươi là một pháp sư sao?”

Yannick: “Không, đều không phải, tôi nghĩ chuyện này đối với mọi người khả năng có thể hơi khó tiếp thu, bất quá tôi hy vọng mọi người đừng quá giật mình, tôi cũng không có ác ý.”

Y cởi áo choàng ra cầm trên tay, để lộ bộ pháp bào lục sắc ra trước tầm mắt đối phương.

“Dung tôi tự giới thiệu mình thêm lần nữa, Yannick Hill, đến từ Giáo đình.”

Có lẽ do trang phục và lời giới thiệu này của y quá có độ rung động, vậy nên bên kia qua tận nửa ngày cũng không lên tiếng trả lời, mãi đến khi mèo mun nhỏ gào lên một tiếng đối phương tựa hồ mới phản ứng được, ngữ điệu ôn hòa vừa rồi lập tức trở nên nghiêm khắc không gì sánh được: “Ngươi là thần quan?!”

“Đúng vậy, nhưng trên người ta có tín vật của Pago, lá của cây Tinh quang, anh ấy nói với tôi rằng loài cây này chỉ sinh trưởng tại Lãnh địa tinh linh, hơn nữa cũng chỉ có người lòng mang thiện ý, được các tinh linh tin cậy mới có thể được tặng cho. Anh ấy nói khi tôi đến đây có thể dùng nó làm bằng chứng.” Yannick lấy từ trong túi ra một phiến lá cây hình lục giác.

Xung quanh im ắng một cuốc, Yannick nhìn thấy từ phía rừng cây nguyên bản giống như không thể giấu người có ba nam tinh linh bước ra, trên tay còn cầm cung tiễn, mà vành tai nhọn không hề che giấu kia cũng đã để lộ thân phận của bọn họ.

Nét mặt của các tinh linh đều mang nét đề phòng rất nặng, sau khi xác nhận Yannick quả thực chỉ đến đây một mình thì đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp một thần quan nào đủ can đảm đơn độc bước vào Lãnh địa tinh linh, hơn nữa còn xuất hiện ở tận nơi này.

Ồ, đương nhiên, trên vai thần quan còn có một con mèo mun.

Các tinh linh tuy căm thù nhân loại, thế nhưng bọn họ lại không căm thù những động vật sinh hoạt trong thế giới nhân loại, trong mắt bọn họ, những động vật kia cũng giống với chính mình, đều là con cưng của tự nhiên.

Sự tồn tại của bé mèo đen khiến Yannick được cộng thêm chút điểm ấn tượng, các tinh linh cũng vì vậy dỡ xuống một chút phòng bị.

Yannick đưa lá cây qua: “Đây là do Pago đưa cho tôi, mọi người có thể giám định một chút.”

Một tinh linh bước đến nhận lấy lá cây, sau khi xem xét một chút lại giao cho đồng bạn.

Ba người lật qua lật lại nhìn hồi lâu, cuối cùng nói: “Đúng là lá cây Tinh quang.”

Yannick: “Thật cao hứng vì đã chứng minh được tôi không nói dối.”

“Thần quan từ xa đến, ngươi vì sao xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào Giáo đình muốn ngươi nhắn lại mệnh lệnh tà ác gì nữa sao? Hay là muốn chúng ta giao ra tiểu tinh linh cho các ngươi làm cấm luyến?”

Sau khi xác nhận đối phương thật sự không có ác ý, tinh linh dẫn đầu hạ cung tên xuống thế nhưng ngữ điệu vẫn không có gì thả lỏng.

Bất quá đây cũng là bình thường, trong mắt Yannick, biểu hiện của Tinh linh tộc như vậy đã phi thường hữu hảo rồi. Xem người xét ta, nếu như đổi thành y làm một tộc quần yếu thế suốt ngày bị kẻ khác săn giết, cho dù kẻ địch có lấy ra lá Nguyệt quang hay Nhật quang y cũng tuyệt đối sẽ không xem đối phương như bằng hữu.

“Đối với những việc đó tôi rất xin lỗi, đúng là Giáo đình đã phạm rất nhiều sai lầm trong quan hệ với tinh linh, tuy rằng tôi không có khả năng thay đổi kẻ khác, thế nhưng tôi thề, tôi chưa từng làm tổn hại đến bất kỳ tinh linh nào, vừa vặn còn tương phản. Tôi đã từng cứu Pago, cũng đã từng nuôi nấng tiểu tinh linh, tên của tiểu tinh linh kia là Iruus, có lẽ bé con vẫn còn nhớ được tôi.”

“Iruus?” Các tinh linh có hơi kinh ngạc, tròn mắt nhìn nhau.

Tinh linh cầm đầu sắc mặt rất nghiêm túc: “Được rồi, chúng ta có thể đem lời của ngươi chuyển đạt cho Nữ vương bệ hạ, về phần Nữ vương bệ hạ có muốn gặp ngươi hay không chúng ta không thể hứa hẹn.”

“Phi thường cảm tạ.” Yannick phong độ cúi chào, bề ngoài của y thậm chí so với những tinh linh trước mặt còn phải xuất sắc hơn rất nhiều, nếu như không phải vành tai của y không nhọn, các tinh linh gần như cũng sắp cho rằng nhân loại trước mặt là tộc nhân của mình.

Một tinh linh trở về báo tin, hai người còn lại vẫn ở yên tại chỗ, Yannick hơi kéo nhẹ cổ áo, y cảm thấy loại cảm giác nóng bức kia vẫn chưa hề biến mất, hơn nữa lại càng lúc càng tăng.

Hai tinh linh nhìn chằm chằm động tác của y, có chút muốn nói lại thôi.

Yannick phát hiện thần sắc bọn họ có hơi cổ quái: “Làm sao vậy?”

Tinh linh giáp: “Không, không có gì.”

Tinh linh ất: “Con mèo của ngươi rất đáng yêu, Aha hắc.”

Yannick: “…” Quá dối trá, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!

Hai tinh linh này thoạt nhìn cũng không khó ở chung, y quyết định mở lời trước: “Vừa rồi lúc ta đến đây có thấy một con rắn vằn đỏ, thế giới nhân loại có một cách nói, nhìn thấy rắn vằn đỏ chính là sắp sửa phát sinh một việc gì đó không thể dự đoán hoặc vô cùng kỳ diệu. Không biết Tinh linh tộc có truyền thuyết này không?”

Tinh linh giáp: “Không có, hoàn toàn không có!”

Tinh linh ất: “Rắn vằn đỏ là một loại động vật nhỏ rất đáng yêu!”

Khẩu cung của hai người hoàn toàn không tương khớp có được không? Yannick lại càng thêm khẳng định bọn họ quả thực có chuyện gì đó đang gạt mình. Y cúi đầu nhìn một chút, con mèo ngốc kia còn đang ngồi trên vai y liếm móng vuốt, giống như hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của y.

Tinh linh giáp không chút che giấu lòng yêu thích: “Con mèo này rất đáng yêu, có thể để chúng ta ôm một chút không?”

Mèo mun: “Meo meo ~ meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo ~” Đừng để đám tinh linh ngu xuẩn này chạm vào Meo đại gia!

Tinh linh giáp thấy nó tựa hồ như đang giao tiếp với Yannick, rất kinh ngạcc: “Nó có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng ta? Nó đang nói gì?”

Yannick: “Ồ, nó nói rằng nó cũng rất thích mọi người, hoàn toàn vui lòng cho hai người ôm.”

Mèo mun: “…”

Yannick quăng đến một ánh mắt uy hiếp: Nếu như anh dám làm hỏng công cuộc thiết lập quan hệ ngoại giao với Tinh linh tộc của tôi, lần sau cũng đừng nghĩ có thể tiếp cận. Tôi sẽ để Chris kéo chân sau của anh, tin rằng anh ta sẽ rất vui lòng biến anh thành đủ loại ma pháp dược tề.

Mèo mun: “…”

Tinh linh giáp vươn tay đến, thấy mèo mun tựa hồ cũng không định chạy trốn, còn ngoan ngoãn đứng trên vai thần quan, lúc này mới ôm lấy nó, gãi gãi cằm rồi lại vuốt ve lông trên lưng.

Tinh linh ất lại nhẹ nhàng xoa xoa hai chân trước của mèo mun.

Không thể không nói, thái độ của tinh linh đối với động vật quả thực không thể đánh đồng cùng nhân loại. Yannick chỉ nhìn động tác của bọn họ đều có thể cảm nhận được, bọn họ không giống nhân loại, không dùng thái độ của một chủng tộc cao đẳng hơn đối đãi với chủng tộc yếu nhược hơn, mà dùng cả trái tim yêu thương chân thành để đối đãi.

Bất quá, Meo đại gia rất không thích loại suy nghĩ này – yêu thương và chân thành.

Yannick nhìn biểu tình nhẫn nại của mèo ta cũng rất muốn cười, đoán chừng quý ngài Công tước cũng đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi mới ho nhẹ một tiếng: “Ansel, little babe, về nào!”

Mèo mun gọi một tiếng, nhanh chóng trốn khỏi ‘ma trảo’ của các tinh linh, xông vào tay áo của Yannick.

Tinh linh giáp hâm mộ nói: “Nó đối với ngươi quả là cảm tình sâu đậm, hy vọng ngươi sẽ không giống xem động vật như thú cưng mà coi rẻ những thần quan khác.”

Vẻ mặt của tinh linh ất rất không đành lòng: “Nếu không ngươi cứ tạm thời giao nó lại cho chúng ta thôi, nếu không nhỡ lát nữa tình huống không tốt, ta sợ ngươi sẽ dùng nó để…”

Hắn còn chưa dứt lời đã bị tinh linh giáp bụm miệng.

Yannick: “…”

Yannick: “Tôi cảm giác được hai vị hẳn là có việc gì đó gạt tôi.”

Tinh linh giáp, ất trăm miệng một lời: “Tuyệt đối không có!”

Yannick: “…”

Đúng lúc này, vị tinh linh đi truyền lời lúc nãy đã trở về, Yannick không bỏ lỡ hành vi thở phào nhẹ nhõm của tinh linh giáp, ất. Y càng lúc càng cảm thấy có điều quỷ dị, bất quá còn chưa kịp hỏi thì thái độ của tinh linh vừa trở về với y rõ ràng có chuyển biến, có thêm vài phần khách khí kính cẩn.

“Xin thứ lỗi vì đã để ngài đợi lâu như vậy, Nữ vương bệ hạ đã nghe nói ngài có ý muốn gặp, cũng biết việc ngài đã cứu Iruus và Pago, Nữ vương rất vui lòng tiếp kiến ngài, Iruus cũng đang ở chỗ của Nữ vương bệ hạ chờ ngài. Hơn nữa, bởi vì Nữ vương bệ hạ rất tôn trọng ngài, vậy nên ngài không phải che mắt, có thể trực tiếp đi theo chúng ta vào trong!” Tinh linh hơi khom lưng, tay phải đặt lên ngực trái, đây là lễ tiết đối đãi với những vị khách cao quý nhất. Tuy rằng hắn không biết vì sao Nữ vương bệ hạ lại coi trọng thần quan trước mặt như vậy, cho dù người nọ đã từng cứu Iruus và Pago, cũng không đê tiện vô sỉ như những thần quan khác của Giáo đình, thế nhưng loại quy cách này tựa hồ cũng có chút cao.

Bất quá, các tinh linh đối với Nữ vương bệ hạ là tuyệt đối trung thành, hoàn toàn không dám chậm trễ với những mệnh lệnh Nữ vương ban ra.

Đây là một tin tức tốt, có thể thuận lợi gặp mặt Nữ vương tinh linh như vậy Yannick cảm thấy vô cùng vui vẻ, tâm tình vừa có chút biến hóa, cái loại nhiệt độ kỳ lạ trong thân thể kia khó tránh lại càng thêm bồng bột.

Y đè xuống cảm giác khác thường trong lòng: “Vậy phiền anh dẫn đường.”

Nét mặt của tinh linh kia lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc, tùy tiện nói: “Tốt, mời đi theo tôi.”

Nếu không có tinh linh dẫn đường, Yannick tuyệt đối sẽ không phát hiện con đường đi thông đến Lãnh địa tinh linh này, bởi vì bọn họ đã chui qua không ít hốc cây và bụi rậm!

Bọn họ đi qua một bụi cỏ thật cao, tiếp theo là vòng qua vòng lại giữa rừng cây, cuối cùng, tinh linh dẫn đầu nọ áp tai vào một gốc cây thoạt nhìn vô cùng bình thường trước mặt, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, thân cây nọ đột nhiên trở nên cao to tráng kiện, đường kính cũng từ không bằng thắt lưng của người trưởng thành mở rộng đến cho dù có năm sáu người nắm tay lại cũng không ôm hết được. Vả lại, trên thân cây còn có một động nhỏ đủ để bọn họ khom lưng tiến vào.

Tinh linh dẫn đầu cúi người chui vào, lập tức biến khỏi tầm mắt của Yannick.

Yannick theo ở phía sau, bắt chước y hệt, ngay khi y vừa bước vào hốc cây, trước mắt đột nhiên tối sầm, dưới chat hụt hẫng, thân thể trong nháy mắt rơi xuống!

Hai tay căn bản không bắt được bất kỳ vật gì, cả người bị vây trong trạng thái không trọng lượng, trước mắt đều là một màn tối đen không nhìn thấy được dù chỉ một tia sáng!

Cũng may Yannick biết những tinh linh này tạm thời không có ý định giết y diệt khẩu, hơn nữa loại cảm giác kia cũng không duy trì liên tục bao lâu. Rất nhanh, Yannick đã cảm nhận được bàn chân dẫm phải thứ gì đó, thế nhưng bởi vì cảm giác không trọng lượng vừa rồi, tiềm thức của thân thể vẫn muốn tiếp tục trụy xuống, y chỉ có thể dùng pháp trượng chống lên mặt đất đứng vững, tránh cho bản thân xấu mặt.

Lại nhìn về phía những tinh linh kia, y mới phát hiện mình là quá lo lắng, bọn họ đồng dạng hoặc đang ngã gục hoặc trực tiếp nằm dài trên đất, bất quá bọn họ rất nhanh liền đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, thoạt nhìn đã quen với hình thức ra vào này.

“Ngài Hill, đây chính là Lãnh địa tinh linh.” Vị tinh linh dẫn đường nói.

Yannick ngẩng đầu, đem khung cảnh trước mặt thu vào đáy mắt, một tiếng hít sâu cảm thán phát ra: “Thảo nào trong truyền thuyết đều nói, tinh linh là chủng tộc được chúng thần quyến sủng, cảnh vật đẹp như thế này, cho dù là Quang Minh nữ thần nhìn thấy chỉ sợ cũng sẽ động lòng!”

Những lá cây vàng bạc giao nhau khắp mọi nơi trên cành sáng lấp lánh như đồng vàng và đồng bạc, Yannick đã có thể xem như kiến thức uyên bác, thế nhưng ngay cả y cũng không thể gọi ra tên của những loài cây này. ‘Có lẽ Chris sẽ biết chăng’, y thầm nghĩ, gió nhẹ thổi tới, những phiến lá cây này cũng không phát ra thanh âm xào xạt như bình thường, mà lại là một loại giai điệu thanh thúy, giống như có vô số phong linh đang treo trên cành cây.

Dưới chân lại là đủ loại hoa cỏ kỳ dị xinh đẹp, một đám sóc chuột đáng yêu như thú bông tò mò ló đầu ra khỏi thân cây nhìn ngó, sau đó líu ríu chạy vào trong rừng. Rất xa, gió nhẹ đưa đến hương vị của loại trái cây nào đó, mê người mà không ngọt ngấy, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nói cười văng vẳng.

So với thế giới nhân loại đã bị ma vật và xác sống xâm lấn còn không quên tự chém giết lẫn nhau, nơi này quả thực giống như thế ngoại đào nguyên bị quên lãng.

Các tinh linh nghe được lời khích lệ này hiển nhiên rất cao hứng, tinh linh giáp kiêu ngạo trả lời: “Ta từng đi qua thế giới nhân loại, chẳng ở nơi nào có thể tìm được cảnh sắc sánh ngang Lãnh địa tinh linh!”

“Đúng vậy, ” Yannick cảm khái: “Nhân loại quá mức đông đúc, hơn nữa bọn họ cho rằng có rất nhiều việc quan trọng hơn thưởng thức và bảo vệ vẻ đẹp của thiên nhiên. Trên phương diện này, nhân loại thật sự không bằng tinh linh!”

“Thảo nào nữ vương bệ hạ nói ngài không giống với những thần quan khác, thậm chí so với những nhân loại bình thường cũng là khác biệt!” Tinh linh dẫn đường khẽ cười, phóng xuất một tia thiện ý.

Yannick lắc đầu: “Những nhân loại thanh tỉnh hơn ta còn rất nhiều, bất quá bọn họ không may mắn được như ta, có thể tìm được đường đến đây diện kiến Nữ vương bệ hạ!”

“Nữ vương bệ hạ nói, người có dự cảm rằng lần gặp nhau này của người và ngài sẽ được ghi vào sử sách của đại lục, trở thành một thời khắc vĩ đại.” Vị tinh linh dẫn đầu làm một tư thế hướng dẫn, “Xin ggài đi theo tôi.”

Lướt qua bụi cỏ, đẩy ra những cành lá màu vàng bạc đan xen, rất nhanh đã nhìn thấy một dòng suối trong vắt chảy từ vách đá xuống, rót vào cái hồ do tự nhiên hình thành, mà kỳ dị hơn chính là, tuy rằng hồ rất nhỏ, trong suốt thấy đáy, nhưng bất luận nước suối rót vào nhiều ít, mực nước trong ao phảng phất đều chỉ là như vậy.

Nước hồ làm dịu cây cối xung quanh, đám động vật vây quanh bờ nước nghỉ ngơi đùa giỡn, thấy các tinh linh đến cũng không né tránh, vài chú sóc chuột đáng yêu thậm chí còn nhảy lên người tinh linh chơi trốn tìm.

Bất quá chúng nó lại không dám đến gần Yannick, không phải là do áo bào thần quan trên người y, sóc chuột dù thông minh đến đâu cũng chưa thể phân rõ thần quan cùng tinh linh, lý do là vì…

Trên vai y có một con mèo đang nằm.

“Trước khi yết kiến Nữ vương bệ hạ, xin ngài hãy ở nơi này rửa tay và mặt, đây là suối nguồn sinh mệnh của Tinh linh tộc, tượng trưng cho sự chúc phúc của Thần minh đối với vạn vật trên thế gian.”

“Tốt.” Yannick không có dị nghị, ngồi hẳn xuống vốc tay vào nước rửa mặt.

Nước suối rất lạnh nhưng lại có một cổ hương vị nhàn nhạt, sau khi rửa mặt xong, trên người y phảng phất cũng nhiễm phải hương vị này.

Nhìn y rửa măt xong, tinh linh dẫn đường rốt cuộc lộ ra nụ cười sáng lạn: “Đây đúng là suối nguồn sinh mệnh, nhưng tên của hồ này là ‘Hồ chân tâm’, chỉ cần những người mang theo ác ý với tộc ta rửa tay ở nơi này, nước ao trong khoảng thời gian ngắn sẽ triệt để chuyển đen.”

“…” Hiện tại Yannick đã biết vì sao vừa rồi mèo mun sống chết cũng không chịu đến gần mặt nước, bởi vì chỉ cần xem ở phân lượng hai tinh linh vừa rồi xoa tròn bóp dẹt đối phương, nếu như quý ngài Công tước cho móng vào hồ nước, phỏng chừng cả dòng suối này đều sẽ lập tức biến đen!

Bình luận

Truyện đang đọc