QUYỀN TRƯỢNG

Đối mặt với những pháp sư đang ôm tâm tình không chào đón hoặc chờ xem trò hề này, Yannick mỉm cười, sau đó thản nhiên bước tới.

Theo từng bước chân tiếp cận bục giảng của y, Yalin không khỏi nín thở, đôi mắt không hề chớp nhìn thân ảnh màu lam nhạt kia.

Còn có bốn bước, ba bước, hai bước…

Ngay tại lúc lúc này, thần quan vừa vặn ngừng lại.

Chỉ thấy y cúi đầu nhìn mặt đất một chút, sau đó rút pháp trượng ra, trong ánh mắt thấp thỏm lại bất an của Yalin khẽ điểm một chút lên mặt đất, ngay sau đó, từ điểm dưới chân y kéo dài đến tận bục giảng, từng mảng thực vật màu nâu nhạt kỳ quái xuất hiện trước mắt mọi người, vừa nhìn rất giống cả đàn rắn quấn quanh với nhau, đến khi nhìn kỹ hóa ra đó là một loại thực vật bụi gai có bề ngoài giống loài rắn, bất quá bởi vì mặt trên có gai nhọn vậy nên nếu có người đạp lên thì đế giày cũng có thể bị đâm thủng.

Đối với những trò đùa dai cấp bậc nhập môn này, thần quan quả thực không còn gì để nói, tuy vậy y vẫn duy trì phong độ tốt đẹp như cũ, lại giơ cao pháp trượng đem những quả bóng nước tàng hình được treo trên trần bục giảng gỡ xuống.

Đám đông nhìn những quả bóng nước được nhập thành một, khéo léo xoay tròn trên tay thần quan, người nọ lại nhìn quanh một vòng, cười hỏi: “Có lẽ mọi người có thể nói cho tôi biết đây là kiệt tác của ai?”

Đương nhiên không có người trả lời.

Rei nghiêng đầu qua chỗ khác nho nhỏ oán giận: “Yalin, tại sao cậu lại dùng thủ đoạn ấu trĩ như vậy! Thần quan xinh đẹp đến thế, nếu như bị quả cầu nước đập trúng sẽ không còn đẹp nữa!”

Yalin hướng về phía nàng nhe răng, lại nhỏ giọng đáp trả: “Câm miệng, tớ chính là muốn y nếm thử sự lợi hại của pháp sư chúng ta!”

Rei cười nhạo: “Vậy cũng không nên dùng loại thủ đoạn ám toán ấu trĩ như vậy, đối phương dù sao cũng là thần quan được đức ngài Pháp Thánh Simon tán thưởng qua!”

Anh trai của Yalin, Andrew ở bên cạnh nghe được không khỏi đau đầu, nhỏ tiếng quát bọn họ: “Hai đứa câm miệng có được không? Muốn bị tóm được sao!”

Bởi vì trong giảng đường trước sau đều có tiếng xì xào nghị luận, vậy nên Yannick hiển nhiên không phát hiện được sự mờ ám của nhóm thanh niên này, y thấy không ai trả lời chính mình cũng chỉ lơ đểnh lên giọng: “Thành thật mà nói, tôi rất thất vọng về mọi người.”

Những lời này thành công khiến tiếng xì xào trong giảng đường thoáng cái an tĩnh lại.

Yannick nói: “Đức ngài Simon từng nói với ta, pháp sư là một nhóm người có sức sống hơn xa thần quan, bọn họ có trí tuệ thâm thúy và lòng dạ rộng lớn của chính mình, sẽ không bị bất luận quy tắc gì ràng buộc. Thế nhưng theo tình cảnh hiện tại tôi thấy được, tôi có thể không chút khách khí phản bác ngài ấy, sự thật cơ bản không phải vậy!”

Ông cụ Simon nếu có mặt ở đây nhất định sẽ hô to oan uổng, bởi vì ông tuyệt đối chưa từng nói qua những lời này!

Bất quá hiện tại trong số học sinh có mặt tại giảng đường, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy tuổi, bọn họ còn ôm sự nhiệt tình và hướng tới mãnh liệt đối với ma pháp, vậy nên khi bọn họ nghe được cái tên cao quý của Pháp Thánh Simon thì không khỏi đồng thanh phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ, tiện thể quên mất châu đầu trò chuyện, tập thể lên tinh thần muốn nghe xem vị thần quan này rốt cục muốn nói chuyện gì.

“Thế nhưng mọi người lại khiến ta phi thường thất vọng. Tại sao vậy chứ?” Yannick mặt không đổi sắc treo cao lá cờ Pháp Thánh tiếp tục lừa dối các pháp sư trẻ tuổi nhiệt huyết trước mặt, “Bởi vì biểu hiện của mọi người hoàn toàn không có chút gì giống như trí tuệ thâm thúy hay lòng dạ rộng lớn. Rất xin lỗi, nhưng ta quả thực thấy như vậy.”

“Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy!” Dưới giảng đường, một tiểu pháp sư mười ba mười bốn tuổi vụt cái đứng dậy, lộ ra thần sắc tức giận, “Với một gã thần quan như ngươi, được chúng ta cho phép tiến vào căn phòng này đã là lòng dạ rộng rãi. Về phần trí tuệ, ngươi căn bản chưa từng nhìn thấy trí tuệ của chúng ta, dựa vào cái gì đã tùy ý kết luận! Là vì ngươi là thần quan, vậy nên bẩm sinh ôm địch ý với pháp sư sao?!”

Có cá mắc câu, Yannick nhàn nhã mỉm cười: “Chỉ bằng những lời của trò đây, tôi đã có thể cho rằng trò thiếu trí tuệ.”

Thấy tiểu pháp sư mở to mắt nhìn, y lại nói: “Đầu tiên, người cho phép ta bước vào căn phòng này là Hoàng đế bệ hạ và Nhiếp chính vương của Đế quốc Garde, cùng với Hiệu trưởng của Học viện ma pháp chứ không phải mọi người. Những người có mặt ở đây hôm nay chỉ là đến để học tập, đổi một cách nói, mọi người chỉ là tạm thời sống nhờ ở nơi này, đợi khi giai đoạn học tập kết thúc, lên tới năm ba mọi người liền có thể rời khỏi học viện, chính thức tốt nghiệp. Đương nhiên, nếu cậu đây có đủ thiên phú… bất quá xem phục sức của cậu, hiện tại chỉ mới là năm nhất đi, chậc chậc, như vậy có chút chậm!”

Tiểu pháp sư kia lập tức bị những lời này làm cho đỏ vành mắt, đứng cũng không phải ngồi cũng không xong, bàn tay nắm chặt tức giận đến không được, nhưng lại nghẹn không biết nói gì.

Yannick cũng không cho đối phương có cơ hội nói thêm nữa, tiếp tục huyên thuyên: “Về trí tuệ, ta còn có thể đề cử một ví dụ khác, chính là đám bụi gai và cầu nước ta vừa gặp được lúc tiến vào. Thành thật mà nói, những trò đùa dai này lúc ta được ba tuổi đã không muốn chơi nữa, hiện tại mọi người đã hơn mười tuổi lại còn chơi được vô cùng vui vẻ, đồng thời còn ấu trĩ đến áp dụng lên người của đạo sư. Đương nhiên, nếu mọi người có thể đánh ngã ta, ta cũng không còn gì để nói, nhưng vấn đề là các người hiện tại không những không đánh ngã được ta còn bị ta vừa liếc mắt đã phát hiện. Lẽ nào sau này mọi người định áp dụng những thủ đoạn này lên chiến trường, dùng nó đối phó với đám ma vật có trí tuệ không thua kém nhân loại?!”

Theo cùng sự chấm dứt của câu nói, vị thần quan tóc bạch kim thoạt nhìn vô cùng ôn nhu kia cư nhiên hung hăng vỗ mạnh xuống bục giảng, sắc mặt trở nên lạnh lùng, quả thực quá dọa người.

Các học sinh đều bị dọa, ngơ ngác nhìn y, cả giảng đường lớn như vậy trong nháy mắt lặng ngắt như tở.

“Vậy nên,” Thần quan tóc bạch kim mỹ lệ khẽ nhướn mày, thản nhiên nói: “Ở trước khi các người có thể đánh ngã ta thì phải ngoan ngoãn nghe ta giảng bài, bằng không…”

Y lộ ra một nụ cười ôn nhu, pháp trượng chỉ vào một pho tượng đã bên cạnh cửa sổ.

Sau một đoàn quang mang màu trắng bao bọc, pho tượng kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được vỡ thành bột mịn, sau đó rơi vãi khắp trên mặt đất.

“Đây là kết quả phải nhận.”

Tiếp nhận ánh mắt kinh hách của các tiểu pháp sư, Yannick lại ôn nhu bổ sung một câu: “Hiệu trưởng đã nói với ta, những pho tượng này đều là tác phẩm đương đại, không phải đồ cổ, vậy nên có hư hại cũng không sao cả.”

An tĩnh.

Vẫn là an tĩnh.

Có lẽ là đã kinh hách tới cực điểm, các pháp sư trẻ tuổi cư nhiên không ai nghĩ đến phải thét to mà chỉ thần thờ ngồi tại chỗ, không hề châu đầu nghị luận, ngoan ngoãn nghe thần quan tóc bạch kim giảng bài.

Yannick rất hài lòng với hiệu quả này: “Như vậy hiện tại, chúng ta sẽ bắt đầu nội dung bài giảng hôm nay ‘Luận về sự tương đồng và khác biệt của quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp’. Đầu tiên, ta sẽ giới thiệu một chút cái gì gọi là quang minh ma pháp…”

Mèo mun ngáp dài một tiếng, nhảy xuống khỏi vai thần quan, lười biếng ghé vào bục giảng, mắt híp lại đuôi cũng khẽ vẫy giống như đang ngủ gà ngủ gật, thần tình vô cùng đáng yêu.

Yalin to gan lớn mật rất nhanh khôi phục khỏi kinh hách, nhỏ giọng nói với anh trai Andrew: “Em vì sao lại cảm thấy ý tứ của y giống như đang khích lệ chúng ta trêu chọc y?”

Andrew trợn trắng mắt, thấp giọng uy hiếp: “Cậu nếu như còn không an phận một chút, đợi đến kỳ nghỉ về nhà rồi anh sẽ cáo trạng với cha mẹ!”

Yalin cảm thấy thực chán nản cũng trả lại một cái trợn trắng, sau đó quay đầu nói với Sergey nói: “Chúng ta lại lập một cái bẫy cho y có được không? Ngay sau khi tan lớp, để y xấu mặt trước mọi người, còn có con mèo kia nữa, chúng ta có thể trêu chọc con mèo kia!”

Sergey luôn là người phụ họa cho Yalin, cậu ta lập tức biểu thị tán thành, sau đó lại hỏi: “Chúng ta phải làm sao?”

Yalin nhăn mặt nhíu mày hồi lâu, sau đó ánh mắt sáng lên: “Có biện pháp rồi!”

Rei và Andrew không rảnh lo lắng xem Yalin rốt cục đã nghĩ ra biện pháp gì trêu cợt thần quan, bởi vì bọn họ đều đã bị nội dung thần quan giảng dạy hấp dẫn sâu sắc.

Chỉ cần trải qua Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp liền biết, kỹ năng lừa dối của Yannick đã thành thạo trơn tru, phàm là một câu nói vô cùng phổ thông, từ trong miệng y phát lại cũng có thể biến thành một đóa hoa, huống chi là giảng bài cho các tiểu pháp sư.

Cho dù chỉ là những tri thức lý luận khô khan, Yannick cũng không giới hạn trong sự xơ cứng thường thấy mà dùng phong cách ngôn ngữ khôi hài biến bọn chúng thành thú vị. Mãi cho đến khi tan học, các tiểu pháp sư nguyên bản lòng mang khinh thường cũng đều là tập trung tinh thần lắng nghe, thậm chí đều đã quên việc bị đe dọa vừa rồi.

“Được rồi, tan học, hôm nay kết thúc ở đây. Tiết học sau ta sẽ biểu thị trực quang cho mọi người xem sự tương đồng và khác biệt giữa hai loại ma pháp, nếu như mọi người còn cảm thấy hứng thú mà nói.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười quét mắt nhìn mọi người. Mèo mun duỗi dài cơ thể, linh xảo nhảy lên vai y.

Một người một mèo rời khỏi giảng đường, phía sau đám đông nghị luận ầm ỹ.

Một vị pháp sư kiến tập nói: “Kỳ thực tôi cảm thấy bài giảng không tệ lắm!”

Một người khác liền nói: “Tôi cũng thấy vậy, tôi thiếu chút nữa đã không ý thức được đây là một vị thần quan đang giảng bài! Bất quá tên của người nọ là gì chứ? Tựa hồ từ đầu đến đuôi cũng chưa nghe được đối phương tự giới thiệu qua?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện mình giống như thực sự đã quên vấn đề này.

Rei thu thập xong dụng cụ, bước tới: “Tôi biết, tên của ngài ấy là Yannick Hill, nguyên Giáo chủ của Đế quốc Garde.”

Hai vị pháp sư kia đều đến từ khu xa xôi của Đế quốc, trước đó cũng chưa từng nghe qua cái tên vang dội kia, bất quá vừa nghe được chức danh Giáo chủ bọn họ liền chậc lưỡi: “Giáo chủ làm sao sẽ chạy tới Học viện ma pháp giảng dạy chứ?”

“Bởi vì y bị bãi miễn nha!” Yalin cười hì hì nói, “Các người không thấy vừa rồi y chính là mặc áo bào đê giai sao? Nếu như y lăn lộn tốt cũng sẽ không bị phái tới đây giảng dạy!”

Rei phản bác: “Tôi lại cảm thấy ngài ấy dạy rất tốt, ít nhất cũng không làm thấp đi nguyên tố ma pháp cũng cho chúng ta hiểu thêm rất nhiều thường thức. Tỷ như ngài ấy nói, bất kể quang minh ma pháp hay nguyên tố ma pháp cũng không thấy vận dụng sấm sét, thế nhưng chúng ta lại có thể nhìn thấy uy lực cực lớn của sấm sét mỗi lúc mưa to, nếu có người phát triển sấm sét thành một chi của ma pháp, đây sẽ là phát minh vĩ đại đến dường nào chứ! Vì sao trước khi ngài ấy nói ra, tôi chưa từng ý thức được phương diện này nhỉ!”

Yalin khinh thường: “Tớ thấy cậu đã hoàn toàn bị gã thần quan kia mê hoặc rồi, không phải chỉ là bề ngoài xinh đẹp một chút sao, thật đúng là không có tiền đồ! Ôi, Andrew, anh sao lại đánh em chứ!”

“Đến lúc ăn cơm rồi, hộp cơm của cậu đây!” Andrew xốc cổ áo của em trai mình lên, lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Ôi, đừng túm em, em chính là không thích bộ dạng giả mù sa mưa của gã đấy, mọi người chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến tên thần quan kia nếm thử vị đắng!”

Kỳ thực người muốn trêu cợt Yannick không chỉ có mình Yalin, nếu dùng tiêu chuẩn của thế giới kia, đám tiểu pháp sư này còn vây trong giai đoạn phản nghịch, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đối với những thứ được đại chúng thưởng thức lúc nào cũng ôm thái độ bác bỏ, bọn họ hiển nhiên cũng không cảm thấy được Yannick có mị lực gì đáng nói, huống chi chính miệng y cũng đã tuyên bố, nếu có thể đánh ngã được y liền chứng minh được trí tuệ vĩ đại của pháp sư.

Có câu nói này của y, trong Học viện ma pháp liền tiến hành một hồi hoạt động oanh liệt ‘Trêu cợt giáo sư mới tới’.

“Yannick, hình như anh một chút cũng không lo lắng?” Avra tò mò hỏi.

Nàng vẫn đi theo đạo sư Bethel Fenney ở lại học viện làm nghiên cứu, trước đó không lâu vừa thành công thăng thành pháp sư trung cấp, được hiệu trưởng bổ nhiệm làm trợ giáo, có khi sẽ đứng lớp giảng giải về Thổ hệ ma pháp sơ cấp, bất quá đại đa số thời gian vẫn là tương đối tự do.

Sau khi Yannick đến đây, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là chạy đến gặp mặt.

Đương nhiên, Yannick đối với nàng vẫn cứ hữu hảo như trước, phảng phất sự ngăn cách trước đây hoàn toàn không tồn tại.

Hoặc giả nên nói, sự ngăn cách kia từ đầu đến giờ đều chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.

Trong lòng Avra có chút tự giễu, từ lúc Yannick không còn làm Giáo chủ nữa, cảm nhận của nàng tựa hồ đã trở về như trước đây, không còn loại câu nệ xa lạ như lúc ở Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp.

“Lo lắng chuyện gì?” Thần quan cúi đầu uống một ngụm trà Blanca ấm nóng, hưởng thụ nheo mắt lại.

Mèo mun bên cạnh thấy vậy cũng sáp lại gần uống một ngụm, hơn nữa còn là trực tiếp vươn cái đầu lông xù qua uống cùng một tách với thần quan.

Avra kinh ngạc nhìn một người một mèo đang uống cùng một tách trà.

Yannick chú ý đến ánh mắt của nàng, nở nụ cười một chút: “Nó bị ta làm hư rồi.”

Cũng không biết là ai cưng chìu ai. Thân vương huyết tộc điện hạ ngẩng đầu liếc mắt.

Thần quan xoa xoa đầu mèo, tỏ vẻ ‘Uống trà của anh đi’.

Avra lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái: “Tôi nghe nói có một nhóm học sinh đã bí mật thương lượng muốn trêu cợt anh, vậy nên mới đến đây cho anh biết, miễn cho anh không chuẩn bị trước.”

Yannick ồ một tiếng: “Chuyện này đã bắt đầu từ khi tôi vừa tiến vào Học viện ma pháp rồi, bọn nhỏ chưa từng tạm ngừng kế hoạch trêu cợt tôi, bất quá chưa từng thành công qua. Cũng như hiện tại, ấm trà chúng ta đang uống vốn được cho thêm một loại ma pháp dược tề nào đó, sau khi dùng xong giọng nói sẽ trở tiếng vịt kêu.”

Avra nghe vậy thiếu chút nữa đã phun ngụm trà trong miệng ra, bất quá nuốt xuống cũng không được, phun ra lại thất lễ, biểu tình vô cùng cổ quái.

Yannick cười khúc khích: “Không sao cả, cứ uống đi, trà đã được tôi đổi đi rồi.”

Avra trắc trở nuốt ngụm trà xuống.

Yannick gõ nhẹ mặt bàn: “Lại ví dụ như cái bàn này, vốn đã bị bôi lên loại nhựa cây nào đó, chỉ cần đặt tay xuống liền bị dính chặt không rời.”

Avra rất đồng tình: “Cuộc sống của anh quả là không dễ chịu.”

Yannick kinh ngạc nhướn mày: “Không, như vậy không phải sẽ rất thú vị sao?”

Avra: “Thú vị?”

Yannick: “Đương nhiên, thế giới của những tiểu pháp sư kia chưa thành hình, tuy rằng bọn họ chán ghét tôi nhưng cũng chưa đến mức muốn tôi phải chết. Bọn họ muốn dùng đủ loại trò đùa dai để đánh bại tôi, thế nhưng nếu thật sự muốn thuyết phục bọn họ cũng không cần quá nhiều công sức. Tôi chỉ là đang hưởng thụ quá trình này mà thôi.”

Avra quả thực vô pháp lý giải: “Hưởng thụ?”

Yannick cười: “Đúng vậy, so với lục đục với người khác, sinh hoạt như vậy không phải càng thêm thú vị sao?”

Mèo mun: “Mewww ~”

Sweetie, em và người phụ nữ này chính là sinh hoạt tại hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cả hai đơn giản chính là không thể giao tiếp được.

Arva quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng, nàng thực sự thấy được khoảng cách giữa mình và Yannick càng lúc càng xa, hành vi tới thăm bạn cũ này đột nhiên trở nên đần độn vô vị.

Uống non nửa tách trà Blanca, nàng đứng dậy: “Tôi nghĩ mình hẳn nên cáo từ rồi.”

Yannick chớp mắt vài cái: “Tôi kiến nghị nên đợi thêm chút nữa.”

Avra không giải thích được, cho rằng đối phương chỉ đơn thuần là khách sáo giữ lại, cứ thế đứng dậy: “Không, tôi cho rằng mình nên trở về giúp đỡ đạo sư nghiên cứu vài hạng mục khác.”

Yannick nhún vai: “Được rồi, nếu như tôi đã không thể thuyết phục được, như vậy chỉ có thể tiễn một đoạn.”

Y vẫn duy trì cự ly cách Avra ba bước, ngay cả cửa cũng là do Avra tự mở.

Avra quả thực không thể hiểu được, thế nhưng khi nàng vừa ra khỏi cửa, trong nháy mắt cái gì cũng hiểu.

Một quả bóng nước từ trên trời giáng xuống, chính xác nện thẳng vào đầu nàng, thoáng cái nước văng tung tóe, Avra từ đầu đến chân đều ướt sũng!

“Oh trời ạ!”

“Các cậu bẫy lầm người rồi!”

Từ xa truyền đến tiếng kinh hô liên tiếp, sau đó lại là một hồi bước chân dồn dập chạy xa.

Mèo mun tỏ vẻ có chút hả hê: Aha ha ha ha ha hắc!

Ngữ điệu của Yannick vô cùng tiếc nuối: “Tôi dã nói đợi lát hẳn rời đi.”

Avra: “......”

Bình luận

Truyện đang đọc